Sau lễ trao giải Hoa Dẻ, Diệp Noãn lên trang bìa của các tạp chí lớn. Các tiêu đề na ná nhau “Người mới xuất sắc, bùng nổ mạnh mẽ”, “Người mới đẹp nhất ôm ba đóa Hoa Dẻ cúp”, “Hoa Dẻ người mới xuất sắc nhất cũng là Hoa Dẻ diễn viên xuất sắc nhất.”
Ngoài ra, tại Vương Niệm Vàng và Hoa Dẻ, Diệp Noãn đều được bình chọn là diễn viên ăn mặc đẹp nhất. Tính cả Đĩa Nhạc Vàng thì ba thảm đỏ đặt chung một chỗ so sánh, truyền thông và tạp chí lại thêm lời bình và tán thưởng.
Bộ Dior màu đen lão luyện, bộ prada màu trắng đầy khí chất thần tiên, bộ màu đỏ hoạt bát. Ba loại phong cách bất đồng, lại vô cùng hoàn mĩ. Người bình phẩm không chút keo kiệt mà tán thưởng.
“Tư thái Diệp Noãn đi thảm đỏ rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra là người mới.”
“Khí chất cô ấy tốt như vậy, mặc lễ phục hợp dáng lại tăng thêm sức mạnh.”
“Không biết lễ phục là do chính cô ấy chọn hay là đội ngũ phía sau, không thể không nói, tôi thật ngưỡng mộ ánh mắt của cô ấy hoặc đội ngũ phía sau.”
“Ở phương diện này thì bộ dáng xinh đẹp cực kỳ có ưu thế, đúng không?”
Dạo gần đây, chỉ cần có truyền hình, có báo chí phát hành thì đều có thể nhìn thấy tên Diệp Noãn. Tuy rằng cô vẫn chưa được tính là danh tiếng vang dội, nhưng trong đám diễn viên mới thì vô cùng nổi bật.
Mà vị nữ nghệ sĩ vô cùng nổi bật này gần đây không làm gì khác, chính là nơi nơi mời người ăn cơm.
Lúc này, Quan Tuấn đã không còn là giám đốc bộ phận tuyên truyền của công ty Mĩ Mĩ nữa, hắn đã chuyển sang máng khác là công ty châu báu Kỳ Lân. Châu báu Kỳ Lân là nhân tài kiệt suất của ngành đá quý, là nhãn hiệu trang sức châu báu quy mô nhất nước.
“Em thấy so hai chúng ta thì anh vẫn là thăng tiến nhanh hơn.” Diệp Noãn nói.
“Làm gì có, anh hiện tại chỉ là giám đốc một phân khu nho nhỏ thôi.” Quan Tuấn cũng không dám so với cô, giải Hoa Dẻ chỉ cần được đề cử là nhận giải, một hơi lấy được ba cái, đây cũng không phải là việc ai cũng có thể làm được. Tuy rằng giải Hoa Dẻ không chất lượng bằng Vương Miện Vàng, nhưng có cũng là bình chọn mà ra. Vừa mới vào nghề liền lấy được giải nữ chính xuất sắc nhất, Diệp Noãn vẫn là trường hợp đầu tiên của lịch sử Hoa Dẻ.
Thật ra ngoại trừ thực lực, cái này cũng nhờ vào hên xui. Không phải người mới vào nghề nào cũng có thể diễn vai nữ chính, mặc dù diễn vai nữ chính, nhưng tỷ lệ ratings của bộ phim thế nào, đến cuối cùng thì cũng phải dựa vào cả hai điều đó.
Quan Tuấn vươn ra ngón cái với Diệp Noãn: “Từ ban đầu thấy em, anh liền biết em có vận khí tốt mà.”
Lời nói này Đàm Phượng không chịu: “Không phải vận khí, chúng ta là dựa vào thực lực được không?”
“Được được được.” Quan Tuấn cười ầm lên, không muốn tranh cãi với trái ớt nhỏ này, nhưng đúng là Diệp Noãn cũng có thực lực. Ở trong cái giới này, không có thực lực, chỉ dựa vào vận khí cũng sẽ không dài lâu.
