Xuyên Thành Cục Cưng Của Nam Phụ

Chương 35



Editor: Nozomi

04/09/2020

?????

Tôi bị xóa.

Bách Thần tôi bị người ta chủ động xóa số.

Bách Thần tôi bị Đường Đường chủ động xóa số?

Nhất định là giả, Bách Thần nhìn chằm chằm ba chữ “bạn là ai” phát ngốc gần một phút.

Sau đó đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Bách Thần buông di động, hừ lạnh một tiếng, thiếu chút nữa đã bị gạt rồi.

Suýt chút nữa thì quên, khi ghi hình cho tiết mục trước, Đường Đường từng trò chuyện với hắn và nói rằng cô đã học thuộc số của hắn, còn nói đây là số điện thoại duy nhất cô nhớ ngoại trừ số của mình. Lúc đó có lẽ Đường Đường muốn làm hắn cảm động, đáng tiếc Bách Thần hoàn toàn không cảm động, chỉ có một mình Đường Đường tưởng vậy mà thôi.

Lúc trước nói đã nhớ số của hắn giờ lại hỏi hắn là ai?

Cũng quá coi thường trí nhớ của hắn rồi!

Bách Thần vừa mới nổi lên nghi ngờ nhưng nghĩ đến điều đó thì nghi ngờ được dập tắt, cố ý thờ ơ, cố ý không biết hắn là ai, còn không phải muốn để hắn chủ động?

Bách Thần có chút hối hận vừa rồi đầu óc có vấn đề hay sao lại chủ động nhắn tin cho Đường Đường, làm vậy không phải như ý Đường Đường sao? Chắc Đường Đường đang rất đắc ý.

Tuyệt đối không thể trả lời lại.

Bách Thần lập tức đóng giao diện tin nhắn, hắn sẽ không trả lời, Đường Đường dù không vội nhưng hắn không tin Đường Đường sẽ ngồi yên khi không thấy hắn hồi âm?

Vì thế Bách Thần mở weibo ra lướt, tìm kiếm tên của mình liền thấy rất nhiều bình luận về hắn còn có bình luận về Nhan Nghiên và Đường Đường, nhìn thấy nhiều người nói Đường Đường tham gia gameshow vì hắn, lại nhìn thấy fan CP nói hắn cùng Nhan Nghiên thật xứng đôi….

Vừa xem vừa chờ hồi âm, kết quả chơi đến hai giờ, di động hết pin cũng không thấy tin nhắn trả lời.

Bên phía Đường Đường trước khi đi ngủ lại nhận được một tin nhắn khó hiểu, hỏi đối phương là ai cũng không thấy trả lời, đại khái chắc là gửi nhầm, Đường Đường cũng không để trong lòng.

Vừa rồi gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm, bên này đã hơn mười một giờ, thành phố S chỉ gần 8 giờ, Minh Thiếu Diễm đang chuẩn bị đi tập thể hình. Lấy lý do không làm phiền hắn tập luyện đuổi Đường Đường cúp điện thoại để cô đi ngủ sớm một chút.

Sợ quấy rầy Trương Nhã Trúc nghỉ ngơi, Đường Đường thật cẩn thận đặt di động qua một bên, nhẹ nhàng kéo chăn lên.

Trương Nhã Trúc lúc này vẫn chưa ngủ, nhìn cô gái nhỏ đang thận trọng bên cạnh không khỏi buồn cười. Mới quen biết Đường Đường được mấy tiếng nhưng đã cảm giác được Đường Đường là một cô gái tinh tế, hoàn toàn không giống những thiếu niên mười mấy tuổi, con gái bà lớn hơn Đường Đường hai tuổi cũng không hiểu chuyện được như Đường Đường.

Lúc trước có người nói Đường Đường vừa không thông minh lại không hiểu chuyện, tất cả đều là nói bừa.

Đường Đường và Mễ Việt mệt mỏi cả ngày, buổi tối ngủ rất ngon, Đường Đường vẫn duy trì thói quen tốt mười năm như một, dậy sớm chạy bộ, vừa lúc gặp được Mễ Việt cũng đi tập thể dục buổi sáng.

