Thiên Phú

Chương 14: Kem Que



Quay phim truyền hình không giống như tuần tự chiếu trên tivi. Vài ngày sau, những cảnh quay cuối cùng ở núi Liên Sơn, Diệp Noãn nghênh đón cảnh cô cùng Mã Thụy Tiệp diễn đối đầu.

Thông qua mấy tiếp xúc mấy ngày trước, Diệp Noãn cảm thấy Tô Giản nói không sai, Mã Thụy Tiệp chính xác là tính tình không tốt lắm. Trong toàn bộ tổ kịch, cô ta chỉ có sắc mặt tốt với Tô Giản và đạo diễn, các diễn viên tiền bối thì bình thường, đối với người ngang hàng như Hồ Cự thì xa cách, mà đối với Diệp Noãn chính là hách mặt lên trời.

Tuy rằng Đàm Phượng có chút khó chịu, nhưng Diệp Noãn cảm thấy cũng không có gì. Tuy rằng trong phim này Mã Thụy Tiệp đóng vai nữ chính, nhưng ở trong lòng cô thì cũng không khác gì mấy diễn viên nhỏ, không đáng so đo với cô.

Qua vài lần tiếp đón lại bị cô ta làm như không thấy, Diệp Noãn gặp cũng nhìn không chớp mắt.

Kỳ thật Hướng Phân cùng với Lý Giai – người đại diện của Mã Thụy Tiệp đã từng là bạn học, coi như có chút giao tình, nhưng nghệ sĩ không hợp nhau thì người đại diện cũng không có cách nào. Hướng Phân đứng sau cũng không cần nhìn đến, nhưng gần đây nghe mọi người bàn tán người chống lưng cô ta rất cứng, cho nên cô cũng dặn dò Diệp Noãn, Đàm Phượng hai người không cần chính diện xung đột.

Trước khi diễn, tiểu trợ lý của Mã Thụy Tiệp hất cằm đi tới, nói với Diệp Noãn: “Diệp Noãn, chút nữa cô chú ý diễn cho tốt, chúng ta nhanh chóng diễn xong, cô cũng đừng như lần trước làm sai nhiều.”

Lúc này Đàm Phượng không có ở đây, không có ai cùng cô nói giỡn, Diệp Noãn chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, đáp: “Biết, tôi cố gắng hết sức.”

Những lời này làm tiểu trợ lý bất mãn: “Cái gì gọi là cô cố gắng hết sức?”

Diệp Noãn cong cong khóe miệng: “Tôi là người mới, lại không biết làm như thế nào mới vừa lòng đạo diễn, cho nên chỉ có thể nói cố gắng hết sức.”

Cô nói có vẻ cũng đúng, tiểu trợ lý liếc mắt trừng cô một cái, hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Lúc này Đàm Phượng cầm theo túi kem que trở về, đi tới bên người Diệp Noãn, hỏi: “Cạc cạc cạc vừa rồi nói gì với cậu?”

Trợ lý của Mã Thụy Tiệp có nhũ danh là Nha Nha, Đàm Phượng gọi Vịt Vịt còn ngại không đủ, liền cho cô ta biệt hiệu Cạc cạc cạc.

Diệp Noãn lấy cái quạt trong tay cô quạt mấy cái: “Cô ta chưa nói cái gì, cậu cũng đừng đặt biệt hiệu cho người ta, nhanh chóng đi phân phát cho mọi người đi.”

Đàm Phượng bĩu môi, đưa túi nilon ra cho cô: “Cậu không ăn à?”

“Không cần.” Diệp Noãn quyết đoán cự tuyệt, hiện tại cô không liều mạng ăn uống điều độ nhưng đồ ngọt nhất định là không đụng.

Mua kem, đồ uống lạnh cho đoàn làm phim cũng không phải là do Diệp Noãn mở đầu.

