– Thế ra, bây giờ cậu và anh Manabu đang quen nhau đúng không? – Haru một tay chống cằm, tay kia xoay xoay chiếc bút. – Sốc thật! Không ngờ Toudo Mika, cô nàng băng giá nhất trong bộ ba lại tìm được bạn trai trước.
– Sốc gì? Bạn trai nào? Mới đang quen thôi! – Mika chau mày, mắt khẽ lườm, tiện thể công kích vài câu. – Hơn nữa, người hẹn hò đầu tiên là cậu kia mà! Sốc nhất phải là chuyện quan hệ giữa hai người ba năm trước chứ!
– Ừ thì cứ cho là vậy đi! Dù sao cũng phải gọi điện hỏi thăm cô nàng đang cúp tiết kia đã! – Haru xua tay, rồi nhanh chóng quay số.
Hồi chuông kéo dài miên man, mãi đến lúc gần ngắt kết nối mới có người nhấc máy.
“Moshimoshi*, Haru à?” – Giọng Yui khàn khàn vọng qua điện thoại, đầy uể oải yếu ớt.
– Này, chuyện gì thế? Sao nghỉ học? – Haru hỏi cộc lốc, vội vàng, nhanh chóng và có chút hốt hoảng khi thấy những tiếng hắt xì và sổ mũi xen vào câu thoại từ đầu máy bên kia.
“Ốm!” – Câu hỏi nào, câu trả lời nấy, Yui đáp gọn lỏn.
– Đã bảo mà! – Haru khẽ xì một hơi, bĩu môi chê trách. – Mới bệnh dậy, chiều qua còn cố chấp dầm mưa, không ốm mới lạ!
“Biết sao được?” – Yui lại hắt xì, miễn cưỡng trả lời. – “Hôm đám tang Teru-chan, tớ phải điều trị với bác sĩ giỏi, không đi dự được. Phải đi thăm mộ chứ!”
– Cũng phải. – Haru gật gù. – Dẫu sao nó cũng là người cứu cậu. Nhờ nó nên cậu mới thoát chết.
“Ngốc!” – Yui buông ra một từ khiến Haru và cả Mika đang hóng chuyện qua loa sững người lại. – “Tớ đi chỉ vì nó đã từng là người bạn thân của tớ, dù chỉ là qua lời kể của mọi người mà thôi. Thực ra, trong trí não tớ, chẳng tồn tại gì nhiều kí ức về nó cả! Gieo nhân nào gặt quả nấy. Nó sẽ chẳng chết nếu như nó không bày trò hãm hại tớ và Shukasa. Đó là cái giá phải trả cho hành động không thể chấp nhận của nó thôi, dù là vì tớ hay vì bất kể điều gì khác, bắt cóc và hành hung là không thể.”
Lời Yui nói không phải là không có lý. Dẫu sao Terumi cũng đã nhầm nó là người khác. Nhưng sao, những lời nói đó quả thật cay độc, dễ dàng bóp nát trái tim người khác. Vì lý do gì, mà cô lại tàn nhẫn vậy chứ?
– Có quá đáng quá không, Yui? – Haru ngập ngừng.
“Có thể với các cậu, tớ quá nhẫn tâm khi nói ra những lời như vậy. Nhưng, với tớ, tớ không thể tha thứ với mọi lý do gì. Phản bội. Tớ căm hận sự phản bội! Bất kể ai phản bội tớ, tớ quyết không dung thứ!” – Từng câu chữ của Yui đay nghiến như thể cô đang gánh chịu một nỗi áp lực quá lớn.
Hai người bạn kia im lặng…
Mika hiểu… một cô gái có thể quanh quẩn trong đầu Yui kể cả khi không còn tồn tại trong kí ức của cô, chắc chắn phải là một người quan trọng…
Haru hiểu… một cô gái có thể khiến cho Yui không quản ngần mưa gió, gào thét trong đêm để hát, để quở trách, mắng mỏ, chắc chắn luôn luôn là người mà Yui thương yêu, dù có thế nào…
o0o
– Cháu chào bác! – Shukasa cúi đầu lễ phép trước vị phụ nữ trung niên đang mặc một bộ đồ cotton màu giản dị cùng chiếc tạp dề trắng trước cửa, nhẹ nhàng chào.
