Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Chương 43



Bài đăng hot hôm nay trên trang chủ diễn đàn giải trí, mặt ngoài không nói rõ là ai, nhưng tất cả mọi người đều biết đang nói về Tạ Bình Qua – – 《 Lưu lượng xuất thân từ chương trình bình chọn, xác định bị đoàn phim trả hàng 》.

【 Như tiêu đề, đoàn phim đã bắt đầu tìm người mới, không tin có thể hỏi người trong nghề. Vậy là vị lưu lượng này từ khi debut vẫn không có một tài nguyên hiệu quả nào đúng không? Quảng cáo đồng hồ Lan Phong chưa bắt đầu quay, có khả năng sẽ bị hủy bỏ; tạp chí chưa bắt đầu quay, có khả năng sẽ bị hủy bỏ; bây giờ đến phim cũng không có… 】

【 Lầu 1: Không muốn vả mặt chủ lâu đâu, nhưng mà… Cậu ấy quay chương trình tạp kỹ xong rồi, tạp chí cũng là chụp vào hôm nay, còn về đồng hồ Lan Phong… Nhãn hiệu lớn như vậy nếu cũng lật lọng giống đoàn phim kia, vậy danh tiếng của bọn họ coi như mất. 】

【 Lầu 4: Suỵt, đừng nói thẳng chủ lâu như vậy, để hắn yên lặng giả bộ biết tuốt đi. 】

【10 lâu: Fans tới nhanh vậy? Nói thật, fans các cô vì sao không khuyên ca ca các cô tham gia nhóm? Nếu cậu ta vào nhóm thì đã không gặp những chuyện này rồi nhỉ? Dù sao cậu ta biểu diễn thực sự rất tốt. 】

【 Lầu 16: Rất muốn biết cậu ta sẽ làm gì sau khi màn kịch này kết thúc. Thịnh Thế sẽ cung cấp kịch bản cho cậu ta sao? Mặc dù cậu ta không tham gia nhóm, nhưng theo logic mà nói thì Thịnh Thế hẳn phải cho cậu ta kịch bản chứ? 】

【 Lầu 25: Kịch bản của Thịnh Thế đều là phim có chi phí lớn, sao có thể nhìn trúng Tạ Bình Qua? 】

……

Thịnh Thế thật sự không có chướng mắt gì Tạ Bình Qua hết, sở dĩ 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 mùa hai có thể thành công rực rỡ cũng là nhờ Tạ Bình Qua. Hơn nữa rất có thể là vì có cậu mới thúc đẩy được hợp tác giữa Thịnh Thế và Lan Phong, Thịnh Thế hoàn toàn không ngại đưa cậu mấy bộ phim lớn.

Nhưng chuyện đưa phim này vẫn cần phải chú ý kỹ càng, đôi bên cùng có lợi mới là hợp tác thắng lợi, còn nếu không… Chẳng khác gì đang tổn thương lẫn nhau, phim không hay, người không nổi, diễn cũng như không diễn.

“Bên chúng tôi có một bộ phim cổ trang đang trong giai đoạn chuẩn bị, nếu tạm thời không nhận được bộ phim nào, có thể cân nhắc chọn một chương trình tạp kỹ thường trú, sau đó đợi khi bộ phim cổ trang chuẩn bị sẵn sàng thì chính thức tiến tổ.” Lâm Tô Nguyệt nhận được điện thoại của nhân viên bên Thịnh Thế, đối phương nói với cô như vậy.

Lâm Tô Nguyệt cảm ơn rất lịch sự chu đáo, khi cúp máy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy đây không phải là lịch trình mà bọn họ đã lên kế hoạch, nhưng có đường lui là tốt lắm rồi, không đến mức bó tay trước mặt ông chủ lớn.

Nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Tô Nguyệt thả lỏng rất nhiều, cảm giác như có thể đọc lại những tư liệu mà vừa nãy cô đọc không vô.

