Edit: Phong Nguyệt
“Ngươi……” Hiên Viên Dật nổi đóa, tức giận đằng đằng nói, “Không giết nó cũng được, nhưng nam nhân kia phải chết!” Ngay tức khắc hướng mũi kiếm về phía Tuyệt Trần.
Nam Cung Tự quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: “Xin Vương Gia ban cái chết cho thần thiếp.”
Đáy mắt của Hiên Viên Dật một mảnh yên tĩnh, cũng không có người nào có thể nhìn thấu sự bình tĩnh trong cặp mắt của hắn rốt cuộc đang cất dấu cái gì, trên người lộ ra hơi thở biểu hiện tâm trạng của hắn bây giờ rất là không vui.
Nửa đêm canh ba chạy ra khỏi vương phủ, trêu chọc nam nhân cũng không nói đi, thế nhưng vì nam nhân kia ngay cả mạng cũng không cần. Nam nhân kia có gì tốt chứ? Thân phận chỉ là một thứ dân, còn võ công quả thực là không chịu nổi một chưởng của hắn, thật không biết nàng coi trọng hắn ở điểm nào? ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!
Chỉ là, Nam Cung Tự cùng nam nhân hẹn hò cũng tốt, vì nam nhân không muốn sống cũng được, dù sao nàng cũng không phải là nữ nhân hắn muốn thú, danh hiệu Vương Phi kia chỉ là hư danh thôi, hắn có cái gì đáng để tức giận?
Nhưng mà trên thực tế, hắn rất giận, hơn nữa còn cực kỳ tức giận, hắn chưa từng phải trải qua cơn tức giận như thế này.
” Những lời nói kia thu hồi hết cho Bổn vương, ngươi dám can đảm lấy tánh mạng ra uy hiếp Bổn vương, như vậy ta liền ngũ mã phanh thây hắn.”
“Hiên Viên Dật!” Nam Cung Tự hung hăn trừng mắt về phía hắn, từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ.
“Lớn mật, dám gọi thẳng tên của vương gia, ngươi không cần mạng phải hay không?” Mộ Thiên Vấn đứng ở một bên làm bộ mặt lạnh, lạnh lùng nói.
Ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Dật trừng mắt về phía Mộ Thiên Vấn, Mộ Thiên Vấn hiểu ý, cúi đầu im lặng.
Hắn tự tay nâng mặt của Nam Cung Tự, cặp mắt thâm thúy đe dọa nhìn nàng, lông mày cong lên, hỏi “Thế nào, không phục?”
Nam Cung Tự hung ác nói, “Không sai! Ta không phục, hơn nữa ta còn muốn giết ngươi!” Mơ hồ trong giọng nói còn có tiếng nghiến răng.
Môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt thành một đường thẳng, “Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này.” Nói xong, chỉ thấy ngón tay thon dài ôm eo của nàng, chợt vác Nam Cung Tự trên vai, Hiên Viên Dật liếc nhìn Tuyệt Trần miệng đầy máu, ánh mắt từ từ chuyển thâm(khắc sâu, mình nghĩ chắc là khắc sâu khuôn mặt của Tuyệt Trần thì phải), “Ngươi còn quay trở lại trêu chọc ái phi của Bổn vương, ta liền cắt ngươi thành tám khúc ném vào trong hồ làm mồi cho cá.” Bỏ xuống những lời này, xoay người rời đi mặc cho nữ nhân trên vai đang giãy giụa, nghênh ngang rời đi.
“Tự Nhi…… Khụ khụ.” Tuyệt Trần bị hắn chưởng đến vỡ xương sườn, cật lực từ trên mặt đất đứng lên, không ngờ Tà U Vương võ công lại cao cường như thế, một chưởng làm xương sườn của hắn bị vỡ, nếu mà ra tay nặng hơn, chỉ sợ mạng hắn đã không còn rồi, gương mắt nhìn Nam Cung Tự bị Tà U Vương mang đi.
