Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 40



Tô Nhuế không biết mình vì sao lại có năng lực như vậy, giống như ngủ một giấc, tỉnh lại, thì phát hiện mình có khả năng xoay chuyển thời gian.

Chỉ cần hắn muốn là có thể trở lại thời điểm ban đầu. Trước tiên hắn còn nghĩ là hắn nằm mơ, nhưng nhiều lần thí nghiệm xong, mới giật mình tỉnh táo nhận ra đây không phải là một giấc mộng.

Vừa mới bắt đầu, hắn đã cảm thấy thứ này thật sự quá tuyệt vời, rất thích hợp với hắn .

Từ nhỏ đến lớn, tính cách của hắn có chút quái dị, đối với mọi thứ xung quanh có chút chấp nhất, cố gắng làm sao cho mọi thứ thật hoàn mỹ. Nếu hơi có chút tỳ vết nào, trong lòng hắn xôn xao bức bối khó chịu, thực không thoải mái, hận không thể làm lại một lần nữa, đến khi tốt mới thôi.

Tật xấu này có đôi khi lại rất tốt, thời điểm đến trường, hắn cho tới bây giờ đều đứng hàng thứ nhất, không chỉ là nhất lớp, thậm chí không chỉ là nhất năm, hắn muốn chính là nhất toàn thị, không thì nhất tỉnh, nhất toàn quốc, hắn đòi hỏi rất cao.

May mắn là đầu óc hắn thông minh, học tập cũng không phải là tệ, nếu không đã sớm bức tử bản thân. Thời điểm đi làm, tất nhiên mọi thứ đều hoàn, mọi chuyện đều mỹ, cũng là do tính cách cẩn thận tỉ mỉ của hắn nên cha Tô mới sớm đem tất cả gia nghiệp đưa cho hắn quản, cùng mẹ Tô đi du lịch thế giới .

Có một đứa con trai như vậy, trừ bỏ ngẫu nhiên cảm thấy phiền toái, chung quy cũng cảm thấy bớt lo hơn nhiều.

Nếu như nói Tô Nhuế đời này làm một việc không hoàn mỹ nhất, muốn thay đổi nhất, đó chính là cùng Thời Khanh trở thành bạn tốt.

Tính cách Thời Khanh quả thực là phản diện với hắn: mọi chuyện không cần đứng nhất, chỉ cần đều tốt là được, lại hoạt bát thích cười khiến người ta ưa thích; thời điểm cậu để tâm vào chuyện vụn vặt là lúc cậu còn nhỏ xíu, bởi vì chuyện gì cậu cũng tự cho mình một đáp án thông suốt, lạc quan nên khiến người ta hâm mộ.

Đương nhiên tính cách tùy tiện như vậy, cũng dẫn tới hậu quả là cậu ta hay động tay động chân.

Không sai lầm gì lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, tỷ như đến trường quên mang bài tập, quên mang bút máy, cục tẩy, sách giáo khoa… Hấp ta hấp tấp, làm Tô Nhuế hận không thể đi theo sau mông cậu thu thập từ đầu tới đuôi, trong khi Tô Nhuế vội muốn chết, nhân gia Thời Khanh thì lại cong cong đầu, cười hắc hắc, quay đầu thì lại gây chuyện tiếp.

Người này làm Tô Nhuế tức chết đi được.

Theo lý thuyết, hai người như vậy không thể nào là bằng hữu, thế nhưng họ thật sự lại là một đôi bạn tốt.

Tô Nhuế thật sự rất quái. Hắn có thể dễ dàng tha thứ cho Thời Khanh, nếu là Thời Khanh không để ý tới hắn, hắn sẽ thật sự không có một bằng hữu nào. Đối với một người đeo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ mà nói, không có bằng hữu cũng là một chuyện không hề tốt, cho nên hắn chỉ có một người bạn này, mà Thời Khanh rất thật lòng xem hắn là bằng hữu, cho nên hắn dù chịu không nổi tính tình lơ đãng của Thời Khanh, nhưng vì là bằng hữu, hắn vẫn cố nhẫn nhịn.