Không thể không nói, có vài bộ phim không kéo được đầu tư thật sự rất đáng đời, phim đó thì có gì hay? Nhưng cũng có vài bộ phim không thu hút được đầu tư…

Lâm Tô Nguyệt mím môi trầm tư, mặc dù độ nguy hiểm cao, nhưng nếu thành công thì mặt nào cũng lời to…

Hôm sau, lúc Tạ Bình Qua xuất hiện ở studio chụp ảnh, có rất nhiều nhân viên lén quan sát cậu.

Hạ Mặc và Lộ Tiểu Phong vẫn chưa rời đi. Hôm nay nhóm bọn họ có vài người có việc riêng, ai không bận thì được hoạt động tự do, vì vậy hai người dứt khoát chạy đến chỗ Tạ Bình Qua đang chụp ảnh, sẵn ôn chuyện với cậu luôn.

Khác với bọn họ mỗi người một phông cảnh nền, một mình Tạ Bình Qua có đến mấy cái phông cảnh nền.

Hai người vừa hâm mộ vừa cảm thán từ tận đáy lòng, rằng ảnh tĩnh của Tạ Bình Qua cũng đẹp như màn biểu diễn của cậu trên sân khấu.

Mọi người đều biết, mối quan hệ giữa lực biểu hiện và diện mạo trong ảnh tĩnh không lớn, có người trông rất đẹp nhưng khi chụp ảnh tĩnh lại trông rất bình thường, có người trông bình thường nhưng lại có thể chụp ra ảnh tĩnh vô cùng đẹp, mà Tạ Bình Qua chắc chắn là kết hợp của cả hai thứ – – người đẹp chụp ảnh cũng đẹp.

Hai người có cảm giác nhiếp ảnh gia đang rất hưng phấn, hận không thể tăng gấp đôi thời gian làm việc.

Theo tiến độ quay chụp, những ánh mắt quan sát Tạ Bình Qua như có như không đó dần biến mất.

Sự kiện đoàn phim chấm dứt hợp đồng không có lan truyền rộng rãi trên internet, nhưng đây là giới giải trí đó! Huống chi vừa hay hôm nay bọn họ hợp tác cùng Tạ Bình Qua, vì vậy mỗi một người ở đây hầu như đều biết chuyện Tạ Bình Qua và đoàn phim chấm dứt hợp đồng.

Lúc chưa bắt đầu chụp ảnh, bọn họ ít nhiều cũng mang theo tâm trạng muốn xem náo nhiệt, nhưng khi chính thức tiến hành chụp ảnh và đến khi chụp xong, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ – – chấm dứt thì chấm dứt thôi, kịch bản tiếp theo sẽ tốt hơn cái này.

Nói Tạ Bình Qua không có tư chất đóng phim? Lừa quỷ hả! Khoan nói đến việc kỹ năng diễn xuất của cậu có được hay không, dù thật sự không được, nhưng với cái diện mạo và khí chất này, cho cậu đứng làm bình hoa chẳng lẽ cũng không quay được sao?

Hai người Hạ Mặc cũng nghĩ như vậy, vốn dĩ bọn họ đến đây là vì lo lắng cho Tạ Bình Qua, nhưng đến khi Tạ Bình Qua chụp ảnh xong, bọn họ ai chơi điện thoại thì chơi điện thoại, ai ngắm cảnh thì ngắm cảnh, lo lắng gì đó bị ném đi tận đẩu tận đâu rồi.

Tạ Bình Qua mà cần bọn họ lo lắng hả? Thà bọn họ tự lo cho bản thân còn hơn.

Lộ Tiểu Phong nhìn lịch trình trên nhóm WeChat, thấy chiều nay không có bận gì, thế là nhiệt tình mời mọc Tạ Bình Qua: “Bình Qua, cùng ăn trưa không? Chiều chúng ta cùng về khách sạn chơi? Hay là đi dạo phố?”

