Ninh Giang Thành lúc này đuổi đến kịp, nhìn cảnh tượng trước mắt anh liền xuống xe chạy đến chỗ cả hai.
“Con có làm sao không? Hả? Con có làm sao không?”
“Con…con không sao…”
“Nhưng…nhưng dì Thẩm…”
Ninh Tường Gia vừa lo vừa khóc nói, lúc này anh mới chú ý đến Thẩm Thiên Hương nằm trên đất, anh chạy đến chỗ cô, ôm Thẩm Thiên Hương lên.
“Thẩm Thiên Hương, Thẩm Thiên Hương…”
…
Biệt thự nhà họ Ninh.
Ninh Giang Thành nhìn Thẩm Thiên Hương nằm ở trên giường, bây giờ anh mới thấy lo lắng cho cô làm sao rồi.
“Cô ấy không sao, chỉ là hoảng loạn quá nên ngất xỉu mà thôi.”
“Chỉ có vài vết thương ngoài da, bôi thuốc là được.”
“Sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại thôi, Ninh tổng yên tâm được rồi.”
Loading…
Bác sĩ đứng lên nói, sau đó thu dọn đồ đạc rồi ra về. Ninh Giang Thành nghe thế thì cũng thở nhẹ ra, cũng may là không sao rồi.
Ninh Tường Gia đứng cạnh nghe vậy cũng yên tâm, thằng bé cũng nín khóc rồi, đi đến bên giường nắm lấy tay Thẩm Thiên Hương.
Dì Lưu biết hai cha con lúc này cần nói chuyện riêng, bà lên tiếng: “Để tôi tiễn bác sĩ.”
Ninh Tường Gia cũng hiểu ý của dì Lưu, thằng bé bỏ tay Thẩm Thiên Hương vào mền rồi đứng dậy, xoay người nhìn Ninh Giang Thành.
“Con xin lỗi ba.”
Ninh Giang Thành nhìn con trai mình, anh thở dài: “Ra ngoài rồi nói chuyện.”
Ninh Tường Gia gật đầu, thằng bé đi theo sau anh, cả hai ba con đến thư phòng cho Thẩm Thiên Hương nghỉ ngơi.
“Là lỗi của con, là do con băng sang đường rồi vấp ngã nên mới…”
“Ninh Tường Gia.”
Ninh Giang Thành nghiêm nghị nhìn con trai mình: “Sao con dám tự tiện chạy đi như vậy hả? Có biết bên ngoài nguy hiểm như thế nào không? Con còn dám băng sang đường như thế nữa?”
“Con…con chỉ là muốn giữ dì Thẩm ở lại thôi…” Ninh Tường Gia cúi mặt bảo.
Nhìn bộ dạng biết lỗi của con trai Ninh Giang Thành cũng có chút mềm lòng, thật ra là do anh sai khi đưa ra quyết định đuổi việc Thẩm Thiên Hương, mặc dù biết con trai mình rất thích cô. Cũng may là anh đuổi theo kịp, do đường tối cộng thêm Ninh Tường Gia chỉ là một cậu bé, vì vậy tài xế kia không nhìn thấy thằng bé mà cứ tiếp tục lao lên, may mắn thay có Thẩm Thiên Hương, nếu không anh cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với con trai mình.
“Ba…đừng đuổi việc dì Thẩm có được không?” Ninh Tường Gia nói.
Anh nhìn con trai, sau đó nhớ lại cảnh tượng khi nãy, Ninh Tường Gia không ngừng khóc còn Thẩm Thiên Hương nằm bất động dưới đất. Nhìn cô như vậy trong lòng anh có chút sợ hãi, Thẩm Thiên Hương lại vì con trai anh mặc kệ cả bản thân lao ra cứu như thế, có lẽ lời của Liễu Huy nói đúng, Thẩm Thiên Hương thật sự rất thích con trai anh, trong mắt người phụ nữ này xem Ninh Tường Gia rất quan trọng.