Hắn có tính tình quái dị, cho nên đối với Tần Mạc chẳng ưa nổi, nhưng Tần Mạc thì lại là một người theo chủ nghĩa nội tâm hoàn mỹ, đối với Tô Nhuế xù lông – khùng khùng, y căn bản không hề đụng tới. Y sinh ra để đối chọi với Tô Nhuế, là người duy nhất Tô Nhuế xem vào trong mắt.[ ta không chắc lắm đoạn này]

Mà bởi vì hai người đều là bạn tốt của Thời Khanh, cho nên tất nhiên cũng đi chung một con đường.

Đối với cái này Tô Nhuế còn rất vừa lòng, khi không lại có hai người bằng hữu, vậy là vừa đủ. Thực phù hợp yêu cầu giao lưu bạn bè mà hắn đặt ra.

Ba người cứ như vậy gập gập ghềnh ghềnh một đường đi tới, tình cảm càng ngày càng sâu, trở thành bạn bè thân thiết nhất.

Mà hiện tại Tô Nhuế có được đồ vật đảo ngược thời gian này, quả là hợp tâm ý hắn.

Có thứ này, hắn có thể đủ sức mà đối phó Thời Khanh, cũng không cần sợ cậu ta động tay động chân. Như vậy vừa có bằng hữu, vừa không cần tốn công hắn đi thu thập tàn cuộc, không thể nào hoàn mỹ hơn.

Nhưng chính hắn lại không thể nào nghĩ tới, Thời Khanh lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy… Khiến hắn chỉ trong vòng một ngày, đảo ngược thời gian đến lần thứ hai mươi mốt…

Thời gian đảo ngược, người xung quanh hắn đều sẽ không cảm nhận được, vẫn cứ từng bước tiến hành như cũ, nhưng Tô Nhuế mỗi một lần lui về thì đều có ký ức, đều đã trải qua, tuy rằng trong hiện thực thì thời gian chỉ có bốn mươi phút, nhưng hắn cũng đã gây sức ép hơn hai mươi bốn giờ .

Tinh thần của hắn bây giờ mỏi mệt không chịu được, lúc này lên xe, cuối cùng an tâm một chút, nhắm mắt lại, mong rằng có thể ngủ một chút hồi phục sức lực.

Lại không nghĩ tới vừa chợp mắt, là đã xảy ra chuyện như vậy.

Hắn bị tiếng hô của Thời Khanh làm tỉnh lại, thời điểm mở mắt ra, thứ nhìn thấy chính là đầu xe tải thật lớn, tận mắt thấy cỗ xe kia sắp cán nát cửa kiếng, thẳng tắp xông tới. Tốc độ như vậy, lực va chạm chắc chắn rất lớn, đám người bọn họ tuyệt đối tan xương nát thịt!

Tô Nhuế quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, ở thời gian như vậy mà mình có thể nhìn thấy rõ, có thể phán đoán và còn có thể kịp phản ứng.

Hắn nhanh nhẹn chế trụ điểm nhỏ màu trắng trên móng tay, hắn muốn sử dụng tồn bàn, hắn muốn cho thời gian đảo ngược!

Quan trọng là hai tên bằng hữu ngồi ở đây, bất luận như thế nào cũng không thể để cho bọn họ tử!

Hắn đè xuống! Trong thời khắc mấu chốt! Hắn đè nó xuống!

Chính là, thời gian không như hắn mong muốn mà đảo ngược. Hắn kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, tất cả đều trở nên yên lặng , hình ảnh khủng bố này nháy mắt đứng lại, hắn thậm chí có thể nhìn thấy mảnh nhỏ thủy tinh đọng lại trong không khí, còn có bụi khói mà thường ngày mắt thường không thể nhìn thấy.

Thế giới này… dừng lại!

Tô Nhuế trong lòng kinh ngạc lấy lại tinh thần, hắn không rõ, vì lý do gì không đảo ngược?

Vì lý do gì tại thời khắc mấu chốt nhất, thời gian không xoay chuyển?

Hắn muốn động đậy thân thể, nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể mở trừng trừng mắt mà nhìn.

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh như băng vang lên trong đầu hắn: “Nghịch chuyển có liên quan đến sinh mạng, kí chủ tinh thần lực không đủ, chỉ có thể nghịch chuyển hai sinh mệnh mà thôi, thỉnh đưa ra lựa chọn.”

Tô Nhuế cả người đều ngây dại.

Những lời này vang ong ong trong đầu của hắn, hắn biết ý tứ trong đó là gì.