Mễ Việt kinh hỉ.

Trước khi hắn đóng phim không có thói quen tập thể dục buổi sáng, nhưng sau khi nổi tiếng người đại diện yêu cầu hắn phải tập luyện và nói hắn quá gầy, vì thế Mễ Việt mới bắt đầu rèn luyện, nơi này không có phòng tập, chạy bộ cũng rất tốt.

Hắn nói nhiều lại không chịu ngồi yên, mỗi lần tập luyện đều lôi kéo trợ lý đi theo nói chuyện, bây giờ trợ lý không ở đây một mình cảm thấy nhàm chán, liếc mắt thấy Đường Đường mặc đồ thể thao cột tóc đuôi ngựa, phát hiện tiểu đồng bọn có sở thích giống hắn, còn gì mà không cao hứng nha.

“Cùng nhau chạy đi.”

Đường Đường ra dấu ok, “Chúng ta chạy một vòng, thuận đường ghé siêu thị, chuẩn bị bữa sáng một chút”

Hai người nhanh chóng nhất trí.

Khi những khách mời vừa đến bị lệch múi giờ chậm rãi rời giường đã thấy hai người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng đang bàn bạc về lộ trình di chuyển ngày mai, họ còn mua bánh mì và sữa cho bữa sáng.

Bách Thần xoa xoa tóc đi xuống lầu, liếc mắt thấy Đường Đường tràn đầy năng lượng sau khi tập thể dục buổi sáng trở về, cô gái trẻ vừa mới vận động sắc mặt không tốt lắm nhưng lại không phải như hắn nghĩ vì lo lắng mà ngủ không ngon.

Trương Nhã Trúc chiên vài quả trứng đi tới, cười trêu Đường Đường, “Tuổi trẻ thật tốt, chị vốn dĩ ngủ không được, nhìn Đường Đường ngủ ngon, một lúc sau liền buồn ngủ.” quay đầu lại thấy Bách Thần đang đi xuống lầu, “Mau, mau tới ăn sáng đi, ai da, tiểu Thần tối hôm qua ngủ không ngon à, nhìn sắc mặt khó coi này.”

Bách Thần: “…… Hôm qua em ngủ trên máy bay quá nhiều.”

Đường Đường căn bản không nghĩ nhiều mà đi ngủ sớm, còn hắn lại nửa đêm mất ngủ bởi vì một tin nhắn?

Không, là do ban ngày hắn ngủ quá nhiều lại bị lệch múi giờ nên mất ngủ mà thôi, Bách Thần thấy nhất định không liên quan đến Đường Đường.

Sau khi ăn xong và dọn dẹp sạch sẽ, hai hướng dẫn viên du lịch bắt đầu thảo luận về hành trình. Mễ Việt không biết từ khi nào đã cho Đường Đường làm chủ, Đường Đường cũng không ngượng ngùng nói, “Chuyến bay của chị Nhan Nghiên là lúc 4 giờ chiều, đến lúc đó phải có người đi đón, nếu đi một mình chắc sẽ nhàm chán nên sắp xếp hai người cùng đi đón đi.”

Nói xong nhìn Bách Thần.

Bách Thần định hỏi cô nhìn tôi làm gì, nhưng lại nghĩ đến đây là đón Nhan Nghiên đương nhiên là hắn đi, chẳng lẽ ý Đường Đường là vậy?

Đường Đường hào phóng như vậy từ khi nào?

Không đúng, cô ấy nói đi một mình sẽ nhàm chán, chẳng lẽ muốn đi cùng hắn? Cùng đi đón Nhan Nghiên?

Không! Hắn từ chối! Hắn không muốn để Nhan Nghiên thấy hắn và Đường Đường xuất hiện cùng nhau, không muốn Nhan Nghiên hiểu lầm.

Đúng là Đường Đường định để Bách Thần đi, để hắn đi đón nữ thần của mình còn không sẵn lòng sao.

