Ngày 32

Chương 30



tháng Chín, hồi I

Nửa đêm ngày 32 tháng 8, Dịch A Lam chào đón khoảnh khắc này với tâm thái tương đối bình thản – đây là sự biến đổi của một thứ gì đấy sau khi thoát khỏi cái chết.

Khi cảm giác mất ý thức qua đi, Dịch A Lam trở về nhà của mình: mẹ và bà vẫn đang ngon giấc, không có chuyện gì xảy ra cả.

Y bật dậy, ngay lập tức quay số của Giản Thành. Dịch A Lam biết, rằng Giản Thành đang lo sốt vó bên kia.

Tốc độ mà Giản Thành bắt máy đã chứng tỏ hắn cầm điện thoại trong một cơn căng thẳng kéo dài.

“A Lam… à?” Giọng nói nhẹ hẫng như thể không biết người gọi đến là ai.

Dịch A Lam reo lên: “Là tôi! Giản Thành, tôi vẫn còn sống! Sống như chưa bao giờ được sống, ngay-lúc-này!”

“Trời ơi!” Giản Thành nghẹn ngào. “Tốt! Tốt quá rồi, A Lam.” Một giây chờ trông của hắn chẳng giày vò ít hơn hai mươi tư giờ của người khác là bao.

Giản Thành có ngàn lời muốn nói, song khi biết Dịch A Lam vẫn còn sống hắn lại không biết nên nói gì.

Dịch A Lam cười: “Giản Thành, đừng lo cho tôi nữa. Chắc khoảng thời gian này cậu ngủ không được, bây giờ ngủ ngay đi. Tôi cũng phải làm một giấc thật ngon. Không còn gì phải lo lắng nữa rồi.”

“Ừ.” Giản Thành khàn khàn nói, rồi bật cười. “A Lam nè, tôi cứ như được sống lại vậy.”

Dịch A Lam cười: “Tôi cũng thế.”

Sau khi hẹn gặp nhau vào ngày mai, Dịch A Lam cúp điện thoại, lấy từ dưới gối ra một bức thư tuyệt mệnh mình viết ngày hôm qua. Y mỉm cười, xé thành nhiều mảnh ném vào thùng rác. Dẫu cuộc sống khó khăn đến đâu, vẫn luôn có một cánh cửa hy vọng chờ ta.

Ba giờ sáng, tại thành phố Bắc Sơn.

Khi cuộc sống về đêm điên cuồng nhất bắt đầu lắng xuống, cũng là lúc trong một phòng họp sáng rực ánh đèn, có bảy tám người trang nghiêm ngồi quanh chiếc bàn bầu dục.

Lãnh đạo tối cao mặt mày trầm tĩnh, cất giọng: “Các vị thấy thế nào?”

Người đầu tiên phát biểu là chủ tịch Viện Hàn lâm Khoa học, ông ta đang lật không ngớt các bản báo cáo phân tích trước mặt: “Chúng ta đã biết sóng sinh học và bức xạ không gian quanh Châu Yến An không thay đổi theo thời gian thực, cũng như sóng não dao động bất thường chỉ là do trải qua một ngày 32 lên xuống. Kết quả phân tích mẫu máu vừa được gửi cho tôi, có ba báo cáo tương ứng với 2 giờ 33, 2 giờ 34 và 2 giờ 35 – hầu như không có sự khác biệt giữa các dữ liệu này. Có nghĩa, hiện tại, chúng ta không có cách khoa học nào để nắm bắt, theo dõi, hoặc thậm chí chứng minh sự tồn tại của ngày 32.”

Lãnh đạo khẽ gật đầu: “Vậy, những vị còn lại có cái nhìn như thế nào đối với ngày 32?”

Cục trưởng Cục Tình báo nói: “Từ những thông tin thu thập được từ nhiều nơi, tôi vẫn thiên về ngày 32 là thật.”

Lư Lương Tuấn, cục trưởng Cục Xử lý Sự cố Bất thường, cho biết: “Tôi thấy ngày 32 không nhất định là thật, nhưng cái group của nó thì chắc chắn tồn tại rồi đấy.”

Cục trưởng Cục Tình báo hỏi: “Anh nói cụ thể xem.”

