Cuộc sống mới của Y Nhi ở Thiên Thương viện cứ bình thản trôi qua. Bạch Thiên Lam chưa từng sai bảo, hay bắt buộc Y Nhi phải làm cái này hay cấm cản cái kia, hắn hoàn toàn để nàng tự do hay chính xác là không có thời gian quan tâm đến nàng.
Y Nhi chưa bao giờ cảm thấy buồn phiền vì bị vắng vẻ, cuộc sống trước kia của nàng cũng như vậy, không được ai quan tâm, lo lắng. Chí ít, ở nơi này, nàng không cần phải lo đến cơm ăn, áo mặc, cũng không bị ai đánh đập. Tuy nói Bạch Thiên Lam không có thời gian giành cho nàng, nhưng thực ra, thỉnh thoảng, Bạch Thiên Lam cũng lên tiếng hỏi thăm…
– Quyển sách lần trước ta đưa, ngươi học đến đâu rồi?
Y Nhi nghe thấy chột dạ đáp:
– Dạ, công tử, có vài chỗ…
Y Nhi định than khó nhưng đột ngột im bật.
“Công tử rất bận rộn, không có nhiều thời gian, mình không thể để công tử phiền muộn…”
Nghĩ thế, Y Nhi liền nở nụ cười nói:
– Công tử, có vài chỗ hơi khó, nhưng Y Nhi sẽ cố gắng học!
Bạch Thiên Lam khẽ nhấp ngụm trà, thờ ơ đáp:
– Ừ!
Ở cùng một thời gian, Y Nhi đã biết vài thói quen của Bạch Thiên Lam. Ví dụ như: công tử thích mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ, không thích ồn ào, không thích phiền nhiễu, công tử không ăn cơm nhưng lại thích phẩm trà…
Thói quen uống trà của công tử cũng có vài điểm đặc biệt, công tử thích uống nhất vào buổi sáng là trà hoa mai, những ngày có nắng, công tử thích trà hoa cúc, buổi tối thì uống trà tim sen tịnh thần…
Mà trình độ thưởng trà của Bạch Y Thần rất cao, Y Nhi đã nhiều lần vào thư viện của hắn tìm đọc thêm cách pha trà, dù tay nghề của nàng lúc này còn yếu, nhưng Bạch Y Thần vẫn uống trà nàng pha mà không có một lời chê trách nào. Vì điều này, Y Nhi đã cảm thấy rất vui mừng, hạnh phúc. Chỉ là… cho đến bây giờ, Bạch Y Thần vẫn chưa từng ăn thức ăn nàng nấu…
Thật hiếm khi Bạch Thiên Lam có thời gian rỗi, thư thái ngồi ngắm cảnh như hôm nay, Y Nhi ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi.
Mãi một lúc lâu sau, Bạch Thiên Lam mới lên tiếng nói:
– Y Nhi, quyển sách lần trước ta đưa, ngươi đã học không sai biệt lắm. Tiếp theo, hãy học tới quyển này.
Nói rồi, Bạch Thiên Lam khẽ phất tay, lại một quyển sách xuất hiện trước mắt Y Nhi.
Y Nhi chậm rãi mở thử một trang sách ra, nàng kinh ngạc há hốc mồm nhìn Bạch Thiên Lam. Quyển sách này không phải là sách lịch sử, kinh luật như những lần trước Bạch Y Thần cho nàng mà là bí kíp võ công.
– Công… công tử?
Bạch Y Thần nhàn nhạt nói:
– Ngươi không thể học được phép thuật, dù sao cuộc sống dưới trần gian cũng không dễ dàng, có một ít võ công phòng thân cũng là chuyện tốt…
Y Nhi đương nhiên cảm thấy vui mừng khi được Bạch Thiên Lam lo nghĩ cho mình nhưng cũng có chút hụt hẫng khi nghe Bạch Thiên Lam nhắc tới tương lai sau này của nàng. Khi đó, nàng không được ở lại đây nữa. Nét thất vọng chỉ thoáng qua trên gương mặt Y Nhi, rồi nàng liền vui vẻ, nở nụ cười cảm tạ với Bạch Thiên Lam.
