Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn

Chương 4



Diệp Diễm Thanh ngây ngốc trong chốc lát, thật là có chuyện như vậy. Muốn biểu hiện thành ý thì với giấy trắng mực đen, là để khảo nghiệm nhân tâm và nhân phẩm của ngừơi ta. Cũng may là hắn thiệt tình muốn lui vòng, nếu không đổi một người khác không có lập trường, thì sợ là Văn Dữ thật sự múc nước giỏ tre, công dã tràng.

Diệp Diễm Thanh đang ở tại một tiểu khu có hàng hoa viên bao bọc, mỗi building chỉ có ba tầng, cách nhau khá xa, cơ hồ là nhìn không thấy lẫn nhau. Mỗi lầu một hộ, garage độc lập, diện tích nhà ở cũng lớn, rất ít có tiểu khu được thiết kế kiểu này. Trừ bỏ giá nhà cùng phí bất động sản rất cao thì không còn khuyết điểm gì khác. Diệp Diễm Thanh ở đây được hai năm, trước nay chưa từng bị chụp lén, có thể thấy được an ninh an toàn thế nào.

Garage có ba chiếc xe đang đậu, trong đó có một chiếc SUV màu đen, rất bình thường, là chiếc xe Diệp Diễm Thanh hay lái. Chiếc xe này vẫn chưa bị fans phát hiện, nên không gây chú ý nhiều.

Diệp Diễm Thanh cởi bỏ dây an toàn, nói lời cảm ơn với Văn Dữ rồi chuẩn bị xuống xe.

“Không mời anh lên nhà chơi sao?” Văn Dữ cười như không cười, nhìn hắn.

Diệp Diễm Thanh có chút chần chờ, hắn không quen dẫn người lạ về nhà, ngày thường chỉ có Ngải Trừng ghé thăm, còn chị hắn sống ở nước ngoài, chỉ khi nào trở về mới đến đây ở.

Văn Dữ như là sợ hắn cự tuyệt, lại nói: “Anh muốn bàn chuyện thỏa thuận trước hôn nhân với cậu, tìm nơi nào an tĩnh mới tốt.”

Đã có chính sự thì Diệp Diễm Thanh cũng không thể cự tuyệt người ta, hợp đồng này nên làm càng sớm càng tốt, nếu cả hai đều có thời gian, thì nên làm thôi.

“Chủ yếu là trong nhà không có gì để chiêu đãi, tôi ngại mời anh vào nhà thôi.”

Văn Dữ cong cong khóe miệng: “Có cái gọi là cơm hộp đó, chuyện còn lại là bấm di động.”

Cũng đúng ha, Diệp Diễm Thanh không khỏi phì cười.

Khi dùng thang máy lên lầu, Văn Dữ đánh giá kết cấu nơi này: “Sao cậu mua được căn phòng ở đây hay vậy? Lúc bắt đầu giao dịch anh cũng có để ý, nhưng chưa kịp xuống tay đã bán hết rồi.”

Lúc ấy, hắn chỉ nhìn bản đồ mẫu đã cảm thấy rất tốt, chỉ là xuống tay hơi chậm.

Diệp Diễm Thanh nhìn con số nhảy lên: “Anh họ của chị Trừng là nhà đầu tư ở đây, trong tay lúc ấy có một vài căn, chị Trừng thấy tôi cần nơi ở liền giới thiệu, cũng may lúc đấy có tiền nên mua ngay.”

“Vận khí không tồi nha.” Văn Dữ không thiếu bất động sản, lúc ấy dù rất thích tiểu khu này, nhưng lại chần chờ chưa muốn mua. Nếu lúc ấy hắn tích cực một chút, thì nói không chừng bây giờ là hàng xóm của Diệp Diễm Thanh rồi.