Việc Tô Giản theo đuổi Diệp Noãn không được coi là bí mật trong đoàn làm phim. Hắn cũng coi như là nghe lời, sợ đem cho một mình Diệp Noãn thì cô không muốn, cho nên mỗi lần đưa đồ ăn vặt hay bữa khuya đều là đưa cho toàn tổ. Hắn khách khí như vậy làm người khác cũng không thể ăn không, mấy diễn viên khác với đạo diễn đều thay nhau mời khách, cho nên đồ ăn của đoàn rất là dư dả.

Giờ phút này Diệp Noãn vẫn là tiểu bối vô danh, không có cái gì quý giá, thời điểm trời nóng, mời mọi người ăn kem que cũng là có tâm ý.

Hôm nay Hướng Phân có bữa ăn ngoài, đã lái xe rời đi.

Diệp Noãn một mình ngồi trên ghế dưới bóng cây, một tay cầm quạt tay kia lật kịch bản, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Đàm Phượng đi xung quanh vài lần.

Đàm Phượng tính cách ngay thẳng hướng ngoại, trong khoảng thời gian không có việc gì, đi lại ở trường quay cùng mọi người nói chuyện, sau đó buổi tối liền kể cho Diệp Noãn mấy tin đồn bát quái. Có điều mấy ngày nay, nội dung câu chuyện chủ yếu đều có liên quan đến Mã Thụy Tiệp. Tính cách như thế cũng được làm vai nữ chính, kỹ thuật diễn cũng bình thường, người bao cô ta rốt cuộc là coi trọng cô ta ở điểm nào. Nói chung là có thành kiến rất lớn với Mã Thụy Tiệp.

Chỉ là điều này cũng không thể trách cô, tuy rằng Diệp Noãn lười phản ứng với Mã Thụy Tiệp, nhưng Mã Thụy Tiệp lại khó chịu với cô, thích ở sau lưng rải mấy tin đồn nhảm, tin đồn Tô Giản theo đuổi cô chính là từ Mã Thụy Tiệp nói trong cái vòng bát quái nhỏ kia mà ra, lời thoại lúc đó là: ngày đầu tiên Diệp Noãn đến Quảng Châu liền tới phòng Tô Giản, ý đồ câu dẫn hắn.

Cũng may mọi người đều có mắt, Diệp Noãn đối với Tô Giản ra sao, Tô Giản lại đối với Diệp Noãn như thế nào, lâu ngày biết lòng người, mọi người vẫn là có thể tự phân biệt.

Diệp Noãn nhìn Đàm Phượng phát xong một vòng cuối cùng đến chỗ Mã Thụy Tiệp đằng trước, đám người kia lựa lựa trong túi nilon, sau đó Đàm Phượng có chút không hài lòng, cô đem túi đặt xuống bên cạnh Nha Nha, xoay người định rời đi, lại bị Nha Nha gọi lại.

Hôm nay Lý Giai cũng không có mặt, không có người quản đám tiểu nha đầu kia, Diệp Noãn nghĩ Đàm Phượng tính tình mạnh bạo, sợ là cãi nhau với người ta, vì thế đứng lên đi tới.

“Làm sao vậy?” Diệp Noãn khoát tay lên vai Đàm Phượng, hỏi.

“Cô còn không biết xấu hổ?” Nha Nha đá một cước vào túi nilon dưới đất, “Các cô có ý gì? Phát đến que kem cuối cùng mới đem tới cho chúng tôi, vị dâu tây chúng tôi thích đều không có.”

Đàm Phượng không chút nghĩ ngợi trả lời: “Chúng tôi mời khách, chúng tôi thích như thế nào liền phát như vậy.”

Diệp Noãn đè bả vai Đàm Phượng, khom lưng xuống đem túi nilon nhặt lên, tùy ý lấy cho Nha Nha một cây: “Trong tổ nhiều người quá, rất khó thăm dò khẩu vị của mọi người, cho nên liền mua ngẫu nhiên, mọi người cũng đều là tùy tiện lấy.”

Mấy nhân viên đứng công tác gần đó trên tay đang cầm que kem, nghe Diệp Noãn nói cũng hùa vào: “Không sai nha, chúng ta đều là tùy tiện lấy.”

