Ngay từ đầu mọi người chỉ lo chú ý đến Hồ Vân Thiên, nên khi có người đột nhiên gầm lên hỏi bọn họ đang làm gì, đại đa số người đều không phản ứng kịp.
Bọn họ nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, phản ứng đầu tiên là “không phải nên là chúng tôi hỏi mấy người đang làm gì sao”, đến khi thấy rõ người hỏi, bọn họ mới cảm giác như bị đụng trúng cây, bắt đầu lo lắng.
Tưởng Chúc cũng ngây ra, ngay khi hắn nhìn sang Tạ Bình Qua, liền vô thức quay đầu nhìn Tạ Minh Duệ.
Ánh mắt Tạ Minh Duệ phức tạp hơn so với những gì anh thể hiện ra ngoài, không chỉ ánh mắt, Tưởng Chúc còn cảm giác được Tạ Minh Duệ gần như bất giác nhón lên nửa bước, nếu không phải do đằng trước có người, chỉ sợ nửa bước này sẽ là đi lên thật.
Ngay cả như vậy, ánh mắt Tạ Minh Duệ cũng không dời khỏi người đối phương, trực giác Tưởng Chúc mách bảo trạng thái của anh không đúng, nghĩ đến lúc này anh chưa định để Tạ Bình Qua chú ý đến mình, Tưởng Chúc đánh bạo chạm vào anh, còn hô một tiếng “Tạ tổng”.
Trạng thái của Tạ Minh Duệ kỳ thật ổn hơn Tưởng Chúc nghĩ.
Lúc trước anh đã biết Tạ Bình Qua cũng xuyên đến thế giới này, cũng đã ngắm nhìn đối phương từ xa, nói chung cảm xúc của anh vẫn còn trong phạm vi khống chế được.
Chỉ là đột nhiên đối diện với tầm mắt Tạ Bình Qua, tâm trạng anh có chút hoảng hốt, cho đến khi được Tưởng Chúc nhắc nhở, anh mới thoáng bình tĩnh lại, nhân viên công tác 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 nói trước: “Không sao, chúng ta đổi nơi khác là được, các cậu cứ tiếp tục quay chương trình của mình, không cần để ý đến.”
Nhóm người này ngoại trừ người của tập đoàn Lan Phong thì còn lại là người của tổng bộ Thịnh Thế, sau khi kinh ngạc xong thì nhận ra mọi chuyện, chỉ là đau đầu không biết giải thích thế nào với Tạ Minh Duệ, không ngờ tới người sau lại dễ nói chuyện như vậy.
Bọn họ lập tức bước xuống bậc thang: “Thành thật xin lỗi Tạ tổng, là chúng tôi suy xét không chu toàn, không có báo trước với bên công ty con.”
Bọn họ nói xong liền muốn mời Tạ Minh Duệ rời đi, cũng không biết có phải ảo giác của bọn họ hay không, bọn họ cảm giác Tạ Minh Duệ lại nhìn thoáng qua đám thí sinh bên kia rồi mới đi theo bọn họ rời ven hồ.
Đợi bọn họ đi rồi, nhân viên công tác đi theo Tạ Bình Qua mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò các thí sinh: “Thành thật xin lỗi, là tập đoàn chúng tôi lo liệu không chu toàn mới dẫn đến chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, chỉ là chuyện vừa rồi… Xin mọi người đừng tiết lộ thêm gì với bên ngoài.”
“Yên tâm, chúng tôi biết chừng mực.” Bọn họ biết mặt Tạ Minh Duệ, cho dù không biết thì xem cảnh tượng vừa rồi, bọn họ cũng không rảnh rỗi nói bậy.
Nhận được bảo đảm, không khí căng thẳng cuối cùng cũng tiêu tán.
Lộ Tiểu Phong nhìn nhân viên công tác kêu cameraman chuẩn bị live stream lại, đi đến bên cạnh Tạ Bình Qua định hỏi cậu làm sao tính thời gian chuẩn như vậy, thì phát hiện Tạ Bình Qua hình như… Không giống như bình thường?