Tinh thần lực không đủ… Đúng vậy, sử dụng hai mươi mốt lần, hơn hai mươi bốn giờ đều không có ngủ nghỉ, hắn đích xác mỏi mệt không chịu nổi.

Tô Nhuế thật tình không thể nào nghĩ tới, bởi vì hắn bới lông tìm vết, mới đem mọi thứ trở nên vô pháp vãn hồi như vậy.

Chỉ có thể cứu sinh mệnh hai người… cho dù không tính người ngoài, bọn họ cũng có tận ba người.

Thời Khanh, Tần Mạc… Cùng hắn.

Chỉ có thể sống sót hai người sao?

Cảnh tượng trước mắt dừng lại hết, sống hay chết quyết định vào lúc này, khủng bố cùng kinh hoảng giống như là độc xà, nháy mắt quấn quanh trái tim của hắn, đem trái tim xiết chặt, không thể nào hô hấp.

Hắn trong cuộc đời này chỉ có hai người bạn này, duy nhất chỉ có hai người này là xem trọng hắn, hắn làm sao có thể bỏ rơi bọn họ?

Huống chi, bọn họ còn yêu nhau, còn…

Nếu Tần Mạc chết, Thời Khanh nhất định sẽ tuyệt vọng.

Nếu Thời Khanh chết… Không có khả năng, hắn không có khả năng buông tay với người duy nhất đem lại ánh sáng cho hắn.

Có lẽ… Hắn nên chết…

Lúc này Thời Khanh, quả thực khẩn trương muốn chết!

Thời gian dừng lại , cậu cũng có ý thức, hơn nữa cậu còn nghe được thanh âm của nhân sinh tồn bàn, cũng biết tinh thần lực của Tô Nhuế không đủ, không thể cứu tất cả mọi người sống sót, yêu cầu phải đưa ra lựa chọn.

Ai cũng không nghĩ tới, sử dụng nhân sinh tồn bàn, lại còn yêu cầu tinh thần lực, mà Tô Nhuế trước đó đã sử dụng quá nhiều lần, đã sớm tiêu hao quá độ … Thời Khanh không khỏi có chút hối hận, tất cả là do cậu, dùng mọi cách gây sức ép cho Tô Nhuế, kích thích hắn không ngừng để hắn sử dụng tồn bàn.

Xem đi, bây giờ nếm trái đắng rồi đó!

Tuy rằng không cách nào cử động, không thể nói chuyện, nhưng Thời Khanh tốt xấu gì cũng là một hệ thống, nhiệm vụ lần trước đã kiếm không ít điểm thưởng, lúc này cậu nhanh chóng phát tin tức qua Tần Mạc: “Chúng ta phải làm như thế nào?”

Bởi vì khi tin tức cậu phát qua, Tần Mạc có thể lựa chọn hồi âm. Tiếp theo sau đó Thời Khanh nhận được một đoạn âm thanh: “Lực lượng của ta có thể sử dụng, chờ kết giới đứng yên giải trừ , ta sẽ ngăn lại xe vận tải đánh vào. Đến lúc đó ngươi nhanh chóng đoạt lại nhân sinh tồn bàn, sau đó đảo lưu thời gian.”

Nghe được Tần Mạc nói, Thời Khanh nhất thời tỉnh táo lại, cái này thật tốt quá, Tần Mạc đi vào thế giới này có nhất định hạn chế, tỷ như có một số pháp thuật trong Tu chân giới không thể sử dụng được, nhưng lực lượng cường hóa trong không gian y đã đổi thì trong thế giới này y có thể sử dụng được

Lấy lực lượng của y, hẳn là có thể ngăn lại xe vận tải, tuy rằng kinh thế hãi tục, nhưng chỉ cần bắt được nhân sinh tồn bàn, nhanh chóng xoay chuyển thời gian, trở lại điểm trước đó, là có thể khiến cho mọi người quên hết thảy tất cả.

Hiện tại chỉ việc chờ Tô Nhuế đưa ra lựa chọn, hắn rốt cuộc sẽ cứu ai.

Tuy rằng biết sẽ không thể chết, hơn nữa Thời Khanh cùng Tô Nhuế tiếp xúc cũng không lâu lắm, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút khẩn trương, không biết Tô Nhuế sẽ đưa ra lựa chọn gì.

