Chính phòng Ngô Đồng viện, Ninh thị ngả lưng vào thành giường, trên người đắp chiếc chăn dày, trên đầu để một cái khăn màu đỏ nên trông càng nhợt nhạt.
Nàng chỉ hơi nhợt nhạt, nghĩ kỹ có lẽ do quá mệt mỏi trong thời gian chuẩn bị cho năm mới, tuy nói vẫn khỏe, nhưng đất U Châu xa xôi, cách Kinh sư nàng đã từng sống ba mươi mấy năm ắt có sự khác biệt, cơ thể có lẽ bị ảnh hưởng do không hợp phong thủy.
Vốn muốn tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không đáng ngại, thế nhưng trong nhà luôn có một đôi nam nữ vẫn luôn làm cho bà không an tâm.
Đêm 15 tháng Giêng đó, Ninh thị phân phó đầu bếp hầm một nồi bánh trôi, đợi bọn trẻ đi xem hoa đăng về sẽ ăn khuya. Ai biết đợi mãi không thấy người đâu, qua nửa đêm lại thấy Bích Lạc khóc lóc trở lại, lúc này mới biết đứa con trai gái bảo bối Cố Thiền đã mất tích.
Cố Cảnh Ngô phái người truy lùng đến nơi Cố Thiền xuất hiện cuối cùng, nào ngờ gặp phải vị lão bản kia đã nhận tiền của Cố Phong, hứa giữ im lặng, thế nhưng không trụ được khỏi sự uy hiếp thẩm tra, cuối cùng mới nói ra sự thật.
Biết được thì ra là Cố Phong với Cố Thiền giở trò quỷ, vợ chồng Cố Cảnh Ngô mới yên tâm chút, chỉ cần không phải Cố Thiền gặp phải lừa đảo là được. Cố Phong tuổi còn nhỏ nhưng dù gì cũng là nam nhi, từ nhỏ đã bái sư học võ, có hắn chăm lo cho Cố Thiền sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Nhưng, Hộ vệ Cố gia vẫn ngày đêm ra khỏi thành truy đuổi.
Người thì đã đuổi kịp, nhưng chỉ có mình Cố Phong.
Cố Phong lập tức kể rõ sự tình trước đó từng chi tiết, Ninh thị nghe xong hai mắt liền nhắm chặt, ngất đi, đến khi tỉnh lại thì mắt hai hàng lệ, cơm trà không trôi, nằm giường dậy không nổi.
Đại phu xem xong cũng chỉ nói do bị quá kích động, là tâm bệnh.
Đêm ngày 17, hộ vệ thân tín Lý Vũ Thành của Tĩnh vương gia đến thăm hỏi, thông báo Cố gia rằng Cố Thiền vẫn bình an vô sự, hơn nữa Tĩnh vương gia sẽ tự mình đưa về tận nhà, mong mọi người đừng lo lắng.
Lời này chính là tâm dược, là tin tốt truyền đến, bệnh tình của Ninh thị dần dần hồi phục.
Mấy vị đại phu trước sau đổi mấy vị đều không chẩn được nguyên nhân, toàn bộ đều khai thuốc bồi dưỡng thân thể.
May thay, hôm trước Lý Vũ Thành gửi tới tin tức của Cố Thiền, hôm sau Ninh thị liền có khí sắc trở lại.
“Phu nhân, ngài uống thuốc đi, tiểu thư một hai ngày nữa về đến nhà rồi, phu nhân đừng lo lắng nữa”, Đại nha hoàn của Ninh thị nhanh nhẹn một tay bưng bát thuốc, một tay cầm thìa thổi bớt nóng, vừa đút thuốc vừa khuyên.
Trịnh thị vừa lúc đến đầu giường bên rèm gấm thêu hoa muốn cùng Ninh thị thương lượng về bữa tối cũng khuyên: “ Phu nhân, chị em Thiền nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, lần này cũng là vì ngài mới rời nhà đấy sao, nếu như nàng ý về nhà mà thấy ngài bênh nặng hơn, sẽ càng đau lòng”.