Nha Nha nhìn mọi người, lại nhìn Diệp Noãn, cuối cùng vẫn không lấy, cô quay đầu liếc mắt nhìn Mã Thụy Tiệp.

Mã Thụy Tiệp vừa rồi vẫn còn nằm trên ghế, giờ phút này hất cằm nói với Diệp Noãn: “Diệp Noãn, cô cũng kinh thường người quá, tuy rằng tôi cũng không quá chướng mắt với cây kem của cô, nhưng nếu cô mời khách thì nên làm cho tất cả mọi người đều vừa lòng chứ? Cô nhìn tiểu trợ lý của cô đi, tôi chỉ nói một câu tôi muốn ăn vị ô mai, vẻ mặt cô ta liền khó chịu. Cô ta như vậy chẳng phải là do cô cho cô ta chỗ dựa sao? Hiên tại người mới thật đúng là kiêu ngạo, mới vào nghề liền dám tỏ vẻ trước mặt tiền bối.”

Chỉ có que kem thế nhưng có thể bị gài cái danh lớn như thế, Đàm Phượng nghe vậy lúc đầu ngẩn ra, sau đó nổi giận: “Cô…”

Cô mới nói một nửa liền bị Diệp Noãn chặn lại: “Việc rất nhỏ, cô thích ăn vị ô mai, chúng tôi mua lại cho cô.” Cô giữ chặt tay Đàm Phượng, “Đi thôi, hai chúng ta cùng đi mua.”

“Đi đi,” Mã Thụy Tiệp khoát tay, “Mau trở về, đừng làm trễ thời gian quay phim.”

Đàm Phượng một bụng phát hỏa bị Diệp Noãn lôi đi, vừa qua chỗ rẽ liền đem tay Diệp Noãn bỏ ra.

“Ái chà,” Diệp Noãn cười véo cô, “Bạo phát tính tình đấy à?”

Đàm Phượng nhìn khuôn mặt cười tươi lại không đẩy cô ra nữa, nhưng vẫn không hòa nhã với cô: “Diệp Noãn, cậu vào cái giới này nhưng mà một chút tâm huyết cũng không có, lúc chúng ta mới quen, cậu không phải nói đạp mông tên côn đồ liền đạp sao?”

Lúc đó đạp tên côn đồ bởi vì cô tin tưởng Đàm Phượng, biết có cô thì nhất định sẽ không bị thua thiệt. Mà giờ khắc này tại đoàn phim, một việc nhỏ cũng có thể trở thành việc lớn, cho nên đối với Diệp Noãn thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Chẳng lẽ ta nên đi đạp mông Mã Thụy Tiệp sao?” Diệp Noãn vừa cười vừa an ủi cô, “Cô ta tuy rằng da mặt dày, nhưng câu nói kia cũng không sai, nếu chúng ta mời khách thì nên làm cho mọi người đều vừa lòng. Chúng ta mời khách thì chúng ta làm chủ, cậu có thấy chủ nổi giận với khách bao giờ chưa? Cô ta khó chơi như vậy thì lần sau vào thời điểm có cô ta chúng ta không mời là được. Đều là chung một đoàn làm phim, giữ được hòa khí là chuyện tốt.”

Đàm Phượng hừ một tiếng: “Trong tổ kịch có thể trị cô ta chỉ có hai người, một là đạo diễn, mà đạo diễn là người hòa giải, căn bản không muốn đắc tội ai, còn lại là Tô Giản, nhưng tên kia toàn bộ tâm đều đặt lên cậu, hoàn toàn lười phản ứng với người khác. Còn lại chính là những người như cậu, nói thật dễ nghe, cái gì mà giữ hòa khí, kỳ thật mặc kệ cô ta kinh dễ cũng không dám nói lời nào, cho nên nữ nhân kia mới ngày càng kiêu ngạo!”

“Phượng Nữ thực lợi hại,” Diệp Noãn tiếp tục dỗ cô, “Toàn bộ đều bị cậu nhìn ra.”