“Bình Qua, anh sao vậy?”
So với Tạ Minh Duệ, Tạ Bình Qua bị đánh úp bất thình lình nặng hơn nhiều.
Mặc dù cậu từng ảo tưởng có thể nhìn thấy điện hạ nhà cậu ở thế giới này, nhưng cậu không nghĩ tới sẽ như vậy… Bỗng ngẩng đầu lên, liền thấy đối phương đứng trước mặt mình.
Chắc hẳn đối phương sống không tệ lắm, sắc mặt tốt hơn nhiều so với lần cuối gặp mặt.
Không, cũng không đúng, không thể dùng từ lần cuối gặp mặt được, lúc ấy tiên đế băng hà, những hoàng tử còn sống bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bản thân cậu vì cứu anh mà trọng thương… Tất cả mọi trách nhiệm đều đè trên người anh.
Chỉ cần đối phương không sống trong tuyệt cảnh, sắc mặt hẳn là đều tốt hơn so với lần cuối gặp mặt…
Tạ Bình Qua nghĩ đến xuất thần, nhớ đến cái liếc mắt trước khi rời đi của Tạ Minh Duệ.
Cái liếc mắt kia rất giống ánh mắt trấn an cậu trước đây của Tạ Minh Duệ, khiến Tạ Bình Qua lập tức xác định điện hạ nhà cậu vẫn là điện hạ nhà cậu, chỉ là… Hình như không giống trước kia nữa.
Trước kia lúc Tạ Minh Duệ nhìn cậu, trong ánh mắt chỉ có bình tĩnh, dịu dàng, không như vừa rồi, ánh mắt như thể kiềm nén vô số lần khiến người ta không thể nhìn rõ.
Nhận ra hai điểm này, Tạ Bình Qua trực tiếp tiến vào trạng thái ám vệ.
Cậu không có đi vào cõi thần tiên nữa, nhưng tâm tư cũng không còn đặt vào live stream. Cậu xuất hiện trong camera nhưng lại không hề có cảm giác tồn tại, làm khán giả nhìn cậu một cái, thấy cậu nhưng lại vô thức xem nhẹ cậu.
Tạ Bình Qua duy trì trạng thái đó cho hết buổi live stream, rồi đến hết buổi luyện tập tối, đến khi về ký túc xá, mọi người đều ngủ hết, cậu mới xoay người ngồi dậy, xuống giường.
Mặc dù ý của Tạ Minh Duệ là kêu cậu đừng căng thẳng, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, nhưng… Cậu vẫn muốn đi nhìn người kia một cái.
Cậu muốn biết hiện giờ điện hạ có an toàn không, cậu muốn biết hiện tại điện hạ sống tốt không.
Vì vậy cậu không tiếng động đẩy cửa ra, đi dọc theo hành lang có camera, đến ban công nhỏ ở trong góc lầu hai không có camera, một tay vịn lan can muốn xoay người nhảy xuống, kết quả thoáng cái thấy được Tạ Minh Duệ đang đứng chờ dưới tàng cây.
Anh đứng dưới gốc cây điểm xuyến những ánh đèn mà Tạ Bình Qua đã giới thiệu vào ban ngày, ngẩng đầu lên nhìn cậu, trên mặt là nụ cười mà Tạ Bình Qua rất quen thuộc.
Tạ Bình Qua hoàn toàn không phát hiện, đôi mắt mình đang được những ánh đèn kia chiếu sáng lấp lánh.
Cậu không chút do dự mà trèo qua lan can nhảy xuống, dừng chính xác trước mặt Tạ Minh Duệ.
Cậu vui vẻ hô “điện hạ”, rồi trước khi kịp phản ứng lại, đã bị Tạ Minh Duệ ôm thật chặt vào lòng.
Cậu không có phản kháng, cũng không có giãy giụa, chỉ cảm thấy mặt hơi nóng, hốc mắt cũng hơi nóng.