Đối với hành động không ngừng mời cơm của Diệp Noãn, Chu Cẩn tỏ vẻ vô cùng phỉ nhổ.
“Đại tiểu thư!” Đối mặt với một bàn toàn đồ ăn ngon, Chu Cẩn thực bất đắc dĩ, “Không phải ai cũng phải tăng cân giống cậu có được hay không?”
Diệp Noãn cũng bất đắc dĩ: “Tớ chỉ mới lên 10 cân, còn không đạt tiêu chuẩn.”
Chu Cẩn trợn trắng mắt, rót đồ uống cho cô: “Ăn nhiều một chút, mập chết cậu!”
Diệp Noãn mặt ủ mày chau: “Đến lúc tập thể thao cậu nhớ đi cùng với tớ.”
“Tốt.” Chu Cẩn đem cốc đầy đẩy đến trước mặt cô, “Tớ nhìn cậu tập.”
Diệp Noãn ôm ôm cánh tay cô ấy: “Cùng nhau tập cùng nhau tập đi mà.”
Chu Cẩn bật cười: “Một mình cậu tập đi.”
Cuối tháng một, Diệp Noãn đến trường quay báo danh vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cân nặng của cô vẫn không vượt qua ba số, đứng ở 99 cân. Trong lòng Diệp Noãn cảm thấy như vậy đã không sai nhiều lắm. Bình thường phần lớn nhìn không ra, nhưng vừa lên hình, thì số thịt này vẫn là rõ ràng.
Đạo diễn Thích Mĩ Trân rốt cuộc cũng nhìn Diệp Noãn êm dịu, khen một câu: “Đúng là cô gái nhỏ tròn trịa vẫn xinh đẹp hơn.”
Nghe những lời này, Diệp Noãn thiếu chút nữa nghẹn tới nội thương, giới giải trí vài năm sau đều gầy là đẹp, nữ diễn viên vì muốn lên hình đẹp, ăn mặc xinh xắn, mỗi người đều giảm cân điên cuồng, cũng đừng nói nữ diễn viên, ngay cả nam diễn viên cũng không dám ăn uống quá độ. Mấy ngày nay, Diệp Noãn đều không dám soi gương, tuy rằng cô cũng không béo bao nhiêu, nhưng nhiều lên một chút cũng là nhiều, trên mặt thêm một lớp thịt, cô nhìn kiểu nào cũng thấy không thuận mắt.
Đoàn phim “Võ Tắc Thiên” cũng không giấu diếm truyền thông như đoàn phim “Tam Quốc”. Diệp Noãn, người nhận được ba cúp Hoa Dẻ chính là điểm nổi bật, mọi người đều quan tâm cùng với mong đợi tác phẩm kế tiếp của cô, so ra thì không có thời điểm nào công bố tốt hơn hiện tại.
Vì thế hai ngày trước khi chính thức bắt đầu, đoàn phim “Võ Tắc Thiên” liền công bố dàn diễn viên chính cùng vai nữ chính là Diệp Noãn với trang phục hoành tráng, tinh tế.
Thích Mĩ Trân dựa vào thị giác của phái nữ mà đi miêu tả một Đại Đường hùng mạnh, hình ảnh hoàn mĩ, một tình yêu đẹp, con người xuất chúng.
Bộ phim dựa theo sử sách bắt dầu từ lúc Võ Tắc Thiên 14 tuổi vào cung, mãi đến khi lên ngôi lúc 67 tuổi, câu chuyện kéo dài trong mấy chục năm. Độ tuổi kéo dài tương đối lớn. Đoàn phim đưa ra hình ảnh cũng thể hiện đặc điểm này. Thời kỳ khác nhau, trang phục và đồ trang sức thay đổi, ánh mắt và biểu cảm của Diệp Noãn cũng phải biến hóa.
Từ lúc mới vào Cung ngây thơ hoạt bát, chậm rãi trưởng thành, đến cuối cùng là mặc long bào, ánh mắt trầm ổn, cơ trí, có loại cảm giác thong dong, tự tin thiên hạ đều do một tay ta nắm giữ.
