Một khi có người tiến vào trường diễn võ luận bàn, thì sẽ có một kết giới hư ảo cao bằng nửa người dựng lên, đại khái là Dịch Tuyết Phùng “ác độc” khiến nhân thần cộng phẫn*, có một thiếu niên vác trường kiếm rốt cục không nhìn nổi, căm phẫn sục sôi chống đỡ kết giới nhảy lên đài diễn võ.
*người thần đều tức giận
Dịch Tuyết Phùng chỉ liếc mắt một cái liền biết người đó là một kiếm tu danh xứng với thực, hoàn toàn khác biệt so với loại gà mờ như hắn với Dạ Phương Thảo, rút kiếm ra là có thể đánh cho Lâm Phù Ngọc tu vi như vậy kêu cha gọi me.
Dạ Phương Thảo vừa thấy hắn tới, nghẹn đỏ mặt vẫy vẫy kiếm: “Xuống! Mau đi xuống cho ta! Còn chê ta không đủ mất mặt hay sao?!”
Thiếu niên mặc áo lam không để ý tới hắn, chỉ lạnh lùng liếc Dịch Tuyết Phùng một cái, nói: “Có là tiểu tiên quân cũng không thể làm nhục người như vậy, Dạ sư đệ là đạo tu ngự thú, không hiểu ngự kiếm, tiểu tiên quân nếu chưa tận hứng, không bằng cùng tại hạ luận bàn một chút, được không?”
Lời vừa nói ra, những thiếu niên khác bên ngoài trường diễn võ cũng dồn dập cầm kiếm: “Ta cũng giống vậy!”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Dịch Tuyết Phùng thử thăm dò nói: “Kỳ thực ta…”
Dạ Phương Thảo suýt chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên, đỏ mặt nói: “Sư huynh! Luận võ luận bàn, thua cuộc là thua cuộc! Không thể như vậy!”
Hắn tới lui chỉ có một câu “Không thể như vậy”, sư huynh hắn bị sự ác độc của Dịch Tuyết Phùng làm nổi giận đương nhiên không muốn nghe lời hắn, tràng hạ còn có mấy sư huynh đệ hận sắt không thành thép lườm hắn một cái, trong mắt đều là “Ngươi ngậm miệng cho ta “.
Thiếu niên mặc áo lam nói: “Tiểu tiên quân, rút kiếm đi.”
Hắn nói xong, từ giá binh khí bên cạnh lấy ra một thanh trường kiếm ném cho Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng một tay tiếp nhận, có chút chần chờ: “Kỳ thực ta cũng không tinh thông kiếm thuật.”
Lời vừa nói ra, mọi người vây xem “Hừ” đến độ có thể rung sập trường diễn võ.
Thiếu niên mặc áo lam lạnh lùng nói: “Xem thủ pháp tiểu tiên quân cạo đầu sư đệ ta, tựa hồ không giống như người không tinh thông kiếm thuật, huống chi tam giới đều biết Lâm Phàn tiên quân là kiếm tu, ngươi không hiểu kiếm thuật, chẳng lẽ còn muốn tu ngự thú hay sao*?”
*câu này mình chém
Dịch Tuyết Phùng nhìn thiếu niên hùng hổ doạ người cùng Dạ Phương Thảo ở phía sau muốn nói lại thôi, đại khái cũng hiểu được hôm nay sợ là không thể từ chối được đám tiểu hài tử này, hắn khẽ thở dài một hơi, nói: “Lời của ta nói đều là nói thật, nếu ngươi muốn cùng ta luận bàn cũng được, nhưng lỡ như có thương tổn, ta không chịu trách nhiệm.”
Thiếu niên áo lam cười lạnh một tiếng: “Tới đây!”
Nói xong, trực tiếp rút kiếm xông lên.
Dạ Phương Thảo đang định cản, trận pháp dưới chân phút chốc thoáng một cái, trực tiếp ném cả người hắn từ trong trường diễn võ bay ra ngoài.
Mấy đệ tử bên ngoài trường diễn võ vội vã ba chân bốn cẳng tiếp được hắn.
Dạ Phương Thảo sau khi đứng vững có chút xấu hổ: “Đây là chuyện riêng giữa ta và Lâm Phù Ngọc, các ngươi xen vào làm chi? Nếu bị các môn hạ đệ tử khác nhìn thấy, nhất định nói chúng ta lấy nhiều hiếp ít.”
Các sư huynh đệ đều nói: “Ngươi ngậm miệng đi, sư huynh thay ngươi lấy lại công đạo ngươi còn ý kiến cái gì? Đừng nói nhảm nữa, mau nhìn kìa, Lâm Phù Ngọc hiếm thấy được một lần nhún nhường, sư huynh mượn việc luận bàn đánh hắn một trận, Tống chưởng môn cũng không làm gì được chúng ta.”