Lư Lương Tuấn nói: “Ý tôi, cộng đồng Ngày 32 không nằm trong cái gọi là “ngày 32”. Nó chỉ là một tổ chức bí ẩn trên Internet đang xuất hiện xung quanh chúng ta, mà mọi người vẫn chưa biết thôi. Một nhóm toàn các phần tử phản xã hội, phản quốc, phản nhân loại tụ tập trong một cộng đồng mạng, lên kế hoạch cho “ngày 32” – một vụ lừa đảo gây chấn động này. Xét về mục đích, vậy có quá nhiều: tạo nên sự hoang mang toàn cầu, hoặc ăn cắp bí mật chính phủ. Quá rõ ràng luôn. Tất cả chúng ta đều biết rằng cho dù đề phòng nó đến mức nào, nếu muốn xóa sạch mối đe dọa gọi là “ngày 32″, chúng ta phải tiết lộ một số điều cốt lõi nhất.”

Cục trưởng Cục Tình báo liếc nhìn hắn: “Anh cho rằng những động thái liên quan tới nhiều người như thế có thể che giấu đến kín kẽ vậy sao? Thế anh giải thích thế nào cho cái chết đột ngột sau ngày 32?”

“Nếu có liên hệ thực tế, vậy kiểu hành động quy mô lớn này nhất định không che giấu được. Nhưng tôi đã nói rồi mà, họ chỉ liên hệ trên mạng. Nếu chúng ta không tìm ra lịch sử lên mạng của họ, thì những gì họ làm tương đương với ẩn danh.” Lư Lương Tuấn cười. “Bộ trưởng Trần, anh thấy thế nào về khả năng này?”

Bộ trưởng Trần là bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin, “Về mặt lý thuyết, cộng đồng Ngày 32 có khả năng âm thầm tồn tại ở “một góc” nào đấy. Đối với Internet, trọng tâm của sự phát triển thực ra nằm ở con người. Nếu họ tìm ra cách đột phá, vậy không gì là không thể.”

Họ chẳng biết lý-tưởng-vĩ-đại của Joker, song suy đoán giả thuyết về cộng đồng Ngày 32 lại trùng khớp một cách đáng ngạc nhiên với “Utopia” của hắn.

Nhận được sự ủng hộ, Lư Lương Tuấn bèn nói tiếp: “Cái chết đột ngột ư? Kỳ thực rất dễ hiểu. Những người đó thình lình đột tử vào rạng sáng ngày 1 hàng tháng, nhưng đâu đồng nghĩa họ đã chết trong ngày 32. Các anh biết đấy, hàng năm ở nước ta có hơn năm mươi vạn người đột tử. Trung bình cứ một phút là một người ra đi, bác sĩ pháp y không thể xác định chính xác thời gian đột tử là 2 giờ 34 phút. Nếu họ chuyển sang một cái chết kỳ-lạ hơn, biết đâu xác suất đã chẳng thấp thế này?”

Tổng tham mưu trưởng Quân ủy bấy giờ mới lên tiếng: “Người khác thì tôi không biết, nhưng Châu Yến An đã thể hiện rất tốt trong thời gian phục vụ ở quân đội: lập chiến công hạng nhì một lần, hạng ba hai lần. Thật khó để chấp nhận một quân nhân trung thành như thế lại trở thành phần tử phản xã hội trong miệng của cục trưởng Lư, thậm chí còn chủ động ăn cắp bí mật chính phủ.”

Lư Lương Tuấn đáp trả: “Tôi đọc hồ sơ lý lịch của cậu ta rồi, nếu nhớ không nhầm thì Châu Yến An xuất ngũ vì vấn đề tâm lý. Đúng không nhỉ? Nếu từng xuất hiện tâm lý tiêu cực vì nhiệm vụ, điều đó chứng tỏ cậu ta cũng chẳng mấy tán thành với hành động của mình.”

Tổng tham mưu trưởng sầm nét mặt: “Cục trưởng Lư, điều quốc gia cần là một người lính biết bảo vệ quê hương đất nước, mà không từ bỏ bản chất để trở thành vũ khí hình người vô cảm. Trong các cuộc chiến vừa qua, rất nhiều cựu binh gặp vấn đề tâm lý sau khi xuất ngũ. Ý của anh là đang ngầm tuyên bố, chiến tích quân sự lừng lẫy của họ vốn không nên được tính ư?”