Trở lại vương phủ, Tà U Vương giận dữ, hạ lệnh cấm túc Nam Cung Tự cả đời.
Chân trước của nàng một bước ra khỏi cửa phòng, phía sau thì lại có một đám người mặc y phục dạ hành người bịt mặt theo sát.
“Vương Gia……” Hổ Phách vội vã đi vào bên trong thư phòng.
Hiên Viên Dật ngồi ở trên ghế, tay cầm bút lông, vẻ mặt chuyên tâm, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn về phía Hổ Phách, hỏi “Xảy ra chuyện gì?”
“Vương Gia, vương phi đã một ngày chưa có ăn gì rồi, nói là……” Hổ Phách không dám nói tiếp.
Mí mắt Hiên Viên Dật nâng lên trừng mắt về phía Hổ Phách, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Nói!”
“Vương phi nói nếu như chủ tử ngài không thu hồi mấy người kia, Vương phi liền muốn tuyệt thực.” Hổ Phách nhỏ giọng nói.
Hiên Viên Dật sửng sốt một chút, nàng lại lấy cái chết ra ép hắn thu người về, vẫn còn vì điều này mà muốn tuyệt thực, hắn không nhịn được bật cười, “Theo ý tứ của nàng mà làm đi, phái bọn họ vụng trộm giám thị nàng cũng được.” Nàng không thuận theo, vậy giám sát ngầm vậy, dù sao cũng phải vững vàng xem chừng nàng.
Hổ phách lại nhỏ giọng nói: “Nhưng…… Vương phi còn nói, nếu ngài nghĩ vụng trộm phái người giám thị Vương phi, Vương phi liền tự thân động thủ.”
Nghe vậy, Hiên Viên Dật tay cầm bút lông run lên, một vết mực rơi xuống trên giấy Tuyên Thành, nữ nhân này chẳng lẽ là giun đũa trong bụng hắn? Hắn kĩ càng đắn đo một hồi lâu, liền nói: “Cũng được, truyền khẩu dụ của Bổn vương, để cho bọn họ lập tức biến mất khuất tầm mắt của Vương phi.”
“Chủ tử……”
Hiên Viên Dật rốt cuộc không nhịn được nói: “Còn có chuyện gì?”
Hổ Phách giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán, nhỏ giọng lại nói: “Chủ tử, Vương phi nói ở trong Vương phủ buồn chán, muốn đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút.”
Hiên Viên Dật không nhịn được khoát tay thuận miệng nói: “Thuận theo nàng đi!” Đợi hắn phản ứng kịp, muốn thu hồi những lời này, thì Hổ Phách đã sớm không thấy bóng dáng.
Hai bên đường phố các cửa hàng san sát nhau, trời sắp tối ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu vào những gạch ngói đỏ xanh lá, tạo nên sắc màu tươi đẹp lên bên trên các lầu mái cong, trước mắt là khoảng không gian của sự ồn ào làm tô thêm cảnh đêm của thành Lạc Dương càng tăng thêm mấy phần mông lung và ý thơ.
Tiếng người huyên náo, mọi người ồn ào tập trung bên các cửa tiệm, Nam Cung Tự đi qua đi lại không dứt trên đường, Hổ Phách một tấc cũng không rời hết sức theo sau lưng nàng.
“Vương phi, ở đây nhiều người rất hỗn loạn, người không nên ở lâu.”
Hổ Phách vừa mới nói xong, Nam Cung Tự đột nhiên dừng bước chân lại, tầm mắt nhìn một tiệm đồ cổ có treo một Thanh Ngọc kiếm, sắc màu óng ánh trong suốt, điêu khắc tinh xảo, nàng nhìn một cái liền chọn trúng Thanh Ngọc kiếm này, dáng người mềm mại đi vào trong tiệm.