Tạ Bình Qua gật đầu, xong lại lắc đầu: “Có thể cùng ăn trưa, nhưng chiều thì không được.”

Lộ Tiểu Phong bày ra vẻ mặt “anh làm tổn thương em”: “Bình Qua, anh không yêu tụi em.”

Tạ Bình Qua trả lời rất tự nhiên: “Có người đang đợi tôi.”

Lộ Tiểu Phong nghe xong ngừng chơi xấu, ngay cả Hạ Mặc cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tạ Bình Qua suy nghĩ, rồi bổ sung thêm một câu: “Là một người vô cùng quan trọng.”

Nói đến cái này, Lộ Tiểu Phong lập tức hăng hái, thậm chí còn hăng hái hơn cả chuyện thám thính Tạ Bình Qua sẽ hợp tác với nữ diên viên nào hồi hôm qua.

Bây giờ đã chụp xong, nhân viên công tác đang dọn dẹp hiện trường, bọn họ bảo trợ lý về xe đợi, còn mình thì tìm một góc ít gió khó bị phát hiện để nói chuyện phiếm: “Là người ở trận chung kết đúng không? Chính vì người kia nên anh mới không làm thần tượng đúng không? Bọn họ là cùng một người đúng không?”

Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi gật đầu: “Ừm, là cùng một người.”

Lộ Tiểu Phong thường đọc ba cái tin đồn trên internet. Hắn rất muốn hỏi xem người đó có phải là Tạ Minh Duệ không, nhưng thứ nhất, trông Tạ Bình Qua không giống như đang có mối quan hệ không chính đáng với người khác, thứ hai, tin nhắn từ người đó chứa tình cảm rất chân thật, Lộ Tiểu Phong không cách nào tưởng tượng được Tạ Minh Duệ sẽ nói những lời yêu thương như vậy ngay trong chương trình, vì vậy hắn không dám hỏi, hắn chỉ là nghĩ trong đầu thôi, cẩn thận hỏi một câu khác: “Vậy… mối quan hệ của hai người là gì? Anh có thể nói không? Nếu không nói được cũng không sao.”

Tạ Bình Qua im lặng một lát, chậm rãi cười nói: “Anh ấy là cả thế giới của tôi.”

Cái vị trí này đã hoàn toàn vượt quá ranh giới cảm xúc của người bình thường, không chỉ Lộ Tiểu Phong mà cả Hạ Mặc cũng bị kinh sợ.

Tạ Bình Qua chưa từng có ai khác làm bạn ngoài điện hạ để tâm sự, bây giờ cuối cùng cậu cũng có người để tâm sự rồi, cậu dừng lại một lúc, vẫn nhịn không được nói tiếp: “Tôi từng nghĩ tôi không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy như thế này thôi, nhưng anh ấy không đồng ý…”

“Đương nhiên là không thể đồng ý!” Đây là lần đầu tiên Lộ Tiểu Phong nghe thấy những lời hy sinh như vậy trong thực tế, không khỏi vặn to âm lượng. May mà hắn vẫn còn tỉnh táo, nhỏ giọng lại, “Nếu hắn không đồng ý, chứng tỏ hắn thực sự đối xử tốt với anh. Bình Qua, em nói với anh, mỗi một người nên có sự nghiệp và công việc của riêng mình, không thể cứ suốt ngày ở bên cạnh một người mãi được…”

Tạ Bình Qua ừ một tiếng, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn.

Nếu cậu ở lại bên cạnh Tạ Minh Duệ, cũng đâu có nghĩa là cậu không có sự nghiệp và công việc đúng không? Cậu có tìm hiểu rồi, chức nghiệp thích hợp cho ám vệ nhất chính là bảo tiêu, hơn nữa bảo tiêu cao cấp còn có thu nhập rất tốt…

Nhưng Lộ Tiểu Phong không hiểu được mạch não của cậu, vẫn nói tiếp: “Nếu anh thực sự muốn ở lại bên cạnh một người, anh nên khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, hấp dẫn hơn, không ai có thể thay thế được anh, người kia không có cách nào rời bỏ anh, chứ không phải khiến anh không thể nào rời xa hắn, anh hiểu ý em chứ? Chỉ có như vậy anh mới có thể bảo vệ được hắn, biết không?”