“Ngày trước coi quảng cáo không thấy cảm giác gì, chỉ biết Diệp Noãn rất dễ nhìn.”
“Cô ấy đúng là xinh đẹp.”
“Bộ phim này bao giờ quay xong? Thật là chờ mong.”
“Diệp Noãn thật rất giỏi, tuổi còn trẻ như vậy đã đám chọn đóng phim lịch sử như thế này.”
“Cô gái nhỏ dã tâm lớn, định năm năm là trở thành Hoa Đỉnh nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sao?”
“Ha ha, cẩn thận đó, chờ mong cô ta trèo cao té đau.”
“Tôi cảm thấy loại nhân vật này có phải nên chọn diễn viên lớn tuổi một chút trong phái thực lực diễn có vẻ được hơn hay không?”
“Đạo diễn Thích Mĩ Trân vẫn là rất có danh tiếng, chỉ là có chút lo lắng Diệp Noãn tuổi còn nhỏ quá liệu có chịu được.”
“Tuổi còn nhỏ thì sao? A Noãn của chúng tôi tuy nhỏ tuổi nhưng cũng là phái thực lực.”
“Hiện tại cũng nên để cho người mới có chỗ phát huy, tôi vẫn rất coi trọng Diệp Noãn.”
“Xinh đẹp lại có thực lực diễn tính ra cũng không có nhiều người lắm, hẳn là cũng nên cho người trẻ tuổi một cơ hội.”
“Giữ nguyên ý kiến, đợi phim ra lại phán đoán.”
“Ủng hộ vô điều kiện.”
“Vĩnh viễn đều theo Diệp Noãn.”
“Tôi là Noãn Bảo Bảo, tôi có quyền kiêu ngạo!”
Tổng thể mà nói thì trên các phương tiện vẫn là khen ngợi. Tuy rằng cũng có người tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng bởi vì Diệp Noãn biểu hiện xuất chúng ở giải thưởng Hoa Dẻ nên cũng không nhiều chất vất như khi cô đóng vai Điêu Thuyền, đa số mọi người vẫn là coi trọng.
Bộ phim “Võ Tắc Thiên” này Thích Mĩ Trân chuẩn bị gần hai năm, vì có thể nhanh chóng phát sóng, bắt kịp đợt bình chọn cho Vương Niệm Vàng năm 2005, nên sau nghi thức khởi động máy, toàn bộ đoàn phim đều nhanh chóng di chuyển.
Phim lịch sử, số lượng nhân vật đông đảo, ngày nào đoàn phim cũng bận rộn vô cùng náo nhiệt. Cuối cùng Diệp Noãn vẫn đề cử Chu Cẩn cho một nhân vật, Thượng Quan Uyển Nhi. Tuy rằng vai diễn Thượng Quan Uyển Nhi không có nhiều đất diễn, nhưng dẫu sao cũng là một danh nhân lịch sử. Nếu nắm chắc cũng có thể làm cho mọi người khắc sâu vào ký ức.
Cũng chưa quay đến cảnh của Chu Cẩn, cô ấy vẫn chưa vào đoàn phim, mà cho dù có vào thì Diệp Noãn cũng không có thời gian chiếu cố cô ấy, bản thân cô hành trình mỗi ngày đều kín mít.
Trinh Quan năm thứ 11, Võ Tắc Thiên 14 tuổi, Đường Thái Tông nghe nói nàng dung mạo xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, liền triệu nàng vào cung.
Võ Tắc Thiên ngồi trong kiệu, tóc chải kiểu Song Loa, yếm vàng ngang ngực, chậm rãi đi vào Hoàng Thành.
Võ Tắc Thiên ngồi trong kiệu, tóc chải kiểu Song Loa, yếm vàng ngang ngực, chậm rãi đi vào Hoàng Thành.
Cảnh này tuy không phải là cảnh đầu tiên của bộ phim, nhưng là cảnh quay đầu tiên của Diệp Noãn.
