Nếu nói Tạ Minh Duệ vẫn còn chút chú ý đến dư luận internet, thì Tạ Bình Qua là thờ ơ với tình hình trên internet.
Nói chính xác thì cũng không phải là thờ ơ, mà là cậu căn bản không có thời gian dành nhiều tinh lực để chú ý những thứ kia.
Sau một thời gian ngắn được phổ cập khoa học, Tạ Bình Qua* đã tự tìm thấy nhiều video phổ cập khoa học có hệ thống hơn cho mình, bao gồm cổ đại cận đại và hiện đại, công nghệ, văn hóa và chính trị, v.v.
*Ở đây tác giả ghi là Tạ Minh Duệ, mình thấy nó sai sai nên sửa lại.
Những lúc Tạ Minh Duệ không đến công ty sẽ ở lại thư phòng với cậu, cậu xem video, Tạ Minh Duệ xử lý văn kiện, sau khi xử lý xong thì đặt lên bàn, không hề có chút ý phòng bị nào.
Tạ Bình Qua thỉnh thoảng sẽ hỏi anh những chỗ mà cậu không hiểu, ngày đầu tiên có rất nhiều chỗ không hiểu, càng về sau thì càng ít đi, đến video cuối cùng, cậu căn bản không cần hỏi nữa.
Nhìn thanh tiến độ của video cuối cùng đã kéo xong hết, Tạ Bình Qua chân thành cảm thấy cậu đứng trước ống kính lâu như vậy mà cũng không bị lộ thật sự không dễ dàng gì, ít nhiều cũng nhờ cậu không thích nói nhiều.
Đến giai đoạn thứ hai của việc phổ cập khoa học trong ngành giải trí, lần này Tạ Minh Duệ không tự mình lên sân nữa mà là thuê các chuyên gia.
Xét cho cùng, sự mù tịt về giới giải trí và sự mù mờ trong cuộc sống thực là hai chuyện khác nhau, vế trước là hiện tượng bình thường, còn vế sau là hiện tượng siêu nhiên, Tạ Minh Duệ không ngại nếu có người biết Tạ Bình Qua là người mới trong giới giải trí, nhưng anh bận tâm có người biết Tạ Bình Qua là người mới đến thế giới này.
May mắn là Tạ Bình Qua ngụy trang rất tốt. Trong những tháng đó cậu không bị lộ thì càng về sau càng ít có khả năng bị lộ hơn.
Không chỉ như vậy, sau khi nghiên cứu một chút, Tạ Bình Qua phát hiện ra những lo lắng trước đây của mình về việc những kỹ năng ám vệ sẽ trở nên vô dụng hoàn toàn là buồn lo vô cớ. Kỹ năng ám vệ, đặc biệt là kỹ năng ngụy trang, cực kỳ hữu dụng trong giới giải trí, đặc biệt là trong lúc đóng phim.
Điều này khiến cậu cảm thấy hơi phức tạp, nhưng ở một khía cạnh nào đó, nó cũng khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trong trường hợp đó, cậu bắt đầu nghênh đón buổi ghi hình chương trình tạp kỹ đầu tiên kể từ khi debut.
《 Mạc hậu chi vương 》 là một chương trình tạp kỹ tập trung vào những câu chuyện “hậu trường” từ mọi tầng lớp xã hội.
Chủ đề đầu tiên của chương trình tạp kỹ này là di sản văn hóa phi vật thể, bắt đầu từ những tác phẩm nghệ thuật tài tình đó, chương trình sẽ khám phá những con người và câu chuyện đằng sau chúng.
Chủ đề thứ hai là thành thị, những tòa nhà mới xây, những con đường sạch sẽ… Ai là người đứng sau tất cả, trả giá bằng mồ hôi nước mắt.
Chủ đề thứ ba là bảo vệ động vật và môi trường…
Khi lần đầu công bố ý tưởng về chương trình tạp kỹ này, vì chủ đề phim tài liệu quá đơn giản nên không nổi tiếng và không nhận được tài trợ, lúc đó mọi người đều cho rằng đây sẽ là một chương trình tạp kỹ ít danh tiếng và không có tiếng tăm.
Kết quả ai cũng không ngờ rằng tổ chương trình căn bản không có ý định làm phim tài liệu, cũng không có ý định giảng lý thuyết, bọn họ là làm một chương trình tạp kỹ theo đúng nghĩa, một chương trình tạp kỹ rất vui vẻ, nhưng nếu xem kỹ chút thì sẽ thấy cảm động.
Vì vậy, chương trình tạp kỹ này trở nên nổi tiếng, không chỉ vậy mà khách mời của chủ đề phi hành mùa đầu tiên rất có duyên với người qua đường, khiến cho danh tiếng và số lượng fans của người đó tăng vọt.