Thời gian một giây một giây trôi qua, có thể chỉ có vài giây đồng hồ, cũng có thể đã trôi qua rất lâu.

Tô Nhuế rốt cục đưa ra lựa chọn, hắn là đối nhân sinh tồn bàn nói, nhưng Thời Khanh cùng Tần Mạc lại bởi vì nguyên nhân là người làm nhiệm vụ, nên cũng nghe được .

“Thời Khanh cùng Tần Mạc, để cho bọn họ sống sót.”

Thanh âm bình tĩnh, nói ra xong cũng là quyết định sinh tử.

Trong lòng Thời Khanh một trận kích động, nhưng cậu căn bản không kịp điều chỉnh cảm xúc, kết giới yên lặng trước mặt nhất thời hủy bỏ!

Việc này không thể chậm trễ, kiên quyết phải cho thời gian lùi lại, mấu chốt nhất chính là một giây này!

Tần Mạc đã nhanh nhẹn hướng ra phía trước, ngăn cản xe vận tải cán tới, Thời Khanh cũng nhanh tay nhanh chân nhằm phía Tô Nhuế, ngắm trúng móng tay trỏ trên bàn tay trái của hắn phóng qua.

Đúng vậy! Vừa nãy thời gian đứng lại, cậu rốt cục thấy rõ ràng .

Nhân sinh tồn bàn nằm ở ngón tay trỏ trên bàn tay trái của Tô Nhuế, một điểm nhỏ màu trắng trên đó, thực khó mà phát hiện.

Nháy mắt lúc chạm tới điểm nhỏ đó, Thời Khanh bật người đè mạnh xuống, cậu cố không tò mò nhìn kỹ, lung tung lựa chọn một điểm định vị trong đó.

Thời Khanh tinh thần lực vô cùng cường đại, nháy mắt thông qua Tô Nhuế truyền đạt đến nhân sinh tồn bàn, nguyên bản bởi vì thiếu hụt tinh thần lực mà không thể quay lại, bây giờ thì thế giới này đã có thể nghịch chuyển !

Sau khi trải qua mê muội quen thuộc, Thời Khanh cuối cùng cũng an tâm, xem ra mọi chuyện đã thành công .

Rồi sau đó, cậu cảm giác được một lồng ngực nóng bỏng quen thuộc không hề có một mảnh quần áo chen ngang.

Thời Khanh đầu óc nhất thời đơ ra, kế tiếp mới hốt hoảng phản ứng.

… Cậu lại quay trở về lúc ban đầu, lúc mà cậu cùng Tần Mạc ôm nhau nằm trên giường…

Bất quá giờ phút này cậu không dám suy nghĩ gì nhiều, lòng tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm sau khi mém chết.

Đồng thời còn có một phần cảm động.

Bị Tô Nhuế làm cảm động .

Không phải ai cũng có dũng khí như vậy, thời điểm đối diện tử vong, đem cơ hội sinh tồn đưa cho người khác .

Thời Khanh để tay lên ngực tự hỏi, cậu sẽ sợ.

Đúng lúc này, cửa phòng phanh một tiếng bị đẩy ra.

Thanh niên khuôn mặt thanh tú, tóc đen không một sợi rối, làn da trắng nõn, một thân trang phục hưu nhàn thoải mái đứng ở đó.

Mà lúc này, hắn nhìn hai người trên giường, sắc mặt rất nhanh ửng hồng, miệng há to, hết sức kinh ngạc: “Các ngươi… các ngươi… các ngươi…”

“Các ngươi…” nửa ngày, ngốc lăng đến nỗi không biết nói ra câu gì.

Rồi sau đó, hắn sập cửa lại bỏ đi.

Thời Khanh ngơ ngác nhìn, rồi sau đó cong mắt mỉm cười, giống y như lần đầu tiên gặp hắn, Tô Nhuế hoàn toàn quên hết thảy.

Tần Mạc ở phía sau cậu, nâng ngón tay của cậu lên, nhìn điểm nhỏ màu trắng ở phía trên, nhân sinh tồn bàn đã nằm trên tay Thời Khanh.

Thời Khanh thở dài: “Tô Nhuế thực tốt, mà chúng ta lại lấy đồ của hắn.”

Tần Mạc lý giải: “Lấy đi nó, đối với hắn chỉ có tốt.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.