Bác sĩ Kahara ngơ ngác nhìn. Trước cửa nhà riêng của mình lại là một chàng trai bảnh bao sáng sủa, ăn nói chừng mực lễ phép, và trạc tuổi người con mới mất của mình.
– Cháu là Hanagato Shukasa, người có liên quan đến vụ bắt cóc vừa rồi ạ! – Nhận thấy vẻ mặt ngơ ngác trên bác khiến anh phải giới thiệu lại về mình.
– À! Ra là thiếu gia Hanagato! – Bác khẽ cười, nhưng trong lòng lại nhói đau khi anh nhắc lại vụ việc vừa qua.
– Cháu đến thắp hương cho Kahara ạ! – Shukasa trầm giọng, rồi tháo giày, bước vào nhà khi có sự cho phép của bác.
Anh đốt một nén nhang, chắp tay lại thắp hương cho cô bạn cùng trang lứa đã mất. Anh nhìn chằm chằm không thôi vào bức ảnh của nó trên bàn thờ. Nó mặc một bộ đồng phục, tóc buộc hai bên, có cài kẹp, mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại có nét cười.
___
– Cháu rất lấy làm tiếc vì cái chết đột ngột của Kahara nhà ta. – Shukasa đứng dậy, chuẩn bị ra về, hai tay chắp trước bụng, thành khẩn chia buồn.
– Không sao, cháu chịu bỏ qua cho nó là đã tốt lắm rồi! – Bác sĩ Kahara gượng cười. – Dẫu sao cũng chỉ vì chút bồng bột mà cũng đã làm tổn hại đến các cháu.
Shukasa khẽ cúi mặt, không biết nói gì hơn…
“Choang!”
Bất chợt, một tiếng đổ vỡ vọng xuống từ trên tầng hai. Cả hai người đều giật mình.
– Trong nhà có ai ngoài bác sao? – Shukasa hốt hoảng, lo lắng hỏi thăm.
– À! Cháu đừng bận tâm! – Bác vội xua tay. – Đó là con gái đầu của ta.
– Kahara Terumi không phải con một sao ạ?
– À không! Ta có hai người con gái. Terumi là đứa sau, còn trên kia là con đầu, hơn Terumi năm tuổi, giờ đang học Đại học Quốc gia Tokyo, khoa văn. Hai chị em nó chơi thân với nhau lắm, nên giờ chị nó hơi sốc, mấy dạo này làm gì cũng không nên hồn.
– Một lần nữa, cháu xin lỗi! – Shukasa lại cúi người áy náy, khi nhận thấy mình có trách nhiệm quá lớn trong chuyện này.
Tiễn Shukasa ra về, bác sĩ khép cửa lại, nhẹ nhàng đi lên tầng hai.
Bác khẽ gõ cánh cửa gỗ, có treo biển “Phòng của Mami”. Không có tiếng trả lời, bác nhẹ nhàng xoay cửa.
Cả một căn phòng ngủ rộng trên dưới 20 m² những tưởng đẹp và gọn gàng của một sinh viên nữ chỉn chu, nhưng lại trở thành một thảm cảnh.
Căn phòng tối um, rèm che kín phòng. Chăn ga trên giường nhàu nhĩ, gối phơi trên sàn. Đồ đạc đổ vỡ, đâu đâu cũng thấy mảnh sứ, mảnh thủy tinh, xác của một cái cây hãy còn xanh cùng một ụ đất vương vãi. Quần áo la liệt trên sàn nhà, cái nhàu nát, cái rách. Khung cảnh trước mắt thật kinh hãi.
Bác đưa mắt nhìn. Trong không gian tối tăm tĩnh lặng, có một tiếng rên rỉ, nức nở vang lên khe khẽ. Bên mép giường, có một cô gái đang ngồi gục ở đó.