Ninh thị đang bệnh, ăn gì cũng không có khẩu vị, nhiều ngày nay toàn dựa vào tài nghệ nấu nướng của Trịnh thị mới ăn được thêm chút ít.
Trinh thị xét ra cũng không phải nô tài chính thức của Cố gia, Ninh thị đối với bà ta rộng lượng, nói chưa lâu liền cho bà ta ngồi.
Đồng dạng cũng làm mẹ, lời khuyên của Trịnh thị nghe lọt tai hơn cô nương Xảo Nguyệt mới 17 tuổi chưa chồng.
Ninh thị cứ vậy mà uống thuốc, thần sắc như cũ nhàn nhạt: “Ta không phải là lo sự an toàn của nó”.
Tĩnh vương gia có tiếng tăm, lại có thị vệ tháp tùng, an toàn là điều không phải nghĩ.
Nhưng Cố Thiền trên đường đều đi cùng với hắn….
Ninh thị trước giờ không hề lo lắng về hôn sự của nữ nhi. Luận về gia thế, Ninh Quốc Công phủ là hoàng thân quốc thích, Vĩnh Chiêu hầu phủ cũng là có thế lực, Cố Cảnh Ngô được Nguyên Hòa đế trọng dụng, tiền đồ vô lượng. Luận nhân phẩm tướng mạo, Cố Thiền cũng không giống với bất kỳ cô nương bình thường nào.
Phu thê Cố Cảnh Ngô hai người cũng đã thương lượng qua, đợi nữ nhi 15 tuổi trưởng thành mới định thân, phải chọn một nam thiếu niên nhân phẩm tài mạo xuất chúng, tính tình của phụ mẫu cũng nên thuận hòa. Tốt nhất là môn đăng hộ đối, nếu không được, cũng không nên quá cao, bà còn muốn giữ Cố Thiền thêm hơn 2 năm nữa, đến 18 tuổi mới gả đi.
Nhưng mắt thấy nếu như sự việc này truyền ra ngoài, Cố Thiền sợ rằng chỉ lấy được Tĩnh vương gia.
Trịnh thị đã từng làm nô tỳ cho thế gia đại gia tộc, tuy rằng thế gia kia đã sa sút, nhưng quy định cũng không thiếu, ngay lập tức liền hiểu được sự lo lắng của Ninh thị: “Chuyện này không cần gấp, chị em Thiền nhi mới tý tuổi. Mà xem lại, Tĩnh vương gia không phải chị em gì đó với biểu ca sao, không phải người ngoài.”
Vẫn còn một câu Trịnh thị chưa nói, trong mắt bà Tĩnh vương gia là hình mẫu trượng phu tốt người người nên chọn.
Con trai hoàng đế, xuất thân khỏi phải bàn. Vừa có thể xuất chinh thiện chiến, vừa có năng lực không dựa vào gia thế. Nói về tướng mạo, chưa gặp qua, nhưng nữ nhân của hoàng đế đương nhiên là đẹp, sinh trai gái nhất định cũng không kém, lại nói nam tử không phải chỉ dựa vào tướng mạo có tuấn tú hay không.
Có thể gả cho người như vậy, là phúc mấy đời, vui còn không kịp, lo lắng cái gì chứ?
Trịnh thị chỉ biết một, mà không biết hai.
Chuyện Ninh thị phát rầu, chính là chỗ mà Trịnh thị không biết, đây là chuyện cũ của đế hậu.
Ninh hoàng hậu là Nguyên phi của Nguyên Hòa đế, khi bọn họ thành thân thì Nguyên Hòa đế vẫn là Thái tử, vốn phu thê ân ái, hai đứa con trai đầu của Nguyên Hòa đế đều do Ninh hoàng hậu sinh ra. Ai ngờ tới sau đó Nguyên Hòa đế thay cha đi dẹp nước Hợp Đài Hãn, cứ thế từ Cáp Mật Vệ mang về một người phụ nữ đang hoài thai, muốn lập làm Trắc phi.