Dẫn đến việc ngoại trừ mùa hai ra, bắt đầu từ mùa ba, có vô số người muốn tranh giành vị trí khách mời trong chủ đề phi hành.
Chủ đề thứ sáu là “phim trường”, cũng là chủ đề kết thúc một mùa, không giống như chủ đề chuyên nghiệp trước đây, bản thân chủ đề phim trường chính là lĩnh vực chuyên ngành của bọn họ, càng có nhiều người tranh giành nó hơn.
Nhưng không biết vì sao, tổ chương trình vẫn thấy không hài lòng, tuyển chọn thật lâu cũng chỉ chọn được hai ứng viên, sau đó khi mọi người cho rằng ghi hình sẽ bắt đầu như vậy, Tạ Bình Qua nhảy dù vào.
【 Tổ chương trình định chụp lại ảnh à? Tôi thấy Tạ Bình Qua mặc trang phục sân khấu trong bức ảnh, nhìn ảnh thông báo chính thức bằng ảnh tĩnh hiện đại của hai diễn viên, cứ cảm thấy có gì đó không ổn… 】
【 Tổ tiết mục định chụp lại ảnh quảng cáo hả? Không phải trước giờ vẫn sử dụng những bức ảnh cũ để quảng cáo sao? Tôi nói này, đừng coi thường những bức ảnh cũ, lần nào tổ tiết mục cũng sẽ ẩn chủ đề chính trong những bức ảnh cũ đã qua xử lý này. Ví dụ như chủ đề hai là thành thị, những khách mời sẽ diễn vai người tí hon, có hiệu ứng bọt nước, cuối cùng là để bọn họ trải nghiệm cuộc sống của người tí hon. Lại ví dụ như chủ đề ba… 】
【 Nói đúng lắm, vậy nên hình thức lần này là gì? Ba người này tuổi tác giới tính hoàn toàn không có chút tương đồng nào! Ngay cả ảnh quảng cáo cũng không có gì giống nhau! 】
【 Cũng đâu đến mức không giống nhau ở điểm nào hết đâu… Bộ đồ mà Tạ Bình Qua đang mặc là đồ trong trận chung kết của cậu ấy, ảnh tĩnh của hai diễn viên kia là lúc hai người đó giành được giải thưởng nổi tiếng nhất trong sự nghiệp diễn xuất của bọn họ… 】
【 Thế cái hiệu ứng kính vỡ đó là sao? Dùng để làm gì á? 】
【 Ặc? Dùng để hủy diệt hào quang của bọn họ? Tượng trưng cho những gì bọn họ đạt được sẽ giống như một giấc mơ trong chủ đề này, mà trong thực tế là bọn họ không có gì cả? 】
【 Vậy là tôi sẽ không buồn ngủ nữa! 】
【 Không buồn ngủ +1. 】
……
Vào lúc mọi người trong lầu nào đó ở official weibo xếp “không buồn ngủ”, Tạ Bình Qua — người thực sự không buồn ngủ đang đeo khẩu trang, đứng bên ngoài trường quay của một đoàn làm phim ở thành phố điện ảnh nào đó và truyền hình ở phía nam thành phố X, đợi tổ chương trình đến.
Bởi vì tổ tiết mục cố ý dặn dò, hôm nay Tạ Bình Qua mặc một bộ giống như đúc bộ đồ hôm mà Cao Cường đào cậu đến Diệu Vân Entertainment, rẻ tiền, không được thoải mái với không được đẹp cho lắm.
Nhìn thấy bộ đồ này, Cao Cường tràn đầy cảm động: Chính là bộ đồ này! Khiến hắn lấy hết can đảm để chiêu mộ Tạ Bình Qua với mức lương hàng tháng là 5.000, quả nhiên Tạ Bình Qua trúng kế… à không, là đồng ý.
“Nếu như lúc em mặc đồ đắt tiền hơn chút, có lẽ anh đã không mời chào lâu như vậy.” Cao Cường thở dài.
Tạ Bình Qua nghĩ rằng nếu không phải lúc đó cậu thực sự không có tiền thì cậu đã không bốc đồng ký hợp đồng như vậy.
Sau khi được Tạ Minh Duệ phổ cập khoa học, Tạ Bình Qua mới biết hành động lúc trước của mình nguy hiểm đến mức nào, nếu không nhờ cô nhân viên cửa hàng nhắc nhở, nếu không phải Cao Cường thực sự sốt ruột đến mức không thèm che giấu gì, nếu không phải cậu bắt chước khí thế dọa người của điện hạ năm đó, e là đã bị bán đi lúc nào không biết.
May mà không có gì nguy hiểm xảy ra, cậu lại lần nữa gặp lại điện hạ, bắt đầu lại cuộc sống ở thế giới này.
Ngay khi cả hai đang cảm thấy quá khứ, có tiếng bước chân đến gần phía sau họ.
