Hoàng Lâm vào phòng bà Lã với vẻ mặt hốt hoảng.
– Đừng nói với ta tiểu thư của ngươi lại đánh người.
– Dạ không ạ, chị ấy bị bế đi rồi ạ.
Bà Lã dừng tay kí giấy tờ, nhướng ánh mắt lọt qua cặp kính mắt đắt đỏ.
– Ai bế? Nó đang giờ làm việc mà.
– Tiểu thư… à tổng giám đốc bị gẫy chân nên anh chàng bác sỹ bế đi viện rồi ạ. Chủ tịch, bác có đến viện xem tình hình không ạ?
Bà Lã chẳng có biểu hiện gì là vội vàng hay muốn đi khiến Văn Lâm cứ đứng ngây người. Một hồi bà mới lên tiếng.
– Cho cậu ta đưa luôn nó đi càng tốt. Làm sao ta phải đến viện, nó gẫy chân ta càng mừng.
?????
Trợ lí Lâm mắt trợn ngược. Sự bá đạo của chủ tịch với con gái thì ai cũng hiểu nhưng mà… đến mức này thì cậu ta thấy thương tổng giám đốc thật sự.
Khang Nam cứ ung dung bế Khương Diệp đi thật nhàn hạ. Mặc dù cô cũng không phải đứa con gái nhẹ nhõm gì khi ăn không khác gì lão Chư?
Ra đến đường, cả hai đều phát hiện ra điều bất thường “Xe của Khang Nam đã bay hơi không dấu vết.”
Khương Diệp ngơ ngác nhìn cậu ta thương cảm, lúc ấy vội quá mà cô cũng quên mất không nhờ bảo vệ sảnh giữ xe hộ cậu ta. Khương Diệp vẫn bám chắc hai tay trên cổ Khang Nam đưa ý kiến.
– Chúng ta đi báo cảnh sát đi.
Vậy nhưng chủ nhân của nó thì bình chân như vại. Hắn vẫy một chiếc taxi lại gần, đặt Khương Diệp lên xe, cẩn thận nhấc chân cô kê lên cho khỏi động rồi mới ngồi vào xe.
– Đến bệnh viện Nhân Ái.
Khương Diệp vẫn thấy hối lỗi nên tỉ tê.
– Báo cảnh sát họ tìm được thì tôi sẽ trả phí tìm cho cậu.
– Chị không phải bận tâm, lo chân chị đi.
– Nhưng cái xe…
Khang Nam lừ mắt khiến Khương Diệp giật cả mình. Sao tưởng hiền lành lắm mà lúc cáu lên trông đáng sợ thế?
– Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.
– Tôi tự biết cách giải quyết, chân chị sưng vác lên thế kia không lo đi cứ lo cái xe là sao?
– Dù sao nó cũng một đống tiền, còn chân thì bây giờ đến bệnh viện còn gì? Hơn nữa cậu là bác sĩ thì sao phải lo nữa.
– Mồm mép chị cũng giảo hoạt nhỉ? Tôi là bác sĩ chuyên về thần kinh nên chân chị không chữa được. Đoán chừng chân sẽ bị hỏng, cưa đi phải thay chân giả rồi.
Nhìn mặt cậu ta nói không chút biến sắc cũng không phải là trêu đùa nên Khương Diệp chột dạ. Liếc cái chân mình đúng là bây giờ nó sưng lên rất nhiều, càng lúc càng giống chân… voi.
– Cậu dọa tôi hả?
– Ai thèm dọa chị, nếu không bị nặng thì làm sao mà sưng nhanh thế kia.
Lời bác sĩ nói thì đúng rồi, nghĩ đến cái chân có thể bị cưa đi, Khương Diệp ngồi như mất hồn, trong lòng bắt đầu lo lắng, mắt nhìn cái chân chằm chằm không chớp.
– Này… đến rồi.
Vẫn thấy Khương Diệp ngồi im, Khang Nam búng vào mũi.
– Người mất của là tôi chứ không phải chị, vẫn đang tiếc cái xe à? Nó không mất đâu, yên tâm đi.
Khương Diệp xoa mũi, bĩu môi bực mình nói.
– Tôi đang lo chân tôi chứ không lo xe của cậu.
– Vậy mà tôi cứ tưởng. Ra đây đi, tôi đưa chị lên khám.
Khương Diệp thò đầu ra lại rụt vào.
– Lấy giúp tôi xe lăn đi, chân bây giờ đau lắm không đi được.
– Ra đây tôi bế chị, xe làm gì chứ?
Khương Diệp lê mông ra phía ngoài cửa, vừa định đứng lên lại ngồi xuống.
– Cậu ngồi xuống đi.
– Làm gì?
– Cõng tôi còn làm gì nữa.
– Tôi sẽ tính tiền phục vụ chị ngày hôm nay.
– Ai mượn mà tính, vậy tôi tự đi.
Khương Diệp đạp cái vào lưng khiến Khang Nam ngã nhoài về phía trước, tự mình đứng lên, nhảy lò cò đi về phía sảnh. Nhảy được một đoạn đã muốn hụt hơi đành đứng lại. Nhưng Khang Nam lại lướt qua như một cơn gió không để ý đến cô nữa.