Trước đó, Nguyên Hòa đế cũng có thiếp phòng, nhưng đều không có chiếu thư, tuy nói Trắc phi cũng là thiếp, vào hoàng gia với ngọc ấn chính là không như nhau.
Sau này, nữ nhân kia khó sinh mà chết, con trai vẫn sống, hiện tại là Tĩnh vương gia Hàn Thác, con trai thứ 3 của Nguyên Hòa đế, cũng là người con trai đầu tiên của Nguyên Hòa đế với nữ nhân khác mà không phải Ninh hoàng hậu sinh ra.
Các con trai của Ninh hoàng hậu ngày một lớn dần, Nguyên Hòa đế sau khi đăng cơ lập Nhị hoàng tử Hàn Lỗi làm Thái tử.
Ninh hoàng hậu luôn luôn không thích Hàn Thác, lúc đầu là do mẫu thân hắn, sau đó, do dần dần nhìn Hàn Thác lớn lên, càng hoàn toàn bởi vì hắn quá xuất sắc, khiến Ninh hoàng hậu kiêng dè.
Thái tử nhu nhược nhiều bênh mà Hàn Thác từ nhỏ đã lập nhiều chiến công, tiếng vang dần lớn mạnh. Thái tử chỉ hơn Hàn Thác hai tuổi, Ninh hoàng hậu sinh con trai thứ ba, thất hoàng tử Hàn Khải lại nhỏ hơn Hàn Thác 10 tuổi. Ninh hoàng hậu lo Nguyên Hòa đế sẽ vì Hàn Thác mà có ý phế Thái tử nhưng cũng lo Thái tử thân thể không trụ nổi, Hàn Khải tuy là đích tử nhưng cũng không tranh nổi công danh hiển hách của Hàn Thác.
Trong tâm Ninh hoàng hậu, mẹ của Hàn Thác đã đoạt trượng phu của bà, bà quyết không để cho Hàn Thác lại tranh hoàng vị của con bà. Lâu dần, Hàn Thác trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong tim Ninh hoàng hậu.
Ninh thị đương nhiên hiểu rõ tâm tư của tỷ tỷ mình, cho nên bà không muốn kết thân với Hàn Thác, một là không muốn đối nghịch với Ninh hoàng hậu, hai là không muốn nữ nhi bước chân vào hoàng gia.
Chỉ là Trịnh thị là người ngoài, những lời này nói với bà ta không hợp.
*
Cố Thiền tối đó sau khi về đến nhà, vừa vào cửa việc đầu tiên là mời Tiêu Hạc Niên xem mạch cho Ninh thị.
Tiêu Hạc Niên xem xong mạch tượng, tỉ mỉ hỏi Ninh thị tình trạng phát bệnh, lấy ra ngân trâm đâm vào đầu ngón tay lấy ra ít máu tươi, phân chia bỏ vào năm bình sứ Thanh hoa, lại bỏ vào mỗi bình phấn thuốc các màu khác nhau, dùng móng giả chia vào trong bát. Sau đó, an tĩnh ngồi trước bàn, xem mấy cái bát đến xuất thần.
Thần sắc hắn trịnh trọng, người bên cạnh thấy hoài nghi nhưng cũng không dám đánh tiếng làm phiền.
Cả phòng tĩnh lặng lâu tầm hai tuần trà, Tiêu Hạc Nhiên mới thở ra một tiếng, mở miệng đáp: ” Quả nhiên như vậy, phu nhân không phải sinh bệnh, mà trúng phải độc của Nam Hải kỳ hoa”.
Men theo lời nói của Tiêu Hạc Niên, trong đêm đại hôm ở kiếp trước Hàn Thác cũng từng bên tại nàng nói qua:
“ Tiêu Hạc Niên nói nàng trúng độc của Nam Hải kỳ hoa….”