Người Hầu Của Ma Cà Rồng

Chương 2: Đến trường quay



Nghĩ nghĩ, Mạnh Cường liền lập tức từ bỏ ý định. Thôi đi, hắn dù gì cũng không chết được. Cậu làm vậy chỉ tổ hại bản thân mà thôi.

– Vậy em đi trước đây!

Đợi cậu chỉnh xong cổ áo cho mình, Hiểu Vương liền nhìn anh mình chào hỏi một tiếng sau đó liền bước nhanh ra ngoài.

Và dĩ nhiên cả Mạnh Cường cũng phải lập tức lẽo đẽo đi theo hắn dẫu cậu chả có chút tinh thần gì gọi là tự nguyện.

Nhìn theo bóng hai người, cậu thư ký nghĩ nghĩ gì đó thì bỗng giọng nói trầm khàn của Hiểu Lương vang lên đánh thức cậu ta.

– Suy nghĩ gì sao?

– Không…không có gì ạ!

Cậu thư ký nhanh chóng thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn chầm chầm hai chân của mình.

Thấy biểu hiện y như con mèo nhỏ, Hiểu Lương thích thú nhướn nhẹ mày. Trong lòng lại có chút ngứa ngấy.

Vật nhỏ này, cũng rụt rè quá mức rồi, đúng là khiến người khác không khỏi nảy sinh ý xấu…

…………….

Trường quay Lâm An, nơi diễn ra những ngày quay của bộ phim mới nhất mà Hiểu Vương tiếp nhận với vai nam chính.

– Á!! Đó không phải là Hiểu Vương sao? Anh ấy đẹp quá đi thôi!!

Mấy nữ sinh đi ngang qua thấy bóng dáng hắn vừa bước xuống chiếc xe sang trọng liền lập tức hú hét.

– Trời ơi! Hôm nay đúng là ra đường có cúng bái tổ tiên mà! Đẹp chết tớ rồi!!

Lời khen tâng bốc không khác gì xem Hiểu Vương là thần tiên hạ phàm khiến Mạnh Cường không khỏi tặc lưỡi.

Chậc! Đám thiếu nữ kia đúng là bị tên khốn này bỏ bùa mà. Thật đáng thương…

– Anh Hiểu, cuối cùng anh cũng đến rồi! Mau nhanh lên, đạo diễn sắp tới rồi đó!

Biên kịch trẻ tuổi Hạo Dương – cũng là người năn nỉ muốn gãy lưỡi mới mời được Hiểu Vương vào vai chính lần này vừa mới thấy hắn liền nhanh chóng chạy tới hối thúc. Dẫu cho thái độ lại vô cùng khiêm nhường cứ như sợ sẽ đắc tội.

– Không cần gấp!

Hiểu Vương nhún vai, vẻ mặt không có gì là gấp gáp. Ai dám trách móc, ý kiến với hắn? Đương nhiên là không có rồi! Tuy vai diễn lần này khá là hợp ý với hắn nhưng không có nghĩa hắn phải cúi mình với bất kỳ ai.

Thấy thái độ của hắn, Hạo Dương chỉ đành tự lau mồ hôi hột cho mình. Đạo diễn Trần nổi danh khó tính. Hiểu Vương lại nổi danh là ảnh đế tùy hứng không theo quy tắc. Lần hợp tác này e rằng biên kịch nhỏ bé như anh ta chắc chắn sẽ chịu khổ mất!

– Cứ lau thõa thích!

Mạnh Cường rất tốt bụng mà đưa cho Hạo Dương một bịch khăn giấy.

– Cảm…cảm ơn trợ lý Mạnh!

– Không có gì! Bịch đó dù gì cũng là của cậu Hiểu!

Mạnh Cường vỗ vai người kia xong liền nhanh chóng đuổi theo bước chân của Hiểu Vương mặc cho Hạo Dương hiện tại đã hóa đá.

Một người, hai người đều muốn làm khó anh ta mà! Anh ta chỉ là một biên kịch nhỏ vừa mới có chỗ đứng chút xíu thôi đó!

…………

Phòng hóa trang…

– Mạnh Cường, qua đây!

Hiểu Vương sau khi được hóa trang tỉ mỉ liền nhìn chầm mình trong gương. Nhưng có lẽ hắn ta không vừa ý cho lắm.

– Có gì sao cậu chủ?

Mạnh Cường nhanh nhẹn đi đến bên cạnh hắn.

– Giúp tôi kẽ lại hai bên mắt!

Hắn vẫn nhìn vào gương, giọng nói không mặn không nhạt.

– Vâng ạ!

Mạnh Cường dù không muốn cũng đành chấp nhận. Cũng may đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Ít ra cậu cũng biết một chút thủ thuật kẻ chân mày cho đẹp (thật ra cậu chỉ kẻ đại mà thôi, nhưng tên kia không ý kiến là được rồi).

Mạnh Cường cầm lấy cây bút kẽ mắt sau đó khẽ đổi hướng sang đứng đối diện với Hiểu Vương. Tiếp đó là cúi người chậm rãi giúp hắn kẽ mắt.

Khoảng cách này…ừm, cũng khá thân mật đi.

Cậu thầm nghĩ.

Do quá tập trung vào công việc và sợ sẽ bị tên nào đó kiếm chuyện nên Mạnh Cường liền không dám làm ra dù là một động tác thừa. Cậu chuyên chú kẽ lại chân mày cho hắn. Vốn việc này làm rất nhanh nhưng cậu chẳng phải người làm thuận chuyện này nên có chút chậm trễ.

Cũng do quá tập trung vào việc làm mà Mạnh Cường không phát hiện ánh mắt của Hiểu Vương từ lúc nào đã dời sang mình chăm chú.

– Khụ! Đạo diễn Trần sắp đến rồi ạ!

Một nhân viên trường quay nhìn Hạo Dương đang đứng trời tròng báo cáo.

Hắn ta không dám phá hỏng khoảnh khắc riêng của ảnh đế này đâu.

Hạo Dương nghe nói vậy trong lòng cũng gấp đến phát sợ nhưng lại không có cách nào mở miệng được. Cũng may, sau đó một vài giây cuối cùng Mạnh Cường cũng hoàn thành nhiệm vụ.

– Xong rồi ạ!

– Ừ, cậu đi mua đồ ăn cho tôi trước đi, chút nữa quay xong tôi sẽ ăn!

Hiểu Vương tỏ vẻ “không tệ” nhìn bản thân trong gương. Nhưng thật chất là hai kiểu chân mày trước sau cũng không có gì là quá khác nhau, thế mà gương mặt hắn lại vô cùng hài lòng.

– Tôi biết rồi ạ!

Cậu cúi đầu đáp ứng sau đó nhanh chóng quay người tìm lối đi ra ngoài.

– Sao? Không quay nữa?

Nhìn hai người đứng trươc cửa nhìn mình. Hiểu Vương nhướn mày mỉm cười nhẹ, nhưng không biết sao khí thế lại khiến hai người kia vô thức nuốt nước bọt.

-….Đạo diễn Trần tới rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi!

Sau cùng, Hạo Dương vẫn là người lên tiếng. Dù ra sao, buổi quay phim này nếu không diễn ra thì anh ta chắc chắn sẽ là người có chuyện.

Hiểu Vương gật đầu xem như đáp. Sau đó đứng dậy thư thả bước lại gần họ.

Bộ quần áo cổ trang này đúng là có chút bất tiện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.