Thấy người tới trên người mặc y phục bằng chất vải cực tốt chắc hẳn là người có nhiều tiền, chưởng quỹ trưng bộ mặt nụ cười nồng nhiệt chòn đón, thân thiện mà nói: “Phu nhân, xin hỏi người cần mua đồ gì?”
Nam Cung Tự nâng tay phải lên, ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ Thanh Ngọc kiếm, đang mở miệng nói muốn mua, đột nhiên từ phía sau một nữ tử đi tới, trên người nàng mặc một y phục làm từ sợi bông lụa mỏng quý giá, bên ngoài khoác áo choàng Phù Dung, sau lưng còn có một nha hoàn, đưa tay lấy Thanh Ngọc kiếm đang treo ở trên tường, trừng mắt nhìn Nam Cung Tự, nhìn về phía chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, kiếm này Bổn cung muốn.”
Hổ phách không vui nói: “Thật xin lỗi, thanh kiếm này là phu nhân nhà ta nhìn thấy trước.”
“Điêu dân lớn mật!” Tỳ nữ bên người của nữ nhân kia đột nhiên lên tiếng, ánh mắt hung hăng trừng mắt về phía Hổ Phách, “Ngươi không biết sống chết, dám can đảm giành đồ mà Thái tử phi nhìn trúng?”
Thái tử phi cằm kiếm giơ cao lên, trước sau như một(2 mặt) đều tạo thần thái kêu ngạo giống như từ trên cao nhìn xuống.
Ấn đường Nam Cung Tự hơi nhíu, cười lạnh nói: “Ta tưởng là chó nhà ai mà ngông cuồng như vậy, thì ra là Thái tử phi thất sủng nuôi chó.”
“Càn rỡ! Lại dám lên tiếng châm chọc Bổn cung?” Ánh mắt Thái tử phi ngầm quan sát, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn như Mẫu Dạ Xoa(giống cái nhìn của mẹ kế á), bởi vì Thái tử lạnh nhạt nên nàng rất tức giận, lại bị lời nói của nàng(NCT) đả kích, không thể nghi ngờ là lửa giận trong lòng nàng(Thái tử phi) lại tăng thêm, hướng về phía nha hoàn bên cạnh: “Phấn, trừng trị thích đáng một kẻ không biết trời cao đất rộng!”
Phấn được lệnh, vung ống tay áo kéo lấy đầu đen nhánh tỏa sáng của Nam Cung Tự, nàng căn bản cũng không có kịp tránh né, một cái tát hướng trên mặt nàng(NCT) bạt tới, tức giận nói: “Đồ không có mắt, dám can đảm lên tiếng mạo phạm Thái Tử phi, hôm nay ta phải xé rách cái miệng này của ngươi.”
Đáy mắt Hổ Phách âm lãnh lên chợt lóe lên rồi biến mất, chợt tiến lên bắt cổ tay mảnh khảnh của nha hoàn Phấn, “Ta xem ngươi là chán sống rồi, lại dám ra tay đánh Tà Vương phi?”
Tà Vương phi?
Nàng chính là Nam Cung Ngọc là nữ nhân của Tà U Vương?
Da mặt Thái Tử phi run lên, hồi tưởng lại Tà U Vương ngay trước mặt Thánh thượng giết bảy Hoàng Tử, nàng không khỏi lạnh run một chút, ngộ nhỡ Tà U Vương biết nàng đánh nữ nhân tân sủng của hắn, sợ rằng đến lúc đó dù có Thái tử ra mặt, cũng chưa chắc có thể giữ được mạng của nàng.
Trong lòng lo lắng đánh trống một hồi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nghênh đón chịu tội nói: “Bổn cung không biết là Tà Vương phi, nếu có chỗ đắc tội xin Tà Vương phi đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, Ngọc kiếm này coi như là Bổn cung bồi lễ.”
Chuyện cười! Nam Cung Tự nàng bị đánh một cái tát giờ liền muốn như vậy dàn xếp ổn thỏa?