Dạ Phương Thảo nói: “Các ngươi lấy chuyện công trả thù tư?”
“Phí lời, đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, thường ngày không đánh được, luận bàn là thời điểm tốt nhất để động tay động chân, dù sao cũng không khống chế được —— a! Sư đệ mau nhìn!”
Dạ Phương Thảo vừa thẹn vừa giận, nhưng chung quy không thể ngăn cản, đành phải cùng mọi người quan sát tình hình trên lôi đài.
Trên lôi đài, Dịch Tuyết Phùng vẫn không rút kiếm, hắn treo kiếm sau thắt lưng, thân hình thon dài đón gió, khí thế mười phần doạ người.
Thời điểm thiếu niên áo lam tuốt kiếm ra khỏi vỏ toàn bộ trường diễn võ đều có thể nghe thấy âm thanh bén nhọn ong ong, thân hình thiếu niên gầy gò nhưng rắn chắc, tư thế rút kiếm lại cực kỳ doạ người.
Tốc độ của hắn cực nhanh, dưới chân đạp gió tựa như tàn ảnh, trường kiếm trong tay hướng về phía Dịch Tuyết Phùng đang đứng, người kia không hề nhúc nhích, phảng phất như chưa phản ứng kịp.
Mọi người kinh hô một trận, giao thủ cùng kiếm tu, đôi lúc chỉ cần một chiêu đã có thể quyết định sinh tử.
Thiếu niên áo lam thấy Dịch Tuyết Phùng vẫn đứng đó ngơ ngác như cũ, trong giây lát kéo lại lý trí, hắn thầm nghĩ: tiểu tiên quân của Hàn Hoài Xuyên phế vật như vậy, nếu thật sự đến đại điển Tiên đạo không chừng sẽ bị người ta đánh bại trong chớp mắt, lúc đó nhất định làm mất mặt Hàn Hoài Xuyên, ta chỉ dùng thân kiếm chấn thương tay hắn, khiến hắn không thể tham gia đại điển Tiên đạo là được.
Hắn nghĩ như thế, đang định xoay kiếm đánh lên cánh tay Dịch Tuyết Phùng, người trước mặt đột nhiên động.
Hắn cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh.
“Ba” một tiếng, vang vọng toàn bộ trường diễn võ.
Không riêng gì các thiếu niên dưới lôi đài, thiếu niên áo lam trên này cũng ngây ngẩn cả người, cứng ngắc tại chỗ, chốc lát sau mu bàn tay mới hậu tri hậu giác cảm thấy nóng rát đau đớn.
Thủ đoạn* Dịch Tuyết Phùng như hoa, phất tay áo nắm kiếm xoay một vòng, kẹp trường kiếm còn chưa ra khỏi vỏ sau cánh tay như cây tiêu* trúc, tư thái phiêu dật tiêu sái.
*ý ở đây chắc là tay DTP múa kiếm như hoa
*cây tiêu, cây sáo
“Ta đã nhắc nhở ngươi, cẩn thận bị thương.”
Mọi người không thấy hắn ra tay như thế nào, ánh mắt khó tin nhìn lại, nghi ngờ mình bị hoa mắt.
Mu bàn tay thiếu niên áo lam đau đớn bỏng rát, ánh mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng cũng có chút nghiêm túc, hắn nắm chuôi kiếm mũi kiếm hướng xuống dưới, hơi ôm quyền, trịnh trọng nói: “Vừa rồi là ta quá tự phụ, tiểu tiên quân, xin chỉ giáo.”
Dịch Tuyết Phùng có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cũng không tiện quay đầu bỏ chạy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
“Đến.”
Thiếu niên áo lam lần thứ hai cầm kiếm xông lên, lần này thế kiếm của hắn kèm theo mấy phần đề phòng, nhưng còn chưa kịp tới gần, trường kiếm kia liền bị Dịch Tuyết Phùng nắm trong tay như một cây thước, gió mạnh cuốn theo khiến hắn phải hạ tay cầm kiếm xuống.
Lại “Ba” một tiếng, lần này thiếu niên áo lam đã thấy hắn xuất thủ như thế nào, chỉ là tốc độ Dịch Tuyết Phùng quá nhanh, dù hắn có nhìn thấy cũng không có thời gian phản ứng.
Dịch Tuyết Phùng thoải mái thu kiếm, nói: “Tu vi ngươi tu vi không tệ, thế nhưng kiếm thuật chưa được vững vàng, e là một lòng chỉ muốn tu vi tăng cao mà quên mất kiếm thức, những người tu kiếm đạo như các ngươi nhất định phải trải qua muôn vàn thử thách, ngươi, tuyệt đối đừng quên ước nguyện ban đầu của mình lúc trước khi cầm kiếm.”