Diệp Diễm Thanh ở lầu ba, tầng phòng hơn ba trăm mét vuông được chia làm ba phòng chính, hai nhà vệ sinh, trong đó phòng làm việc chiếm diện tích lớn nhất, bên trong có các loại ghi âm, thiết bị hoà âm này nọ, cách âm cũng làm rất chỉn chu, không cần lo lắng quấy rầy đến hàng xóm khi làm việc.

Phòng ngủ trang trí bằng tông màu ấm, dù cho Diệp Diễm Thanh có ở một mình, cũng sẽ không cảm thấy trống vắng. Những việc này cũng do chị của hắn và Ngải Trừng chọn giùm, cũng là để Diệp Diễm Thanh ở nhà thoải mái, mà không phải giống ở nhà mẫu.

“Tốn nhiều công sức trang trí lắm phải không?” Văn Dữ đơn giản tham quan, không vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa nhìn xem. Không phải trang hoàng mỹ miều gì, chỉ có cảm giác rất tiện lợi, nếu không biết Diệp Diễm Thanh sống một mình, đại khái sẽ cảm thấy là gia đình mấy người đều ở đây.

“Cũng được. Căn hộ đầu tiên mình mua mà, nên phải để tâm một chút.” Rửa tay xong, Diệp Diễm Thanh trực tiếp vòng đi phòng bếp, “Uống cà phê hay là soda?”

Văn Dữ đi theo vào phòng bếp: “Không có gì chiêu đãi anh hết hả?”

Diệp Diễm Thanh kéo cửa tủ lạnh ra, bên trong trừ bỏ hai quả trứng gà, thì toàn là soda.

Văn Dữ tự động dán nhãn Diệp Diễm Thanh sẽ không nấu cơm.

“Cà phê đi.” Văn Dữ nói.

Diệp Diễm Thanh mở máy pha cà phê, còn mình cầm chai soda, suy nghĩ về hợp đồng hôn nhân. Việc này đã được nói trước, chỉ là Diệp Diễm Thanh vẫn chưa viết xuống, còn đang ngẫm nghĩ đại ý.

Văn Dữ đùa nghịch di động, không biết đang xem cái gì.

Diệp Diễm Thanh cũng không rình coi, trong lúc chờ máy pha cà phê xong, vào phòng cầm một xấp giấy trắng ra ngoài.

Văn Dữ bận việc xong, cũng không quấy rầy Diệp Diễm Thanh, tự mình đi lấy cà phê, vài lần còn nhìn Diệp Diễm Thanh đang viết đề nghị gì, nhưng không cho ý kiến.

Chờ Diệp Diễm Thanh viết được một lát thì di động Văn Dữ vang lên.

Văn Dữ nói hắn đi ra ngoài một chút, khi trở về, trên tay cầm hai hộp cơm.

“Đây là chuyện tôi nên làm mới đúng.” Thật đúng là hắn không chiêu đãi chu toàn mà.

Văn Dữ cười nói: “Sao anh có thể để con nít mời cơm chứ? Lần trước cậu không mời anh ăn thịt thì lần này anh mời.”

Diệp Diễm Thanh ngượng ngùng, nhanh nhẹn giúp đỡ đỡ lấy hộp đồ ăn: “Cảm ơn, để anh tiêu pha rồi.”

“Sau này gọi ‘anh’ ngọt một chút, thì anh sẽ không tính toán với cậu.” Mấy chuyện mời khách thế này, từ trước đến nay Văn Dữ không so đo, huống chi là tiếp xúc tiểu bằng hữu mới.

Diệp Diễm Thanh không thể hỏi “Kêu thế nào mới ngọt”? Chỉ phải xem nhẹ câu này.

(gọi là anh yêu đó ^^)

Văn Dữ đặt cơm cá chình, gà cung bảo Tứ Xuyên, tempura rau củ, salads, và bánh mì sandwich.

Trên bàn cơm, Diệp Diễm Thanh đưa hợp đồng cho Văn Dữ xem, vừa ăn vừa thảo luận, không khác gì thảo luận công việc trên bàn tiệc.