Giống như mẫu thân Võ Tắc Thiên nói khi tạm biệt: “Phụng dưỡng thiên tử, là biết bao nhiêu phúc. Vì sao còn khóc sướt mướt, thần thái của nữ nhi ở đâu?” Màn ảnh chiếu thiếu nữ xinh đẹp vô cùng lo lắng, sợ hãi mà ánh mắt lại sáng ngời, tràn ngập sự chờ mong và khát khao.
Nửa đầu bộ phim chủ yếu triển khai quay quanh Diệp Noãn cùng với Đường Thái Tông do Mạc Thiếu Hoài thủ vai. Tô Giản đóng vai Lý Trì ngoại trừ ngày khai máy xuất hiện một chút thì sau đó không thấy đâu, nghe nói hắn còn có bộ phim khác gần kết thúc, tiến tổ chậm một chút. Bộ phim này cũng thể hiện việc hắn muốn thoát khỏi dòng phim thần tượng, hướng vào dòng phim chính kịch.
Như Mạc Thiếu Hoài là ảnh đế, mấy năm nay cũng không quay phim truyền hình. Lúc này trở về đóng phim, nói ra thì là do giao tình với Thích Mĩ Trân, với lại…thù lao cũng không phải là ít.
Cụ thể bao nhiêu một tập thì Diệp Noãn không có đi hỏi thăm, bây giờ cũng không phải là thời điểm để cô so đo cái này. Đợi đến khi chính cô dần dần trở nên nổi tiếng, thì tự nhiên tiền thù lao sẽ làm cho người ta vừa lòng.
Trời đông rất lạnh, nhưng ở thành Ảnh Thị vẫn náo nhiệt như thường. Diệp Noãn ở đây quay phim được hơn nửa tháng, Hạ Xuyên cũng đến trường quay làm hàng xóm với cô. Đoàn phim của bọn họ quay một bộ phim võ hiệp cổ trang. Hạ Xuyên mặc bộ đồ hiệp khách còn vòng qua thăm Diệp Noãn.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì thì Diệp Noãn thực sự không đoán ra được, theo lý thuyết cô hờ hững với hắn như vậy, với tính tình của Hạ Xuyên, hẳn phải sớm không để ý đến cô rồi. Nhưng mà mỗi lần gặp mặt, hắn đều đặc biệt bình tĩnh, đặc biệt tự nhiên, giống như không nhớ trước đó hai người đã phát sinh chuyện gì.
Lần đến thăm này cũng vậy, hắn giống như đem cô trở thành bạn hợp tác bình thường, vừa vặn ở bên cạnh, cho nên thuận tiện tới thăm một chút.
Nhìn bộ dáng của hắn, Diệp Noãn cảm thấy hình như mình xuất hiện ảo giác, có lẽ căn bản Hạ Xuyên không có khiêu khích cô, mọi việc đều là do cô tưởng tượng mà ra. Chung quy là do có chuyện trùng sinh này, lại xuất hiện suy nghĩ chủ quan là không có việc gì làm cho Diệp Noãn cô phải giật mình, có điều loại cảm giác này đúng là không tốt lắm, cô giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương.
“Làm sao vậy? Không thoải mái?” Hạ Xuyên hỏi.
“Ừ.” Vừa nhìn thấy anh, tôi liền không thoải mái, Diệp Noãn nói với hắn, “Anh quay phim cũng bận rộn, không có việc gì thì đừng tới đây, quan hệ của hai chúng ta cũng không phải là quá tốt, đừng để cho mọi người hiểu lầm.”
Hạ Xuyên đen mặt.
Lúc này mới đúng, nhìn hắn đen mặt, ngược lại Diệp Noãn thở phào nhẹ nhõm, như vậy giống thường ngày hơn, hai người bọn họ ở một chỗ phải là như thế.
Hạ Xuyên nhìn cô chằm chằm: “Cô thật đúng là qua sông đoạn cầu, trong bộ phim này cô lại muốn thông đồng với ai?”
Nói chuyện đúng là không khách khí, nhưng mà cô cũng đã thành thói quen, nhưng mà quen rồi cũng không có nghĩa là không tức giận.
Diệp Noãn nhăn mày, cũng không khách khí trả lời lại: “Tôi yêu ai, tôi thông đồng với ai, anh quản được à?”