Tạ Bình Qua quay đầu lại trước rồi đến Cao Cường, thấy một… cô gái trẻ ăn mặc rất giản dị, cùng với quản lý của cô và các thành viên khác trong nhóm đang đứng bên cạnh cô.
Tạ Bình Qua cảm thấy cô gái kia bắt đầu lệ nóng doanh tròng khi nhìn thấy cậu, không phải vì thích cậu hay gì, mà là vì… Đồng bệnh tương liên?
Đúng vậy, đồng bệnh tương liên, Tạ Bình Qua không có hiểu sai, bởi vì giây tiếp theo cô bước một bước lớn nắm lấy tay cậu, khóc nức nở nói: “Thật tổ quá, thấy có khách mời cũng mặc như tôi thì tôi yên tâm rồi!”
Với tư cách là người quản lý kiêm trợ lý, Cao Cường cung kính chào hỏi đội ngũ của đối phương, đồng thời giải thích thay cho Tạ Bình Qua: “Ngại quá, Bình Qua là người mới, không hiểu nhiều về giới giải trí. Bình Qua, vị này là Hứa ảnh hậu Hứa Duyệt Thi vừa đoạt huy chương Xán Huy năm ngoái, cô ấy năm nay 27 tuổi, đã hai lần đạt giải Xán Huy. Ngoài ra còn nhận được không ít giải thưởng trong và ngoài nước.”
“May mắn, may mắn thôi. Cậu tên Tạ Bình Qua đúng không? Chị gọi thẳng tên cậu, cậu gọi chị là Duyệt Thi tỷ nhé?” Hứa Duyệt Thi rất khiêm tốn, cũng rất dễ nói chuyện.
Tạ Bình Qua có thể cảm giác đối phương kỳ thật không thích cậu, nhưng đối phương dù không thích mà cũng có thể nói chuyện với cậu chuyên nghiệp như vậy, Tạ Bình Qua thật lòng kính nể điểm này, lúc chào hỏi cũng hơi mỉm cười: “Được, Duyệt Thi tỷ, lần này mong chị chiếu cố nhiều hơn.”
Hứa Duyệt Thi quả thực không thích Tạ Bình Qua cho lắm, dù sao cũng chênh lệch già vị quá lớn, cô có thể không làm giá mà cùng đối phương nói chuyện đã là thể hiện hàm dưỡng vô cùng tốt rồi.
Nhưng Tạ Bình Qua vừa cười lên, cái phần “không thích” kia liền mất kiểm soát.
Người đại diện vừa thấy vẻ mặt của cô liền biết thuộc tính nhan khống của cô lại tái phát, vội ho khan một tiếng.
Hứa Duyệt Thi phản ứng lại, mỉm cười lần nữa trước khi nụ cười khéo léo biến mất, nhưng cuối cùng nhờ phần “tâm động” đã khiến thái độ của cô với Tạ Bình Qua tốt hơn.
Trong lúc hai bên khách sáo chào nhau, người tổ tiết mục cuối cùng cũng đến.
Lúc bọn họ nhìn thấy trang phục của hai người thì coi như hài lòng, nhưng vua nhìn lên mặt thì bất giác nhíu mày.
Đạo diễn chương trình lập tức đi tới nói với Hứa Duyệt Thi và người đại diện của cô: “Tôi có kêu nhân viên công tác thông báo với các cô cậu là không được trang điểm đúng không? Nhân viên chưa nói sao?”
Nhân viên đương nhiên nói rồi! Người đại diện nghĩ thầm. Nhưng mà… Dạo gần đây Hứa Duyệt Thi không thích hợp xuất hiện với gương mặt mộc a!
Đạo diễn quan sát trạng thái của Hứa Duyệt Thi một chút, cũng đoán được nguyên nhân, tức khắc cảm thấy đau đầu.
Hắn lại nhìn về phía Tạ Bình Qua, vốn muốn hỏi một câu y như đúc, kết quả lúc thấy rõ mặt Tạ Bình Qua, mặt hắn tức khắc cứng đờ.
Hắn vẫn luôn cho rằng Tạ Bình Qua nhan sắc của Tạ Bình Qua trong 《 Theo đuổi ước mơ đi! 》 mùa hai là do filter, kết quả mặt mộc của cậu lại y như vậy?
“Hai người các cậu…” Đạo diễn quả thực không biết nên nói gì cho tốt.
Dựa theo kế hoạch của hắn, ghi hình mấy ngày nay tất cả mọi người đều để mặt mộc, nhưng Hứa Duyệt Thi vừa quay xong một bộ phim văn học, mà bộ phim văn học kia… Hứa Duyệt Thi diễn một vai có phần ốm yếu, cho dù cô đã ra diễn, nhưng căn cứ theo bức ảnh chụp mặt mộc mà người đại diện của cô đưa cho hắn xem, trạng thái kia quả thật không thích hợp để mặt mộc ghi hình.