Đàm Phượng thấy cô như vậy lại càng giận: “Được, cậu thật là không đánh không được, tớ đây đúng là Hoàng đế không vội nhưng thái giám gấp.”

Hai người Diệp Noãn bên này không khí không tốt lắm, Bên Mã Thụy Tiệp lại vui như đánh thắng trận.

Nha Nha đắc ý nói: “Tôi còn tưởng rằng Diệp Noãn kia có bao nhiêu thanh cao, hóa ra cũng chỉ là như thế!”

Vừa nghĩ tới gương mặt Diệp Noãn thì lại tức giận, Mã Thụy Tiệp hừ một tiếng: “Chỉ biết làm hồ ly tinh đi câu dẫn người, không thu thập cô ta còn tưởng mình lên cao.”

Lý Giai đi đến gần liền nghe câu nói đó, nhíu nhíu máy, đi tới chỗ Mã Thụy Tiệp: “Ở trong tổ kịch cũng không quản được cái miệng của cô, cô đây lại là nói ai?”

Mã Thụy Tiệp từ lúc có người chống lưng phía sau cũng không còn sợ Lý Giai, cô trợn trắng mắt: “Không phải là Diệp Noãn kia sao.”

Lý Giai nhăn chặt mày: “Tôi nói cô tại sao luôn gây hấn với Diệp Noãn, cô ấy lại không đụng đến cô.”

“Như thế nào không đụng?” Mã Thụy Tiệp phản bác, “Rõ ràng tôi mới là vai nữ chính, Tô Giản dựa vào cái gì mà hờ hững với tôi, chỉ tốt với con hồ ly tinh kia, ai biết cô ta dùng thủ đoạn gì. Hôm nay cô ta lại mua đồ uống cùng kem que đến mua lòng mọi người.”

Lý Giai nhìn theo mũi chân cô, kem que trong túi nilon đều tan hết, cô một lần nữa ngẩng đầu, nói với Mã Thụy Tiệp: “Cô nếu biết cô ấy là mua lòng người, như thế nào cô lại không đi theo học một ít cũng mua lòng người đi? Tô Giản đối với cô ấy tốt có thể là vấn đề của cô ấy, nhưng mọi người trong tổ kịch đều muốn ở cùng một chỗ với cô ấy, cô suy nghĩ thật kỹ, có phải là do cô có vấn đề?”

Quả thực Mã Thụy Tiệp là người nói hoài vẫn không nghe cho nên hôm nay cô mới nói không khách khí như vậy. Nhưng mà bình thường nói tốt người ta đã không nghe, bây giờ nói trực tiếp càng làm cho người ta thêm khó chấp nhận.

“Chị Lý Giai!” Mã Thụy tiệp nhăn mày, “Chị rốt cuộc là người đại diện của ai, vì sao luôn nói giúp Diệp Noãn? Từ lúc bắt đầu nhận phim này, chị vẫn rất kỳ lạ, rõ ràng người ta để tôi diễn vai nữ chính, chị lại luôn muốn để tôi đóng vai nữ thứ hai, tôi thật vất vả mới lấy được một vai nữ chính, chị cảm thấy tôi không đủ tư cách sao? Nếu chị thích Diệp Noãn như vậy, chị qua làm cho cô ta luôn đi!”

Lý Giai nhìn cô, nói không ra lời, cô không cảm thấy nổi giận, chỉ là tâm có chút lạnh, làm nghệ sĩ mà bắt đầu hoài nghi người đại diện, như vậy hợp tác cũng sắp chấm dứt. Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng Lý Giai còn muốn nhắc nhở Mã Thụy Tiệp một chút: “Công ty Năm Ánh Sáng của Diệp Noãn…”

“Năm Ánh Sáng làm sao?” Mã Thụy Tiệp không kiên nhẫn cãi lại, “Không phải là công ty mới mở sao? Diệp Noãn đắc tội tôi, Năm Ánh Sáng cũng chờ đóng cửa đi.”

Lý Giai còn muốn nói thêm, lại nhìn thấy Diệp Noãn cùng Đàm Phượng đi tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.