Cậu ta ung dung đi vào sảnh, tất cả y bác sĩ đều cúi đầu chào hỏi vô cùng lịch sự còn bản thân thì cứ ung dung đi, dáng vẻ vô cùng hách dịch…đáng ăn đạp.
Cô lại cố lê vài bước thì có một nữ y tá mang xe đẩy ra niềm nở chào.
– Chị ngồi lên đây em đưa vào khám ạ.
– Cảm ơn cô.
Vậy là hắn không đến độ quên hẳn cô mà vẫn tốt bụng lắm. Vào đến khoa xương khớp, cô đã thấy cậu ta đang nói chuyện với bác sĩ. Khoác trên người áo blouse nhìn cậu ta bớt nhây hơn lúc trước. Nhìn thấy cô mà như thấy người xa lạ, cậu ta chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay vào nói chuyện với bác sĩ. Một lát vị bác sĩ trung tuổi quay ra bảo y tá.
– Đưa cô gái này đi chụp X- quang cho bác xem nào?
– Vâng ạ.
Khang Nam vẫn không nói gì, cậu ta xa lạ một cách đáng nể, hay nói đúng hơn là trở thành thanh niên nghiêm túc rồi.
Đến phòng chụp, khi mọi người đang xếp hàng mà nữ y tá vẫn băng băng đẩy cô vào. Khương Diệp nhìn mọi người ngại ngùng.
– Tôi có thể đợi nên chúng ta xếp hàng đi ạ.
– Bác sĩ Nam đã dặn chúng tôi chăm sóc chị rồi ạ. Chị yên tâm đi.
Dù vậy người ta vẫn nhìn cô không thiện cảm lắm. Tự dưng có đứa nhảy phốc vào chen chân lấy mất số của họ cơ mà.
– Không sao, cô lấy số cho tôi đi, tôi đợi được.
– Chị đợi được nhưng tôi không đợi được.
Khương Diệp quay ra tròn mắt nhìn Khang Nam vừa mới xuất hiện. Hắn ta chẳng cười một cái nào. Những bệnh nhân đang ngồi chờ nhìn hắn không chớp mắt. Y tá phụ trách trong phòng vừa thò đầu ra nhìn thấy hắn thì cúi đầu.
– Phó…
Khang Nam giơ tay, nữ y tá liền dừng lại câu định nói.
– Bác sĩ Khang Nam, số của chị ấy đã lấy từ sớm rồi ạ.
Khương Diệp hết nhìn Khang Nam lại nhìn y tá không hiểu gì. Những người kia không dành cho cô ánh mắt khó chịu nữa khi nghe y tá nói vậy. Khang Nam trực tiếp đẩy cô vào phòng chụp. Lại lần nữa, bác sĩ chụp X – quang cúi đầu chào cậu ta vô cùng lễ phép.
– Hình như cậu được mọi người rất trọng dụng.
– Ở bệnh viện này ai cũng như vậy thôi nên chị đừng để ý.
Rõ ràng là chỉ họ chào cậu ta còn cậu ta chỉ cười đáp lễ. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm nữa bám lấy tay khi được Khang Nam đỡ lên chụp chiếu.
Xong việc, cậu ta lại đưa cô về phòng vị bác sĩ lúc nãy. Bác ấy thăm khám qua cho cô thì y tá mang phim chụp vào. Nhìn qua phim chụp, bác sĩ khẽ nhíu mày.
– Chỗ sụn bị chệch ra ngoài, phần xương bàn chân bị nứt rồi. Cháu phải làm phẫu thuật nắn sụn và xử lí vết nứt nếu không chân sẽ bị tật cả đời.
Khương Diệp nghe xong toát mồ hôi hột, chỉ ngã có xíu mà sao lại bị nặng như vậy nhỉ.
– Chị gọi cho mẹ đi, nhập viện luôn, tôi sắp xếp cho chị tối nay mổ.
– Nhanh vậy sao?
– Chị muốn bị đau mãi sao? Hay là muốn ở cạnh tôi lâu hơn?
Khương Diệp nguýt dài, quay sang bác sĩ.
– Bây giờ không chạm thì cháu không đau, có sự nhầm lẫn nào không ạ?
Khang Nam đủng đỉnh, chỉ chỉ vào phim chụp trên màn chiếu.
– Chỉ có não của chị lẫn thôi. Mắt mở to ra nhìn cho kĩ đi, đây là phần khớp sụn nối nó bị chệch sang phải, những vụn li ti này là do xương bị vỡ. Đã không có chuyên môn còn thích nói mò.
Khương Diệp nhìn cậu ta cáu kỉnh sau khi bị giáo huấn một tràng cũng cáu.
– Nếu tôi có chuyên môn thì cậu thất nghiệp rồi.
Cả bác sĩ và y tá nhìn hai người họ cãi nhau mắt cứ hoa lên không biết nên làm gì?
Trợ lí Lâm sau khi nhận điện thoại thì hớt hải vào báo cáo.
– Chủ tịch, tiểu thư phải thay chân vì chân bị gẫy hết xương rồi.