Cậu lại hô thêm một tiếng “điện hạ” thì Tạ Minh Duệ mới buông ra, sau đó nhẹ giọng nói: “Nơi này không tiện nói chuyện, về chỗ của anh trước rồi nói.”
Tạ Bình Qua không chút do dự đồng ý.
Cậu có thói quen muốn đi đằng sau Tạ Minh Duệ, lại bị người kia nắm chặt cánh tay.
Cậu liếc nhìn người kia một cái, Tạ Minh Duệ cũng nhìn cậu, cậu không giãy giụa, đeo khẩu trang mà Tạ Minh Duệ đưa cho, đi bên cạnh anh.
Gió ban đêm có hơi lạnh, Tạ Bình Qua đi tới, đột nhiên cảm giác Tạ Minh Duệ đang cười.
Cậu muốn hỏi, nhưng đến khi tới biệt thự của Tạ Minh Duệ thì lại quên mất vấn đề này, bởi vì biệt thự mà Tạ Minh Duệ ở, quả nhiên chính là biệt thự mà cậu có cảm giác có người nhìn mình lúc trước.
Tạ Minh Duệ tắt camera theo dõi bên ngoài biệt thự, còn trong biệt thự thì không có camera.
Anh vừa vào biệt thự là tháo khẩu trang xuống, quay đầu lại muốn tháo giúp Tạ Bình Qua, lại phát hiện người đằng sau đã tháo xuống rồi, đang nhùn chằm chằm lầu hai: “Vậy là ngày đó quả thật có người nhìn em, hơn nữa người đó còn là điện hạ.”
Tạ Minh Duệ mỉm cười, dẫn cậu lên căn phòng ở lầu hai.
Từ trong phòng nhìn ra bên ngoài, đúng lúc có thể thấy rõ con đường từ phòng tập luyện đến ký túc xá, Tạ Bình Qua đứng ở cửa sổ nhìn hồi lâu như đang suy tư gì đó: “Điện hạ, em nghe nói thế giới này có vũ khí tầm xa nhỏ gọn, nếu đứng ở vị trí này, hẳn là vị trí ám sát tốt nhất?”
Tạ Minh Duệ gật đầu.
Anh trầm mặc một lát, trước khi Tạ Bình Qua nói chuyện thì mở miệng: “Bình Qua, em thích công việc hiện tại không?”
Tạ Bình Qua hơi sửng sốt.
Cậu nhìn Tạ Minh Duệ, anh cũng không tránh né tầm mắt, sau một lúc lâu Tạ Bình Qua mới nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ không hy vọng em ở lại bên cạnh anh sao?”
Tạ Minh Duệ biết lời này của cậu không có ý gì khác, nhưng vẫn khiến tâm thần anh hoảng hốt một trận, trả lời Tạ Bình Qua: “Em còn nhớ rõ chúng ta từng nói gì không? Đợi anh đăng cơ, anh hy vọng em không còn làm thủ lĩnh ám vệ nữa, mà có thể quang minh chính đại xuất hiện trên sử sách.”
Tạ Minh Duệ nói xong, Tạ Bình Qua liền hiểu được ý của anh.
Cậu không hiểu sao cảm thấy mất mát, nhưng lại có chút vui mừng, hai loại tâm trạng tương phản nhau, chính bản thân cậu cũng không biết mình đang cảm thấy thế nào.
Cậu nhìn vào mắt Tạ Minh Duệ, lại nhìn con đường mấy ngày nay mình đi ở bên ngoài, ánh mắt dần dần kiên định: “Em muốn thử công việc này.”
Lúc trước cậu chọn tiến vào giới giải trí, đã suy nghĩ rất rõ ràng.
Thế giới này không có nhiều công việc thích hợp cho cậu, càng không có nhiều công việc vừa thích hợp vừa có tương lai rộng mở.
Nếu Tạ Minh Duệ không hy vọng… Cậu ở lại, vậy cậu cũng không có gì hối hận với lựa chọn này.
Tạ Minh Duệ vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt cậu.