Hai chữ “bảo vệ” lập tức như kim châm đâm vào tim Tạ Bình Qua, cậu nhớ tới chuyện tối qua, im lặng một lát mới nhẹ giọng đáp lại.

Lộ Tiểu Phong lộ ra dáng vẻ “trẻ nhỏ dễ dạy”: “Bình Qua, nếu các anh là người cùng giới, anh có thể nghĩ xem bản thân anh cần gì muốn gì, sau đó tìm hiểu người kia cần gì muốn gì. Anh muốn người kia hạnh phúc, người kia đương nhiên cũng muốn anh hạnh phúc, phải không?”

Trước giờ Tạ Bình Qua chưa từng nghĩ đến điều này, hơi ngẩn ra.

Tôi muốn gì… Vậy nên cậu chỉ cần nghĩ bản thân muốn gì thôi sao?

Thấy Lộ Tiểu Phong còn muốn phát biểu thêm, Hạ Mặc xoa đầu hắn: “Đừng có dắt Bình Qua đi sai hướng, chưa chắc bọn họ là quan hệ yêu đương mà.”

“Bây giờ không phải thì sau này cũng sẽ phải mà!” Lộ Tiểu Phong tự tin nói, “Nhìn dáng vẻ của bọn họ mà không có yêu đương gì, bộ hợp lý sao? Nhớ lại lời của kẻ thần bí nói đi “anh sẽ ở một nơi mà chỉ cần em quay đầu lại là có thể thấy anh, mãi mãi ở bên cạnh em”, rồi nhớ lại lời Bình Qua nói “không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy như thế này thôi”, cái này mà không phải yêu hả? Đây nhất định là chân ái!”

Hạ Mặc cố gắng thuyết phục hắn rằng chân ái và tình yêu không giống nhau, Lộ Tiểu Phong không vui, tìm Tạ Bình Qua đòi lại công bằng: “Bình Qua, Hạ Mặc bắt nạt em. Anh tự nói đi, có phải anh không muốn bên cạnh người kia có ai khác quan trọng hơn anh đúng không, có phải anh hy vọng trong tương lai của người kia sẽ luôn có anh đúng không?”

Tạ Bình Qua không biết tại sao chủ đề lại xoay quanh khía cạnh này, hoàn toàn chết lặng.

Chân ái gì cơ? Tình yêu gì dọ?

Hạ Mặc không để ý biểu cảm của Tạ Bình Qua, chỉ lo giáo dục lại Lộ Tiểu Phong: “Nếu là anh em tri kỉ, cũng có lúc sẽ như thế này được không?”

Lộ Tiểu Phong giật mình nói: “Nhưng anh em tri kỷ sẽ không muốn ngủ cùng nhau, Bình Qua, anh…”

Lộ Tiểu Phong còn chưa nói xong đã bị Hạ Mặc ôm cứng ngắc từ sau lưng, sau đó bịt kín miệng.

Có chút tự giác của thần tượng đi được không, loại chuyện này có thể nói bậy sao?

Tạ Bình Qua vẫn còn trong trạng thái sốc toàn tập chưa hồi phục, không hề phát hiện bọn họ đang làm gì.

… Ngủ cùng nhau? Ai á? Cậu và điện hạ nhà cậu hả?

Tạ Minh Duệ phát hiện lúc Tạ Bình Qua trở về, trạng thái có hơi lạ.

Cậu như đang nhìn anh, nhưng lại như không nhìn anh, đi như bước trên mây, hoàn toàn khác với thường ngày.

Tạ Minh Duệ đột nhiên hơi lo lắng.