Tạ Bình Qua thì ngược lại, mặt mộc của cậu không khác gì mấy so với lúc trang điểm.
Vào lúc đạo diễn đau đầu thì khách mời thứ ba đã tới.
Khách mời thứ ba là một diễn viên nam trung niên 40 tuổi, hắn chỉ dẫn theo một trợ lý, bất kể là mặt mộc hay là quần áo rẻ tiền đều vô cùng phù hợp với yêu cầu của đạo diễn.
Đôi mày đang nhíu chặt của đạo diễn thoáng thả lỏng, suy nghĩ vốn trì trệ bắt đầu hoạt động trở lại.
“Thế này đi,” đạo diễn nói, “Hứa lão sư, cô có dẫn theo chuyên viên trang điểm đúng không? Cô có thể trang điểm lại trông tự nhiên* hơn chút được không? Đừng giả trân như vậy…”
*Trang điểm tự nhiên hay còn gọi là trang điểm nude, lỏa trang, là một lớp trang điểm mỏng chỉ để che khuyết điểm, trang điểm như không trang điểm.
Hứa Duyệt Thi suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Đạo diễn lại nhìn về phía Tạ Bình Qua: “Cậu có chịu làm mình trông bình thường hơn tí không? Là kiểu trang điểm thêm phấn đen, trang điểm lại mắt, để cậu trông bình thường hơn.”
Kể từ khi Cao Cường vào ngành, đây là lần đầu tiên nghe thấy những lời này, tức khắc sốc nặng. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn muốn hỏi vì sao, nhưng Tạ Bình Qua đã gật đầu đồng ý rồi.
“Được.”
Đạo diễn thấy Tạ Bình Qua phối hợp thì hài lòng, cũng không muốn hố cậu: “Chúng tôi sẽ bổ sung thêm một cái trứng màu cho cậu, trứng màu bao gồm nguyên nhân kết quả trang điểm của cậu, sẽ đặt vào cuối chủ đề phim sau khi kết thúc.”
(Nói thật là đoạn này không hiểu nên chém á)
Cao Cường nghe xong vội nín cái mỏ đang muốn tranh luận của mình lại, hơn nữa còn cảm thấy may mắn khi Tạ Bình Qua trả lời trước hắn.
Dường như định mệnh đã sắp đặt sẵn Tạ Bình Qua sẽ làm minh tinh đúng không? Cao Cường vô cùng xúc động. Mỗi một hành động của Tạ Bình Qua, bất kể là cố ý hay vô tình thì những chuyện xảy ra tiếp theo đều chứng minh là cậu làm rất đúng.
Xét thấy ba khách mời đều không có ý kiến, đạo diễn chương trình để hai người nhanh chóng trang điểm.
Tạ Bình Qua không mang theo chuyên viên trang điểm, Hứa Duyệt Thi cho cậu mượn.
Mắt thấy gương mặt tinh xảo xinh đẹp trở nên bình thường, Hứa Duyệt Thi suýt nữa lệ rơi đầy mặt.
Ghét nhất đạo diễn thẳng nam! Sao có thể phí phạm của trời như thế!
Đáng tiếc mấy lời này chỉ có thể nghĩ, không thể nói ra.
Hứa Duyệt Thi vẫn luôn nở nụ cười khéo léo, ngay cả khi cô thay lớp trang điểm, lộ ra khuôn mặt “hóa ra mặt mộc đẹp nhất năm nay của cô cũng chỉ có như vậy” thì nụ cười cũng không hề thay đổi.
Hứa Duyệt Thi ổn định lại cảm xúc, càng đừng nói tới Tạ Bình Qua — cái người đang hài lòng với vẻ ngoài bình thường sau khi trang điểm của mình.
Cao Cường nhìn vẻ mặt có chút xíu hài lòng của cậu, trong lòng đánh tiếng chuông cảnh báo, thầm gõ bản thảo 3000 chữ chuẩn bị gửi lên cho lão đại sự thật đáng sợ này.
Tạ Bình Qua không nhận ra tâm tư của hắn, cũng không biết mình sắp bị mách lẻo.
Cậu và Hứa Duyệt Thi, cùng vị khách mời thứ ba Chu Cường An tách khỏi đội ngũ, đi theo nhân viên công tác vào phim trường của đoàn phim, đi một hồi đột nhiên Tạ Bình Qua dừng lại.
Hai người khó hiểu nhìn cậu, Tạ Bình Qua nhìn sang một hướng, cau mày nói: “Có người đang quay chúng ta.”
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Vỗ tay vì Tạ Bình Qua đã tiến hóa thành công, thậm chí còn biết quay lén là gì! Bộp bộp bộp bộp!