Hợp đồng rất đơn giản, đại khái là hai người đều đồng ý với chuyện sau một năm dời hết tài nguyên thì ly hôn. Hai người phải bảo mật hợp đồng này, sau khi kết hôn không can thiệp cuộc sống của nhau. Tài sản của hai người không gộp chung, sau khi ly hôn cũng không phân chia tài sản, của ai người nấy giữ.

Hai người bọn họ vì để tránh bị đưa tin mang đến phiền toái không đáng có, nên sẽ không đem ra công chứng, nhưng có ghi rõ trên hợp đồng.

Văn Dữ chỉ vào điều không can thiệp cuộc sống của nhau, nói: “Anh có ý kiến ở điều này.”

“Như thế nào?” Diệp Diễm Thanh hỏi.

Văn Dữ nói: “Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ ở chung, đương nhiên sẽ vô tình bị cuốn vào sinh hoạt của nhau. Ở chung dưới một mái hiên, sao có thể không can thiệp được?”

“Ở chung à?” Quả thật, Diệp Diễm Thanh chưa suy xét đến điểm này, hắn vốn tưởng rằng hai người chỉ cần chụp vài tấm hình để người đại diện quăng lên mạng là đủ rồi, sao lại còn muốn ở chung?

Văn Dữ cười khẽ: “Dù là hợp đồng hôn nhân thì cũng phải giả bộ sao cho giống chứ. Một năm có 365 ngày, cậu có chắc chúng ta sẽ không bị chụp lén không? Nếu bị chụp chúng ta không ở cùng nhau, thì người ngoài lên án chúng ta là chuyện nhỏ, nhà đầu tư không chịu dời tài nguyên, thậm chí lấy danh nghĩa phá hư hình tượng, yêu cầu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mới là chuyện lớn, cậu có tiền bồi thường không?”

Diệp Diễm Thanh không phản bác, là hắn nghĩ đơn giản quá rồi: “Vậy thì anh có yêu cầu gì không?”

Ở chung dễ dàng có hiểu lầm, phải nói trước yêu cầu để tôn trọng thói quen của đối phương, mới không nảy sinh mâu thuẫn.

Văn Dữ cầm miếng bánh mì sandwich, dù là đang ăn cơm, vô luận nhìn từ góc độ nào thì nhan sắc của hắn vẫn là hoàn mỹ: “Nhà của anh lớn hơn, tốt nhất cậu nên dọn tới đó ở. Toàn bộ lầu ba bỏ trống, chỉ là không rộng như nhà cậu hiện giờ, có điều sắp xếp phòng làm việc cho cậu vẫn dư sức.”

Diệp Diễm Thanh rũ mắt lay hạt cơm: “Không cần phiền toái vậy đâu, cho tôi một phòng để nhạc cụ là được rồi, còn mấy cái khác thì tôi có thể về đây làm.”

“Cũng được.” Hắn không có khả năng ngăn cản Diệp Diễm Thanh trở về, làm sáng tác đương nhiên thích ở một mình hơn, “Cậu thì sao?”

Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi không thích náo nhiệt, anh đừng mang người về nhà mở party uống rượu là được.”

Văn Dữ hỏi: “Anh giống loại người đó lắm hả?”

“Tôi không rõ lắm, chỉ nghe nói trong giới có rất nhiều người thích náo nhiệt.” Diệp Diễm Thanh ngập ngừng giây lát, bổ sung nói, “Tốt nhất cũng không cần mang người yêu hoặc là tình nhân về nhà.”

Yêu cầu này khá là đường đột, đều là người trưởng thành, hắn cũng không biết Văn Dữ có người yêu hay chưa, chỉ là nếu hắn không cẩn thận gặp được hai người thân thiết, thì quả thật không dám tưởng tượng được bước kế tiếp.

Văn Dữ kẹp nát một miếng thịt cá chình, không rõ ý cười, nói: “Còn chưa kết hôn đã muốn quản anh?”