Nếu nói Thẩm Thiên Hương là mẹ của Ninh Tường Gia anh cũng có phần tin đấy, chỉ tiếc là dung mạo của cô trái ngược hoàn toàn với con trai. Theo như anh đoán mẹ ruột của con trai mình nhất định là một mỹ nữ tuyệt sắc mới có thể sinh ra một đứa con có dung mạo xuất chúng như thế này mới được.
“Thôi được rồi, thấy con thích cô ta như vậy, ba cho phép cô ta ở lại đây.”
“Nhưng con nhất định phải trông chừng kỹ người phụ nữ này, ba vẫn không thể tin tưởng một người lạ tự do đi lại trong Ninh gia này đâu” Ninh Giang Thành nói.
“Cảm…cảm ơn ba.”
…
Sáng hôm sau.
Thẩm Thiên Hương mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô nhìn trần nhà, sau đó liền ngồi lên. Thẩm Thiên Hương vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua, hôm qua Ninh Tường Gia đuổi theo cô…sau đó thằng bé…
“Tường Gia.”
Cô ngớ người ra, nhớ lại lúc đó thì giật mình. Cô vội vội vàng vàng xuống giường, định chạy đi tìm con trai thì ngớ ra lần nữa.
Khoan đã…cô đang ở Ninh gia mà?
Cô nhìn mình, quần áo trên người đã được thay, lúc này cô mới thấy đau và ê ẩm cả người. Thẩm Thiên Hương nhăn mặt lại, làm sao cô về được nơi này chứ? Ninh Giang Thành cũng cho cô vào đây sao?
Lúc này cửa phòng đẩy ra, dì Lưu đi vào, thấy cô đã tỉnh bà thở nhẹ ra: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, đêm qua cô làm tôi và tiểu thiếu gia lo chết đi được.”
“Dì Lưu, tiểu thiếu gia…”
“Cậu chủ không sao, thằng bé vẫn còn ngủ vì đêm qua trông chừng cô mãi, còn nói tôi nhất định phải chăm sóc cho cô thật tốt.”
Nghe con trai mình không sao cô thở nhẹ ra, Thẩm Thiên Hương ngồi bệt xuống sàn ôm ngực, cũng may là không sao, nếu thằng bé có mệnh hệ gì cô cũng không biết làm sao nữa, Ninh Tường Gia bây giờ là người thân duy nhất của cô mà thôi.
“Cũng may là không sao rồi.”
…
Thẩm Thiên Hương ngồi ở bàn ăn cháo, dì Lưu đem cháo lên cho cô ăn, cả đêm không ăn gì, cuối cùng cũng có gì đó lót bụng rồi.
Ninh Giang Thành lúc này bất thình lình đẩy cửa đi vào, Thẩm Thiên Hương đang ăn mà bị anh dọa cho giật cả mình.
“Anh…anh…”
“Cô tỉnh rồi à?” Ninh Giang Thành hỏi.
“Anh còn không thấy sao?” Thẩm Thiên Hương lấy khăn giấy lau miệng rồi bảo, người đàn ông này có mắt để trưng à? Hỏi câu mà ai cũng biết làm gì thế?
Ninh Giang Thành thấy cô như vậy, vẫn còn sức mắng người như thế là khỏe và tốt lại rồi.
“Chuyện hôm qua…”
“Chuyện hôm qua làm sao?” Thẩm Thiên Hương nhìn anh hỏi.
“Cảm ơn cô đã cứu con tôi.”
“Ờ” Thẩm Thiên Hương hờ hững đáp lại, cô còn tưởng có chuyện gì lớn.
“Đừng lo, tôi ăn xong bát cháo này tôi sẽ rời đi” Thẩm Thiên Hương đáp, anh chạy đến đây cũng chỉ là đuổi cô đi mà thôi.
“Lần này cô cứu con tôi một mạng, Ninh Giang Thành trước giờ tôi cũng không muốn nợ ai, vậy nên cô muốn gì cứ nói đi.” Ninh Giang Thành nói.
Đây chính là tạo cơ hội cho cô đó.
Thẩm Thiên Hương nghe thế liền hiểu ý, cô nhìn anh hỏi lại: “Anh chắc chắn với lời mình nói chứ?”