“Vậy Bách Thần đi cùng Tiểu Mễ đi”, một câu của Đường Đường ngắt ngang suy nghĩ cuồng loạn của Bách Thần, quay đầu hỏi Mễ Việt, “Tiểu Mễ, có được không?”

“Không thành vấn đề”, Mễ Việt đương nhiên cảm thấy không thành vấn đề, hắn là hướng dẫn du lịch lại là nam sinh, tuổi nhỏ lại ít kinh nghiệm, vốn dĩ nên là hắn đi, nhưng vẫn có chút kinh ngạc vì cho rằng Đường Đường sẽ tự đi cùng Bách Thần.

Đường Đường vậy mà lại không muốn đi, không muốn cùng Bách Thần có thời gian riêng tư sao?

Bách Thần trong tiềm thức muốn phản đối, tại sao Đường Đường chỉ hỏi Mễ Việt mà không hỏi hắn? Hơn nữa ngày hôm qua gặp mặt còn gọi anh Thần, vừa rồi, nếu hắn nghe không lầm thì Đường Đường trực tiếp gọi tên hắn?

Sao Đường Đường không biết lớn nhỏ như vậy?

Đáng tiếc mọi người đều không có ý kiến, thậm chí còn cho hắn một ánh mắt thâm ý, cho cậu có cơ hội tiếp xúc với nữ thần còn chưa hài lòng sao?

Bách Thần:……

Đáng ra hắn rất vừa lòng, nhưng tại sao vẫn nghẹn một bụng tức?

Mặc kệ Bách Thần có hiểu hay không, việc đón người đã được quyết định xong, sau khi ăn cơm trưa, Bách Thần cùng Mễ Việt đi sân bay.

Mễ Việt là một người rất chân thành, đến tiết mục gặp được nhiều người đều thật lòng muốn kết giao. Hắn cũng không ngu ngốc, đại khái cũng nhìn ra giữa Đường Đường và Bách Thần có chút bí mật. Hắn dám hỏi Đường Đường nhưng không dám hỏi Bách Thần vì thế trong chốc lát đem đề tài nói về việc Nhan Nghiên đến New Zealand.

Đề tài nói đến Nhan Nghiên, Bách Thần rốt cuộc cũng có sức sống, vì thế hai người liền nói từ bộ phim truyền hình đầu tiên của Nhan Nghiên đến bộ phim vừa đoạt giải gần đây. Sau đó bắt đầu khen từ thiên phú của Nhan Nghiên tinh thông mười hai ngôn ngữ đến phong cách lạ mắt. Nói đến giải trí hàng ngày, nghe nói Nhan Nghiên rất thích chơi một game di động và chơi rất hay, 88 sao cao nhất nhì khu vực.

Thật trâu bò.

Nam sinh luôn mê game, nói đến game liền kéo gần mối quan hệ không ít, Mễ Việt cùng Bách Thần chém gió, “Kỳ thật tôi chơi cũng không tồi, được xx cấp tỉnh”

“Tôi chơi xx cũng rất tốt, tỷ lệ thắng 58% trên ngàn ván” Bách Thần không cam lòng yếu thế.

“Lợi hại” Mễ Việt không keo kiệt khen ngợi, “Nhưng cũng chưa lợi hại bằng chị Nhan Nghiên, đợi có cơ hội cùng chơi với chị Nhan Nghiên một phen, hưởng thụ một chút cảm giác không làm gì vẫn chiến thắng”

Bách Thần gật đầu, ý tưởng này hắn đã sớm nghĩ tới có được không!

Nam sinh luôn có thể thông qua một hai cái đề tài nhỏ nhanh chóng kéo gần mối quan hệ, lúc đến sân bay hai người đã kề vai sát cánh thành anh em tốt. Đều là thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai bức người, cùng đứng ở sân bay thu hút rất nhiều cô gái ngắm nhìn, một số Hoa kiều nhận ra Bách Thần hét lên xin chụp ảnh cùng rồi mới lưu luyến rời đi.

Nhan Nghiên từ xa đi tới, xa xa nhìn thấy Bách Thần đang bị vây quanh, trái tim đột nhiên nhảy dựng.