Y Nhi ôm chặt quyển sách vào lòng, kiên quyết nói:
– Công tử, xin người hãy an tâm! Y Nhi nhất định, nhất định sẽ cố gắng học tập hết sức mình!
Bạch Thiên Lam vẫn bình thản như cũ, cứ như những lời Y Nhi nói không can hệ đến hắn.
Tính tới thời điểm này, Y Nhi hơn mười tuổi, thời gian nàng ở lại Thanh Vân phái đã được hai năm một tháng mười hai ngày…
Cùng lúc đó, ở một hoa viên kia trong Thanh Vân phái.
– Nhu Nhi tỷ, tỷ biết hôm qua ta gặp được ai không?
Một thiếu nữ mặt đầy tàn nhang lớn tiếng nói như thể sợ người ta không chú ý đến mình.
Thiếu nữ được gọi Nhu Nhi, tên thật là Triệu Nhu Nhi, nàng nhìn qua khoảng mười một, mười hai tuổi, gương mặt đặc biệt xinh xắn, nhất là đôi mắt dịu dàng như mặt nước mùa thu, hai lúm đồng tiền khả ái làm người khác yêu mến. Triệu Nhu Nhi không chú ý lắm, chỉ thuận miệng hỏi:
– Là ai vậy?
Thiếu nữ mặt đầy tàn nhang liền mách:
– Chính là đứa ăn xin ở Thiên Thương viện đấy!
Những thiếu nữ xung quanh nghe vậy có người tỏ vẻ hứng thú, người chán ghét, người không quan tâm. Thiếu nữ mặt đầy tan nhan xoay mặt lại nhìn các thiếu nữ khác kéo dài nói:
– Các ngươi không biết đâu, nó là một kẻ rất tồi tệ…
Có người hỏi:
– Nó là ai vậy? Ngươi mau kể ta nghe!
– Ngươi còn nhớ cuộc tuyển chọn tân sinh hai năm trước? Nó cũng có tham gia đấy!
– Vậy thì sao? Vậy tại sao ngươi lại mắng nó?
– Ây da, ngươi không biết rồi! Lúc đó, nó đã bị phán một kết quả rất tồi tệ!
– Như thế nào? Như thế nào? Mau kể đi!
Các thiếu nữ xung quanh xôn xao lên.
– “Vĩnh kiếp không thể tu tiên”! Chính là đời đời kiếp kiếp không thể tu hành được!
Các thiếu nữ xung quanh ồ lên, có người tái mặt. Các nàng đã được sư phụ nói qua, những người có thể tu tiên là chỉ những người ở kiếp xưa tạo được phúc lớn, ngày hôm nay mới có cơ duyên tu tập. Còn những kẻ không có căn cơ, tiên duyên đa phần chính là vì kiếp trước tạo tội nghiệt, nên kiếp này nhận quả báo. Nhưng mà, nếu ngươi biết sai hướng thiện, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa mà biết làm việc thiện, sẽ có một ngày ngươi tích đủ phước đức để trở thành tiên nhân. Thế mà, hôm nay lại nghe thấy có một kẻ bị phán đời đời kiếp kiếp không thể tu tiên? Rốt cuộc, kẻ đó kiếp xưa đã tạo nên tội nghiệt gì ghê gớm tới như vậy?
Có người thắc mắc thốt lên:
– Nếu đã như vậy, làm sao nó có thể ở lại Thanh Vân phái?
Thiếu nữ mặt tàn nhang nghe đúng chỗ quan trọng, vỗ tay lên đùi hét lớn:
– Bởi vậy ta mới nói! Các ngươi có biết vì sao nó có thể ở lại hay không?
Mọi người lắc đầu.
– Bởi vì… nó đã dầy mặt van xin!