Cục trưởng Lư vội nói: “Tất nhiên tôi không có ý chỉ trích những anh hùng đó. Tôi chỉ đang bàn về một cá nhân duy nhất, là một người trong số hàng triệu triệu người.”

Tổng tham mưu trưởng hừ giọng: “Tôi cũng chẳng phải kẻ thiên vị, chỉ biết khăng khăng bênh vực người nhà. Tôi đã sớm cho Châu Yến An làm bài kiểm tra nối dối, đương nhiên kết quả thì rõ rành rành ra đấy. Tôi còn dặn cậu ta vào ngày 32 tới đây, đến văn phòng tôi và tự tay hủy hai tài liệu quan trọng – một đỏ, một xanh. Sau khi trở lại, Châu Yến An báo cáo với tôi rằng chỉ tìm thấy một tài liệu xanh lam, không thấy tài liệu màu đỏ.” Nói đến đây, tổng tham mưu trưởng cười nhẹ. “Quả đúng là thế. Vốn dĩ ban đầu cũng chỉ có một tài liệu xanh, “một đỏ – một xanh” là tôi cố tình thử cậu ta. Nếu Châu Yến An chưa từng bước vào ngày 32, chưa từng đến một-bản-sao của thế giới chúng ta, thì làm sao cậu ta biết được bí mật mà chỉ tôi biết này? Trừ phi cục trưởng Lư cũng cho rằng tôi là một phần tử phản xã hội trong cộng đồng Ngày 32, cấu kết với cậu ta và bày ra một phi vụ lừa gạt toàn cầu?”

Cục trưởng Lư thì thào: “Cũng chẳng thể loại trừ khả năng này mà.”

Tổng tham mưu trưởng toan nổi đóa thì ngài lãnh đạo đã giơ tay, cười bảo: “Ngày 32 có vẻ không khoa học, song chúng ta vẫn phải “đối xử” với nó bằng một thái độ khoa học. Tinh thần của Khoa học là sự phản biện, và chúng ta cần khám phá mọi khả năng xảy ra. Các vị phải nhớ thật kỹ điều này, và hãy coi ngày 32 là thật. Đừng bao giờ chớp lấy cơ hội và làm mọi thứ trong khả năng của mình nhằm chứng minh nó là giả.”

Hôm sau.

Chính phủ thảo ra Quy định tạm thời Ngày 32, và thành lập Tổ công tác khẩn cấp cùng tên – có thực quyền, và chỉ định một người chịu trách nhiệm những vấn đề liền quan. Vào thời điểm quan trọng, tất cả các Sở, Ban, Ngành trên cả nước phải ưu tiên phối hợp hành động theo Tổ công tác khẩn cấp. Người đứng đầu là La Thái Vân – phó cục trưởng Cơ quan An ninh Quốc gia, dưới bà là ba phó tổ trưởng: bao gồm Lư Lương Tuấn, cục trưởng Cục Xử lý Sự cố Bất thường; Nghiêm Phi, phó cục trưởng Cục Tình báo; và Trần Nhữ Minh, bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin. Đồng thời, cục trưởng Cơ quan An ninh Quốc gia và cục trưởng Cục Tình báo sẽ xử lý dứt điểm các vấn đề phái sinh vào ngày 32, cũng như có thể trực tiếp theo dõi tiến độ của Tổ công tác khẩn cấp.

Nhiệm vụ đầu tiên của họ là kiểm soát chặt chẽ và điều tra việc xuất ngoại của các đặc phái viên, nhất là những du học sinh. Đây là một vấn đề hết sức thực tế, và rất khó để không truy cứu nặng nề.

Du học sinh đa phần là trí thức, và là những người trẻ đầy nhiệt huyết; trong một xã hội bình thường – trật tự và quy củ, tuy có nhiều người học tập vì tương lai của mình, song cũng có không ít cá nhân muốn trau dồi kiến thức để trở về phụng sự tổ quốc. Và nếu những người yêu nước có lập trường khác nhau này đến ngày 32, rất có thể sẽ được quốc gia họ tuyển dụng và khuyến khích lấy tình báo trong ngày này. Loại gián điệp rẻ tiền và tương đối an toàn ấy sẽ không bị khai tử; đặc biệt là khi nước mẹ có nguy cơ rò rỉ bí mật, họ thậm chí sẽ còn thấy tự hào vì đã góp phần bảo vệ tổ quốc.