So với thế giới thật thì càng đẹp trai và hoàn mỹ hơn.

Người mà cô trước kia muốn chạm vào nhưng không thể chạm, bây giờ lại tự đến sân bay đón cô, trái tim Nhan Nghiên đập dữ dội, tay đang xách túi cũng khẽ run.

Đôi khi Nhan Nghiên cảm thấy đây chỉ là mơ.

Cô là người phụ nữ chuyên nghiệp thành công, bằng cấp cao, lương cao, nhưng nháy mắt lại thích một ngôi sao trẻ hơn mình vài tuổi.

Trước kia cô khinh thường chú ý đến giới giải trí vì ở đó dơ bẩn, giả dối, tràn ngập một đám cả nam lẫn nữ vô văn hóa. Vì lý do công việc, sau khi tiếp xúc với vòng này càng phát hiện rất nhiều cái gọi là hình tượng giả, buồn cười nhất là cô đã từng nhìn thấy một minh tinh đi xe hơi cao cấp lại dám cải trang thành trí thức cao trong trường đại học.

Tuy nhiên cô lại thích một minh tinh nhỏ, một ca sĩ nhỏ, ngay lúc đầu là kinh diễm sau đó càng tìm hiểu càng thích, rồi trở thành fan của Bách Thần lúc nào không hay.

Ở trong lòng cô, Bách Thần không giống những minh tinh khác, hắn chẳng những soái khí còn rất tài hoa, chơi piano, chơi guitar, ca hát đều rất quyến rũ, những bản tình ca hắn viết thật cảm động.

Sau đó tình cờ cô được đưa cho một quyển tiểu thuyết về đồng nghiệp của Bách Thần, rất nhiều người đều nói đây là tác phẩm của fandom Bách Thần, vì thế cô tốn thời gian hai ngày xem xong quyển tiểu thuyết về tình yêu của Bách Thần và cô gái khác.

Cô gái kia cũng là một minh tinh, được người hâm mộ trong nước gọi là ảnh hậu toàn năng Nhan Nghiên.

Cô xem phim điện ảnh cùng phim truyền hình của Nhan Nghiên nhưng không thấy được cái gọi là kỹ thuật diễn như sách giáo khoa cũng không có được bộ dáng mà mọi người khen ngợi.

Nhan Nghiên thật sự rất may mắn, vừa debut đã nhận được những kịch bản tốt, những kịch bản hàng đầu đó đã mang đến cho Nhan Nghiên một giải lại một giải ảnh hậu, Nhan Nghiên cũng không tính rất đẹp, ngũ quan cũng không đủ kinh diễm, tỷ lệ dáng người cũng không hoàn mỹ lắm, ai cũng nói cô ấy đọc sách nhiều, khen cô ấy khí chất tốt.

Nhớ tới những cái gọi là hình tượng trong giới giải trí, cô khịt mũi coi thường.

Đương nhiên những điều đó không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Nhan Nghiên lớn hơn Bách Thần 5 tuổi!

Còn cô chỉ lớn hơn Bách Thần hai tuổi mà thôi.

Sau đó trong một lần phỏng vấn Bách Thần có nhắc đến hắn thích nhất là bộ phim “Cô gái câm” do Nhan Nghiên đóng chính, lại trong một lần phỏng vấn mờ mịt tỏ vẻ mình không để ý đến tỷ đệ luyến, nói phụ nữ trưởng thành hấp dẫn hắn.

Rất nhiều người đều nói hắn nhất định thích Nhan Nghiên, nhưng mà cô không muốn tin, dựa vào cái gì, Nhan Nghiên có chỗ nào xứng với hắn đâu?

Mà ngay lúc cô dày vò nhất, cô lại biến thành người mà cô ghét nhất.

Cô vậy mà lại thành Nhan Nghiên!

Hơn nữa không phải Nhan Nghiên trong hiện thực mà là người trong tiểu thuyết, người Bách Thần thích đến tận xương cốt! Là người cuối cùng sẽ ở bên Bách Thần!