Khi còn bé hắn căn bản không hề nghĩ tới con đường kiếm tu này, thế nhưng Ninh Ngu lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, luôn cho rằng những thứ mình yêu thích nhất định là tốt nhất, người khác cũng sẽ yêu thích, vậy là cả ngày buộc hắn luyện kiếm theo y.
Khi đó Dịch Tuyết Phùng chỉ cần có chút thời gian rảnh, sẽ phải nghe vị sư huynh từ trước đến nay tích chữ như vàng lải nhải không yên, lúc này lấy mấy lời giải thích đó ra doạ người cũng coi như là vật tẫn kỳ dụng*.
*tận dụng mọi thứ.
Mu bàn tay thiếu niên áo lam đau nhức, nhưng vẫn gắt gao nắm kiếm như cũ, cắn răng nói: “Lần nữa.”
Sau đó, toàn bộ trường diễn võ có thể nghe thấy tiếng vang như tiếng thước gỗ đánh lên mu bàn tay.
“Không được, lực độ không đúng.”
“Linh lực muốn động, đúng, chậm một chút.
“…”
Tiếng “Ba” kia, mỗi tiếng mỗi tiếng liên tiếp đánh vào trái tim của các thiếu niên vây xem, ánh mắt xem thường từ trước đến nay bọn họ nhìn Dịch Tuyết Phùng cũng trở nên hơi kiêng kỵ, có loại cảm giác quái lạ không nói rõ được.
Dạ Phương Thảo xem đến sững sờ, nửa ngày mới hỏi sư huynh bên cạnh: “Lâm, Lâm Phù Ngọc không phải không dùng kiếm sao?”
Vị sư huynh vừa mới hò hét đòi phải cho Lâm Phù Ngọc một bài học lúng ta lúng túng nói: “Ừ, ừ, hắn cũng không rút kiếm ra.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Thiếu niên áo lam thở hồng hộc lùi đến sát viền lôi đài, tay cầm kiếm hơi phát run, hắn cắn răng nhìn Dịch Tuyết Phùng, muốn tiếp tục tiến lên nhưng nhìn thấy trường kiếm trên tay thiếu niên còn chưa ra khỏi vỏ, chỉ cảm thấy mu bàn tay sưng to càng thêm đau.
Một kiếm tu, bị một kẻ không tinh thông kiếm thuật trong lời đồn dùng trường kiếm còn chưa ra khỏi vỏ đánh thành bộ dạng chật vật như vậy, nghe thôi cũng thấy cực kỳ nhục nhã.
Thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh kiêu căng tự mãn, vốn nên cảm thấy giận dữ và xấu hổ, thế nhưng thời điểm đối mặt với Dịch Tuyết Phùng, rõ ràng hai người cùng tuổi, lại hoảng hốt cảm thấy mình như đang đối mặt với một toà núi lớn khuất trong mây, đỉnh núi che lấp bầu trời, khiến người nhìn mà khiếp sợ, sợ hãi quá lớn, đè ép mọi sỉ nhục, giận dữ và xấu hổ.
Dịch Tuyết Phùng dùng kinh nghiệm giao thủ mấy trăm năm của mình đánh cho nhuệ khí bừng bừng của thiếu niên rớt xuống đất, còn đạp thêm một phát, nhìn bộ dạng thiếu niên có chút ủ rũ, hắn đột nhiên có loại cảm giác xấu hổ ‘già mà không đứng đắn’, hai bên tai nong nóng, thế nhưng tư thái lại hết sức thản nhiên, tao nhã dùng hai tay cầm kiếm: “Đến đây thôi.”
Hắn khí định thần nhàn, hờ hững trên mặt hoàn toàn không phải thần sắc một thiếu niên mười sáu tuổi nên có, mọi người trong lúc nhất thời có chút choáng váng, không biết mở miệng làm sao.
Thế nhưng sau một khắc, Thiết Vân đột nhiên truyền âm cho Dịch Tuyết Phùng.
“Cha, mau thu tay đừng làm trò nữa, Ninh Ngu đã đứng ở đây nhìn ngươi hơn nửa ngày rồi, ngươi lại làm bộ làm tịch coi bị phát hiện bây giờ ờ ờ!”
Dịch Tuyết Phùng mờ mịt đưa mắt nhìn bốn phía, rốt cục dưới tàng cây hoè cách đó không xa nhìn thấy một người thần sắc âm trầm khủng bố – Ninh Ngu.
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Khí độ phi phàm không khác nào tiên nhân – Dịch Tuyết Phùng đột nhiên như bị kinh hách cực đại, trường kiếm luôn nắm vững vàng trong tay đột nhiên tuột ra rơi xuống.
“Bộp” một tiếng, trực tiếp đập vào mu bàn chân của hắn.
Mọi người: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Dịch Tuyết Phùng: Vỏ bọc mau che chở cho ta.