Về vấn đề nhức nhối này, trên thực tế, các nước khác cũng áp dụng các biện pháp tương tự.

Vì ngày 32, đã vô tình vạch ra một cách trần trụi nhất về khung cảnh khốn đốn của những tù nhân thời hiện đại. Giả như mọi quốc gia và mọi cá nhân không mưu đồ bất kỳ điều gì trong thế giới ấy, vậy nhà nhà hạnh phúc, và ngày 32 đã chẳng gọi là “mối tai họa khôn lường”. Tuy nhiên, không ai có thể đảm bảo rằng nếu bạn bất động thì đối phương cũng thế. Nếu một bên ngây thơ tự ràng buộc chính mình, để rồi bên còn lại “thừa nước đục thả câu”, thì ta biết kêu oan với ai đây?

Không muốn rơi vào thế bị động, vậy chỉ có thể “tiên hạ thủ vi cường”.

Ngay lúc này đây, mọi quốc gia trên thế giới đều đang lao vào một trận chiến không-khói-thuốc.

Vấn đề nan giải của tù nhân sẽ chưa được giải quyết, trừ phi họ biết rộng mở trái tim và cùng nhau san sẻ một mặt trời.

Thành viên chính thức đầu tiên của Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32 hẳn nhiên là Châu Yến An; đội trưởng Trịnh Đạc của anh được đánh giá cao vì thái độ cứng rắn khi báo cáo sự việc lên chính phủ, cũng được đưa vào Tổ. Vai trò chủ yếu của các thành viên trong Tổ, bao gồm Châu Yến An, Trịnh Đạc và các đội phó, là liên lạc và điều phối.

Hồ sơ lý lịch đội viên trù bị Dịch A Lam đã xuất hiện trong phòng họp tạm thời được phân chia cho Tổ công tác khẩn cấp, một tổ trưởng và ba tổ phó đều đang soi xét tỉ mẩn.

Tổ trưởng La Thái Vân nói: “Các tổ phó vui lòng bỏ phiếu xem mình có đồng ý tuyển dụng Dịch A Lam vào Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32 không.”

Lư Lương Tuấn bảo: “Đồng ý với chả phản đối cái gì, chúng ta vốn không biết cậu ta là người như thế nào.”

Nghiêm Phi lên tiếng: “Dịch A Lam theo học chuyên ngành điều khiển và lập trình trí tuệ nhân tạo, trình độ của cậu ta không mấy nổi bật. Nó thực sự khác hẳn với bảo mật thông tin. Nhưng xét trên tình hình hiện tại, chúng ta không có lựa chọn nào tốt hơn. Tôi đồng ý tuyển dụng Dịch A Lam.”

Phó tổ tưởng Trần Nhữ Minh, cũng là Bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin, cho biết: “Tôi thấy Dịch A Lam không phải phương án tạm thời, mà là một sự lựa chọn xuất sắc. Cậu ta hiểu ngôn ngữ lập trình, nhưng không thành thạo. Điều này có ý nghĩa như thế nào? Có nghĩa, chúng ta chỉ cần dạy cậu ta một “chìa khoá” đủ để đột phá hệ thống bảo mật mà không cần dạy sâu về cách xử lý dữ liệu cốt lõi. Nếu thực sự tồn tại một chuyên gia máy tính, cho dù là cấp dưới của tôi, tôi cũng chẳng dám sử dụng hắn trong một ngày 32 thiếu sự giám sát.”

“Ba trên bốn phiếu đồng ý. Vậy…” La Thái Vân ngẩng đầu nhìn ba người. “Cảm phiền cục trưởng Lư đến thành phố Nam Lâm đích thân chiêu mộ về đây.”

Lư Lương Tuấn hờ hững nhún vai. Hắn biết, rằng cả Nghiêm Phi lẫn Trần Nhữ Minh đều đang mang trọng trách trên vai; còn mình vốn chỉ là một kẻ nhàn rỗi trong Cục Xử lý Sự cố Bất thường, “chạy vặt” một chuyến cũng chẳng thiệt gì.

Hết chương 30


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.