Cô thành Nhan Nghiên, lần đầu tiên được hưởng ánh hào quang từ một minh tinh, được nhiều người thét chói tai khi nhìn thấy, cô dùng thời gian nhanh nhất tiếp nhận sự thật này, hơn nữa bắt đầu hưởng thụ thân phận mới.

Cô là sinh viên tốt nghiệp thủ khoa một trường đại học danh tiếng, còn thông thạo tiếng Anh, nhiều người khen cô có khí chất tốt nên hoàn toàn có thể trở thành Nhan Nghiên.

Cô rất tự tin vào bản thân, vì thế cô nhận gameshow.

Quả nhiên Bách Thần cũng nhận gameshow.

Tuy rằng trước đó cũng có nói chuyện phiếm qua wechat nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thực sự tiếp xúc sao cô có thể không cao hứng?

Tuy rằng bị một người không thể thích nổi xen vào là Đường Đường nhưng cô cũng không kinh ngạc, cũng không để trong lòng.

Đường Đường luôn thích Bách Thần, trong tiểu thuyết Bách Thần vì Nhan Nghiên tham gia diễn xuất, Đường Đường cũng theo đến, bây giờ Bách Thần theo cô tới gameshow này, Đường Đường cũng theo tới là bình thường.

Nhưng mà Đường Đường người này thật sự ngốc, vừa ngốc vừa thất học mà tham gia loại tiết mục này ngoài nhận mắng thì có thể làm gì?

Loại nhân vật như Đường Đường cô không cần ra tay cũng không có gì uy hiếp.

Huống chi cô là người đã xem qua nguyên tác, cô biết thế lực sau lưng Đường Đường đến từ đâu, cũng biết bí mật lớn nhất của Đường Đường, Đường Đường căn bản không phải thiên kim tiểu thư chân chính của Minh gia.

Nhưng những thứ này không vội, Đường Đường tạm thời cũng không có uy hiếp gì đến cô.

Chờ sau này có cơ hội thích hợp lại nói sự thật cho Minh Thiếu Diễm cũng được, cô nhớ rõ trong sách Minh Thiếu Diễm cũng rất thích Nhan Nghiên.

Dù sao thì xuyên tới lâu như vậy còn chưa gặp qua hai nam chính khác, Minh Thiếu Diễm và Thẩm Minh Vũ, nhưng cũng không cần phải lo, sau này sẽ từ từ gặp.

Sau tất cả, Nhan Nghiên là nữ chính của cuốn sách này.

Nhan Nghiên giữ chặt kính mát để làm dịu đi nhịp tim tăng tốc đột ngột khi nhìn thấy Bách Thần.

Hôm nay cô mặc bộ quần áo dễ nhìn nhất còn vừa vào nhà vệ sinh trang điểm lại để đảm bảo mình trong trạng thái hoàn mỹ nhất, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh.

Nhan Nhiên cong môi, mãi đến khi Bách Thần thấy và gọi tên cô, cô mới tựa như vừa mới thấy Bách Thần kinh ngạc bước qua.

Mễ Việt nhìn người phụ nữ đeo kính râm đang đi tới, quả nhiên là ảnh hậu, khí chất của cô ấy thực sự không che giấu được.

Sau khi Nhan Nghiên xuất hiện, đôi mắt Bách Thần chỉ đặt trên người Nhan Nghiên, nội tâm lại điên cuồng gào thét,ngày thường là một người hùng hùng hổ hổ bây giờ lại vô cùng căng thẳng.

Nhan Nghiên tháo kính xuống hỏi hắn, “Cậu tới lâu chưa?”

“Không không, vừa mới tới.”

Hai người nói vài câu không dinh dưỡng, Mễ Việt cảm thấy mình không có chỗ chen vào, thật vất vả mới có cơ hội tự giới thiệu, lúc này Nhan Nghiên mới phát hiện bên cạnh còn có một người.

“Chị Nhan Nghiên, em là Mễ Việt”, Mễ Việt nhiệt tình chào hỏi.