Sáng nay anh vốn định cải trang và giả làm bảo tiêu của Tạ Bình Qua để cùng nhau đến đó, nhưng chuyện hôm qua vẫn chưa giải quyết xong, Tạ Bình Qua nói có hai người Hạ Mặc đi cùng rồi nên anh không khăng khăng đòi đi.

Nếu anh biết Tạ Bình Qua sẽ trở về trong tình trạng này, anh sẽ không để cậu đi một mình.

Đương nhiên, nếu như anh biết Tạ Bình Qua vì sao lại trở về với dáng vẻ này, chỉ sợ anh… Anh cũng không biết có nên đi theo hay không, dù sao hiện giờ Tạ Minh Duệ vẫn đang lo lắng nhìn cậu, còn Tạ Bình Qua lần đầu tiên trong đời tránh né anh, chui vào một góc mà tầm mắt Tạ Minh Duệ không nhìn thấy được để ngây người, chính xác hơn là tâm loạn như ma.

Nếu là ở thế giới trước kia, Tạ Bình Qua tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều như vậy, Tạ Minh Duệ là điện hạ của cậu, là chủ nhân của trời đất, đối với cậu, anh chính là sự tồn tại ngoài tầm với, cậu chỉ cần luôn đứng sau lưng bảo vệ anh là được.

Nhưng bây giờ đã không phải là thế giới trước kia, giữa bọn họ không còn khoảng cách đó nữa, cậu có thật sự chưa từng mơ tưởng, người bên cạnh người trong lòng anh chỉ có một người là cậu?

“Bình Qua, em muốn yên tĩnh một mình hay buổi chiều đi ra ngoài với anh?” Tạ Minh Duệ ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy cậu đi ra, anh thở dài, ngồi trên sô pha nói.

Căn phòng yên tĩnh một lúc, sau đó Tạ Minh Duệ cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang đến gần, vì vậy anh giơ tay lên, ngay sau đó, một bàn tay nắm lấy tay anh.

Tạ Minh Duệ cuối cùng cũng thả lỏng một chút: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả anh cũng không thể nói?”

Tạ Bình Qua suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì nguyên nhân là anh nên em không thể nói.”

Lần này Tạ Minh Duệ ngạc nhiên. Anh nắm lấy tay Tạ Bình Qua, thấy trong mắt cậu không có cảm xúc tiêu cực nào, chỉ có chút rối rắm, lông mày mới giãn ra: “Được, không nói được thì thôi, em không cần nói, em không sao là được rồi.”

Tạ Bình Qua thực sự không định nói, nhưng giọng điệu của Tạ Minh Duệ quá nuông chiều, khiến Tạ Bình Qua hơi hoảng hốt.

Cậu do dự một hồi, cuối cùng nhịn không được, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ khi nào thì thành thân?”

Câu nói này khiến Tạ Minh Duệ choáng váng. Anh tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không, nhưng khi thấy Tạ Bình Qua lại tránh ánh mắt của anh, Tạ Minh Duệ biết chắc mình không nghe nhầm.

Anh nghĩ thầm, chuyện gì vậy, anh còn chưa quăng mồi mà cá đã cắn câu, chuyện tốt như vậy thật sự đến phiên anh sao? Không thể nào đâu nhỉ?

Nhưng mặc kệ có thể hay không thể, vấn đề này nhất định phải trả lời thỏa đáng, vì vậy Tạ Minh Duệ ngồi thẳng người, trầm tư một lát, đáp: “Không nhất định sẽ thành thân.”

Tạ Minh Duệ nói rồi hơi dừng một chút, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tạ Bình Qua, nói rất nghiêm túc: “Anh không thể tiếp nhận những người mà anh không tin tưởng đến gần anh, vì vậy trừ khi có người có thể trở thành người mà anh tin tưởng nhất, nếu không, anh nhất định sẽ không thành thân.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.