Diệp Diễm Thanh có cảm giác đuối lý: “Không phải, chính là sợ xấu hổ.”

“Có cái gì xấu hổ hả?” Văn Dữ thấy Diệp Diễm Thanh chỉ ăn vài miếng, “Mọi người đều là người trưởng thành, rụt rè cái gì.”

Diệp Diễm Thanh do dự trong chốc lát, ánh mắt kiên quyết nói: “Anh Văn Dữ, tôi sẽ nhờ chị Trừng tìm giúp xem gần chỗ anh ở có nhà nào cho thuê hay không, dù sao vào cùng tiểu khu sẽ không sợ bị người ta chụp lén. Vậy thì tôi sẽ không can thiệp sinh hoạt của anh, cũng không cần lo lắng bị chụp lén. Còn lỡ như bị chụp được thì tôi sẽ nói đó là phòng làm việc của tôi.”

“Nếu tiểu khu không có phòng cho thuê thì sao?”

Diệp Diễm Thanh dứt khoát nói: “Vậy thì phiền anh Văn Dữ thuê phòng ở đây, tôi biết bên này có cho thuê phòng ở.”

“Nếu anh không chịu thì sao?”

“Vậy thì chúng ta không nên hợp tác nữa.” Diệp Diễm Thanh sớm đã không có ý cười.

“Kiên quyết vậy hả?” Văn Dữ cũng nghiêm túc.

“Anh Văn Dữ, có lẽ anh thấy tôi làm màu, nhưng tôi không thể nhận cuộc sống của mình bị người ta khống chế. Tôi có quan điểm của tôi, nếu cuộc sống không được theo ý muốn, thì những hy sinh từ đó đến giờ chẳng khác nào là vô ích cả.” Điểm mấu chốt chính là tôi không thích được đằng chân lên đằng đầu đâu.

Văn Dữ bật cười, ánh mắt cũng dịu dàng hơn vài phần, giống như hoa nở đầu mùa xuân, non nớt lại ôn hòa, thuần túy không làm ra vẻ: “Chọc cậu đó. Anh không có người yêu, cũng không có tình nhân, sẽ không dẫn người về nhà đâu, yên tâm đi.”

Diệp Diễm Thanh hối hận mình đã quá xúc động —— mình vẫn chưa đủ khéo léo đối nhân xử thế.

Văn Dữ không đợi hắn nói chuyện, nói tiếp: “Xin lỗi, anh rất vui vì cậu có giới hạn của mình. Ở trong cái giới này lâu rồi, anh biết có bao nhiêu người đã tự vứt bỏ cái giới hạn từ lâu. Cậu có nguyên tắc của mình làm anh rất yên tâm hợp tác.”

Diệp Diễm Thanh nhìn về phía hắn. Văn Dữ băn khoăn không có sai, đứng ở vị trí của bọn họ, không thể không lo lắng nhiều hơn một chút. Văn Dữ vui vì hắn có điểm giới hạn của mình, tương tự, Văn Dữ cũng có giới hạn của bản thân.

Văn Dữ bổ sung nói: “Dáng vẻ kiên quyết của cậu —— manly lắm đó.”

Diệp Diễm Thanh mắng bản thân vài câu, tính tình hắn không tốt, nhưng trực tiếp phản bác với Văn Dữ, hắn cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, cũng may là Văn Dữ chỉ vui đùa, nếu không sẽ rách việc.

Văn Dữ cười nói: “Nhà anh chỉ có người đại diện và cô giúp việc tới, người trong phòng làm việc có việc gấp cũng sẽ ghé. Chỉ cần cậu không yêu cầu lấp thêm cái cửa để lên lầu ba thì việc gì anh cũng đáp ứng.”

*

Văn Dữ: Thích dáng vẻ nghiêm túc của Diễm Thanh, nhưng càng muốn thấy dáng vẻ không nghiêm túc của em ấy.

Diệp Diễm Thanh:……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.