Nhan Nghiên sau đó mới nhớ ra Mễ Việt hình như là minh tinh nhỏ nổi tiếng sau khi tham gia một bộ phim chiếu mạng.

Gật gật đầu, “Xin chào, tôi là Nhan Nghiên”

Sau đó cũng không nói tiếp.

Mễ Việt:….cảm thấy có chút xấu hổ.

Quả nhiên thân phân khác biệt thật khó giao tiếp, vẫn là Đường Đường tốt hơn, tuổi không chênh lệch nhiều, thân phận cũng không cách biệt.

Đã có nam giới không lý gì lại để nữ giới làm việc, hai người cầm lấy hành lý của Nhan Nghiên ra khỏi sân bay và cuối cùng lên xe.

Sau khi Mễ Việt để vali cuối cùng lên xe, nhìn thấy Bách Thần và Nhan Nghiên đang ngồi ở hàng ghế sau nói chuyện, Mễ Việt tự giác ngồi vào ghế phụ phía trước.

Mặc dù Mễ Việt rất hay nói, nhưng gặp người không phối hợp hắn cũng không có biện pháp, cũng không biết tại sao hắn cảm thấy hình như Nhan Nghiên không muốn nói chuyện với hắn.

Tuy rằng kinh nghiệm ít nhưng hắn cũng không ngốc, Nhan Nghiên đã không muốn nói vậy không nói.

Không có Mễ Việt nói chuyện, Nhan Nghiên lại muốn giả làm nữ thần trước mặt Bách Thần, Bách Thần trước mặt Nhan Nghiên lại quá căng thẳng vì thế trong xe ngoại trừ sự xấu hổ chỉ có ngượng ngùng.

Người quay phim đi theo vốn tưởng sẽ quay được một hồi trò chuyện thiên lôi câu động địa hỏa nhưng không ngờ lại rất yếu.

*Thiên lôi câu động địa hỏa: nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất)

Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân

Bầu không khí khác hoàn toàn với lúc Bách Thần, Mễ Việt tới.

Mắt thường có thể nhận thấy Nhan Nghiên hơi đơ, điều này làm cho nhóm nhiếp ảnh gia cảm thấy hơi kỳ quái, theo lý thuyết Nhan Nghiên là diễn viên đã debut gần mười năm đã sớm quen thuộc với ống kính, nên hầu như sẽ không có sự khác biệt giữa việc có ống kính hay không có ống kính, cứ tưởng Nhan Nghiên sẽ tự nhiên nhưng bây giờ Nhan Nghiên lại như một người mới.

Thật kì lạ.

Và cũng hơi nhàm chán.

Cuối cùng cũng về đến chỗ ở, Mễ Việt thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng xuống xe.

Thật sự không thể chịu nổi, hắn không bao giờ đi cùng Nhan Nghiên và Bách Thần nữa, hắn cần tiểu đồng bọn Đường Đường giải cứu một chút cái u nhọt đáng xấu hổ này, kết quả vọt vào nơi ở, lại phát hiện không có ai.

Nhan Nghiên và Bách Thần đi đến cũng phát hiện không có ai.

Mễ Việt ra khỏi biệt thự nhìn thấy tài xế điên cuồng ra hiệu cho hắn. Mễ Việt khó hiểu bước đến liền nhìn thấy một đống hành lý lớn.

Hành lý của Nhan Nghiên vẫn còn để trên xe.

Mễ Việt theo bản năng quay đầu nhìn Nhan Nghiên nhưng Nhan Nghiên đã vào nhà và dường như không có ý định đi ra.

Trong lòng Mễ Việt nảy lên một cảm giác khó chịu không nói nên lời, nhưng cũng không nói gì, cười cười đem một đống hành lý của Nhan Nghiên dọn xuống. Sau khi dọn xong lúc này Bách Thần mới nhớ tới giúp đỡ, Nhan Nghiên cũng đi theo ra nhưng luôn đứng một bên không làm gì cả.

Mễ Việt nhìn đôi giày cao gót gần tám chín phân dưới chân Nhan Nghiên, lẳng lặng nhìn sang chỗ khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.