Đôi mắt của Tạ Bình Qua vô cùng đẹp, trước kia mỗi lần Tạ Minh Duệ tìm cậu, điều anh chú ý đầu tiên chính là đôi mắt sáng ngời kia.
Đôi mắt vẫn luôn nhìn anh, dù là lúc trọng thương cũng vẫn luôn nhìn anh.
Chỉ là lúc đó… Đôi mắt kia không còn sáng ngời như vậy.
Bây giờ lại lần nữa có cơ hội nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt Tạ Bình Qua, Tạ Minh Duệ đột nhiên cảm thấy, chỉ cần cậu muốn, anh có thể cho cậu tất cả.
Công bằng hay vận mệnh gì đó, anh không quan tâm, 27 năm nay, anh nắm giữ Tạ gia, xây dựng tập đoàn Lan Phong đi đến vị trí ngày hôm nay, không phải chỉ vì mong có một ngày, Tạ Bình Qua thật sự xuất hiện, bản thân anh cũng như trước kia, cho cậu tất cả những gì cậu muốn hay sao?
“Hửm?” Tạ Bình Qua rất mẫn cảm đối với cảm xúc của anh, thấy khí tràng anh biến đổi, Tạ Bình Qua liền nhìn qua.
Tạ Minh Duệ lập tức thu lại khí thế nghiêm nghị của mình.
Anh như không có việc gì mà nhìn vào mắt Tạ Bình Qua, thấy đối phương dường như đang tò mò có phải cảm giác sai rồi không, thong thả cười nói: “Không sao, nghĩ tới chút chuyện thôi. Anh sẽ ở lại đây vài ngày, mỗi khi các em chính thức biểu diễn trên sân khâu, anh đều sẽ tới xem. Chờ em biểu diễn vòng cuối cùng xong, anh đón em về nhà, được không?”
Tạ Bình Qua rất muốn nói được, nhưng nghĩ đến khả năng ca hát và vũ đạo của mình, cậu vi diệu trầm mặc.
Trình độ của mình như vậy, thật sự đủ đẹp để Tạ Minh Duệ xem sao?
Nhưng hiển nhiên Tạ Minh Duệ rất mong chờ, Tạ Bình Qua vẫn nghe theo con tim, quyết đoán đáp: “Được.”
Cậu 6 tuổi đã học giết người, 10 tuổi đã có thể tự làm mọi chuyện, cậu không tin, hát nhảy còn khó hơn cả giết người.
Thành viên đội Tạ Bình Qua còn đang chìm trong giấc ngủ không hề hay biết vì sự xuất hiện của một người, mà cuộc sống huấn luyện vốn dĩ đã rất “bi thảm” của bọn họ biến thành dậu đổ bìm leo.
Trước khi bọn họ đi ngủ còn nghĩ buổi tổng duyệt tối nay không tồi, Tạ Bình Qua dường như không nổi bật gì lắm, chắc là cuối cùng bọn họ tập luyện có hiệu quả rồi? Vậy mấy ngày kế tiếp có phải sẽ nhẹ nhàng hơn chút không? Mà hạng 4 nhân khí Tạ Bình Qua ngày đầu tiên hẳn cũng sẽ thả lỏng bản thân, cũng sẽ buông tha cho bọn họ nhỉ?
Không hề nghĩ đến sau khi thức dậy, vào phòng tập luyện thì phát hiện Tạ Bình Qua lại xuất hiện sớm hơn bọn họ, hơn nữa… Dường như đã ở đó từ rất sớm rồi.
Lúc ấy bọn họ không khống chế được vẻ mặt, càng làm cho bọn họ hoảng sợ chính là, Hạ Mặc cùng ký túc xá với Tạ Bình Qua cũng ở đó, vẻ mặt hắn nhìn bọn họ diễn tả thế nào đây… Tràn ngập hương vị cổ quái… Đồng tình?
Bọn họ có loại dự cảm xấu, quả nhiên, Tạ Bình Qua thấy bọn họ đến đông đủ thì trực tiếp nói: “Tôi có một ý tưởng, muốn bàn bạc cùng mọi người một chút…”