Nàng lớn như vậy còn chưa bao giờ bị người khác bạt tay, đây là lần đầu tiên, Nam Cung Tự nổi giận.
^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!
Hai mắt nàng nâng một tầng hàn băng, đe dọa nhìn Thái Tử phi: “Nếu là ta giết ngươi, lại hướng ngươi chịu tội, ngươi còn có thể đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân hay không?”
Thái tử phi tâm không khỏi rùng mình, là người ngu cũng biết nàng đang nổi giận, tuy nói thân phận nàng(NCT) nhỏ hơn nàng, nhưng nàng(NCT) có núi dựa là Tà U Vương người người sợ hãi hắn, nữ nhân này không chọc được. Dưới tình thế cấp bách, Thái tử phi vung tay tát trên mặt của nha hoàn Phấn, “Bổn cung liền thay ngươi tát cái tát này, nếu Tà Vương phi còn cảm thấy chưa đủ hả giận, vậy thì ta giao nha hoàn này tùy Tà Vương phi xử lý.”
Phấn trong lòng kêu oan, nhưng lại sợ hãi Thái Tử phi, không thể làm gì khác hơn là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mình nuốt, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, ý vị cầu xin tha thứ: “Vương phi tha mạng, nô tỳ biết sai rồi.”
Bớt giận? Khóe miệng Nam Cung Tự hơi nhếch lên, cúi người xuống, đưa tay nâng tiểu nha hoàn lên, nụ cười vẫn như cũ nói: “Ngươi yên tâm, Bổn cung ân oán rõ ràng, không giết ngươi! Nhưng là, cái tay tát vào mặt Bổn cung, vậy thì phải phế cái tay kia.”
Nói xong! Nàng cầm Thanh Ngọc kiếm, ‘ rắc rắc ’ một tiếng, bên tai truyền đến tiếng kêu thê thảm: “A ——” Gương mặt thanh tú dính loang lổ vết máu.
Phấn ngẩn người, lấy lại tinh thần, phát hiện đôi tay mình vẫn còn, nhìn về phía người đang lăn lộn trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn, làm nàng giật mình.
Chỉ thấy Thái Tử phi bị chặt đứt một cánh tay, trên đất dính vũng máu, trên mặt đất khổ sở lăn qua lộn lại.
Người đi ngang qua bị một màn này dọa sợ đến sắc mặt cũng trắng bệch, trong miệng thì thầm: “A —— giết người, giết người.”
Không có giết người đâu! Chỉ là chém đứt cánh tay của Thái Tử phi thôi mà.
Thái tử phi khổ sở che chỗ bị chặt, ngón trỏ run lẩy bẩy chỉ Nam Cung Tự, vẻ mặt khổ sở, trong lòng thì ngập tràn lửa giận, “Rõ ràng người ra tay đánh ngươi….. Phấn! Người tiện nhân này, tại sao muốn chém đứt tay của Bổn cung…..” Nói xong, Thái tử phi hung hăng cắn môi dưới, loại đau này từ từ lan tràn tới toàn thân.
Ánh mắt của Nam Cung Tự từ trên cao nhìn xuống, nụ cười vẫn như cũ nói: “Không sai, đánh Bổn cung là nha hoàn của ngươi, nhưng con chó này tát Bổn cung là do ngươi sai khiến, nàng(nha hoàn Phấn) mới dùng tay phải tát Bổn cung, ta liền phế tay phải của chủ nhân con chó này, đây cũng là hợp tình hợp lý, ta nói đúng chứ? Thái tử phi ~” Cuối cùng, giọng nói âm ngoan tăng mấy phần.
“Ta nhổ vào! Đừng tưởng rằng có Tà U Vương che chở ngươi, Bổn cung không dám làm gì ngươi, Bổn cung muốn giết ngươi!” Thái tử phi hung tợn nói, mấy chữ cuối cùng là từ trong kẽ răng ép ra ngoài.