Thiếu nữ mặt tàn nhang ngừng lại một chút làm ra vẻ ngưng trọng rồi tiếp tục nói:
– Ngày đó, nó cứ ở lại dưới chân núi mãi không chịu đi! Tình cờ khi ấy, Bạch Thiên Lam sư thúc quay về, nó đã bám víu lấy người không chịu buông, khăng khăng bắt sư thúc thu nhận nó.
Nghe đến đây, những kẻ có mặt tại đó bỉu môi khinh bỉ.
Có người bất mãn nói:
– Thật không công bằng! Ngày đó, biểu huynh của ta cũng đi thi tuyển, hắn vốn có căn cơ thế mà vì thiếu chút duyên phận mà không thể vào Thanh Vân phái…
Tiếng xì xào bất mãn cứ thế càng lúc càng lớn.
Thiếu nữ mặt tàn nhang quay lại nhìn Triệu Nhu Nhi nịnh nọt:
– Nhu Nhi tỷ, tỷ thấy nó quả thật rất đáng khinh đúng không?
Triệu Nhu Nhi nãy giờ không tham gia vào cuộc vui, nay bị hỏi, nàng đơn giản nói:
– Đó là vì sư thúc có lòng nhân từ! Các ngươi đừng tự ý bàn luận nữa, nếu để lọt vào tai các sư thúc, sư bá, các ngươi tự nhận hậu quả.
Nghe lời cảnh báo của Triệu Nhu Nhi, có người vẫn không phục nhưng cuối cùng cũng không ai lên tiếng phản bác.
Kể xấu lấy lòng không xong, thiếu nữ mặt tàn nhang lãng sang chuyện khác.
– Nhu Nhi tỷ, nghe nói tỷ sắp theo sư thúc đến Thiên Nga phái dự tiệc, phải không?
Trong cùng thế hệ, Triệu Nhu Nhi có thể xem là một trong những nhân tố nổi bật, căn cơ nàng rất tốt, học hỏi nhanh lại biết vâng lời nên rất được lòng sư phụ và các bậc trưởng bối khác.
Triệu Nhu Nhi nhẹ giọng đáp:
– Ừ.
Có người ganh tị nói:
– Nhu Nhi tỷ thật đáng ngưỡng mộ, ta chưa từng được sư phụ cho đi đâu ngoài phạm vi của Thanh Vân phái cả…
Người lại nói:
– Thế là Nhu Nhi tỷ sắp gặp được Hắc Vũ ca rồi!
Nghe đến tên Hắc Vũ, Triệu Nhu Nhi khẽ đỏ mặt nhưng vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì.
Thiếu nữ mặt tàn nhang nắm được tâm cơ, liền hô hào:
– Nghe nói Hắc Vũ ca vừa đánh bại vị người sư huynh, bây giờ trong cùng thế hệ, Hắc Vũ ca là người mạnh nhất Thiên Nga phái rồi!
Triệu Nhu Nhi nghe người khác khen Hắc Vũ mà cảm giác vui như mình đang được khen, gật gù nói:
– Ừ, ta biết hắn sẽ có ngày này mà!
– Nghe nói… tình cảm của Nhu Nhi tỷ và Hắc Vũ ca rất thân thiết…
Triệu Nhu Nhi lần này hai má đỏ bừng bừng, chối bây bẩy:
– Làm gì có chuyện đó!
– Nhu Nhi tỷ, tỷ không cần phải giấu đâu! Dù sao đây cũng là việc tốt mà…
Cãi mãi không được, Triệu Nhu Nhi không thèm nói nữa.
– Đã lâu hai người không có dịp gặp nhau rồi nhỉ…
Triệu Nhu Nhi nghĩ đến Hắc Vũ, bóng dáng cao ngạo, hiên ngang ngút đó… trong lòng càng trở nên ngọt ngào, ngọt ngào thầm thì:
– Đúng là đã lâu không gặp rồi…