Chị chúc đầu xuống vòng tay đặt trên giường, bàn tay đang cố gắng nhàu nát lớp ga. Mái tóc đen dài xõa ra, rũ rượi. Tiếng nấc khẽ khàng rít lên qua cổ họng, như mang một nỗi hận thù khôn nguôi.
Bác sĩ Kahara trút ra một tiếng thở dài, rồi nhìn đường, tránh những mảnh vỡ để bước đến bên cạnh con gái.
– Mami, đừng tự hành hạ mình… Con đã nhốt trong phòng không ra suốt một tuần nay rồi… – Bác nhẹ nhàng đặt tay lên vai chị.
– Mẹ để cho con yên. – Giọng chị khàn khàn như đã gào thét rất nhiều, nhẹ nhàng không muốn chấp.
– Ta không muốn nhìn thấy con như vậy. – Bà nghiêm túc, như chẳng buồn để ý đến lời lẽ của con.
– Mẹ không muốn thấy con như vậy sao? Sao mẹ không thử nghĩ tại sao con lại như vậy? – Chị ngẩng vụt đầu dậy, trừng mắt nhìn mẹ, mái tóc xõa ra che gần nửa khuôn mặt, răng đánh nghiến. Môi chảy một dòng máu đỏ tươi, dường như chị đã quá uất ức mà tự cắn rách môi mình. – Kẻ đã gây ra cái chết cho Terumi còn ngang nhiên đến tận nhà, vậy mà mẹ vẫn cố gắng mỉm cười nói chuyện, còn bảo đừng lo, đừng bận tâm, lại xin lỗi người ta nữa! Mẹ đã thấy người bị hại đi xin lỗi người gây hại bao giờ chưa?
– Mami, không được hỗn! Con không thể trách người ta! Chính Terumi mới là người gây chuyện. – Bà cố gắng trấn áp tinh thần cô con gái đang bấn loạn.
– Nó gây chuyện là vì ai kia chứ? Không phải là con bạn nó hay sao? Terumi vô tội! Nó thật đáng thương! Bị con ả đó phản bội! – Chị ta càng điên cuồng hơn nữa. Trong đêm tối, khuôn mặt của chị ta trở nên thật đáng sợ.
– Đừng ngu ngốc, đừng nói năng hồ đồ, Mami! Hơn ai hết, ta là người hiểu rõ nỗi đau của con nhất. Nhưng con không thể vì quá đau lòng mà đổ hết tội lỗi lên người khác. Con phải sáng suốt, phải tỉnh táo. – Bác vẫn cố trấn an.
– Mẹ thì sáng suốt, tỉnh táo quá rồi! – Chị cười lạnh. – Mẹ sướng vậy còn gì! Cả hai tập đoàn Hanagato và Satake đều bồi thường cho cái chết của em gái con một khoản tiền một trăm triệu yên, đủ để sống hạnh phúc đến già. Bên Satake lại còn quý trọng mẹ, ngại ngần gì hy sinh một đứa con để có được vinh danh? Mẹ không thấy từ đầu đến cuối con đều gọi Terumi là em con à? Bởi nó là em con đấy, không phải con mẹ. Chẳng có người mẹ nào vô tâm trước cái chết của con mình như mẹ đâu!
– Ta bảo con không được hỗn! – Bác vung tay, dồn lực tát vào má chị khiến chị mất trụ, ngã nhào dựa vào cửa sổ. Và dường như, cái đánh đó đã đánh thức bản chất mất kiểm soát của chị lúc này. Bác cay nghiến, nước mắt rưng rưng, khuôn mặt đỏ tấy lên, vừa tức giận vừa đau khổ. – Terumi là con ta, và ta yêu nó. Con cũng yêu nó, nhưng cách yêu của chúng ta quá khác nhau. Con điên, cuồng, ngu, ngộ; ta tỉnh táo để phần người của ta chiến thắng phần con. Nói thật, nếu Terumi thực sự bị hại, ta sẽ kiện cáo đến cùng, dù họ có bồi thường một tỷ, mười tỷ hay cả gia tài của họ ta cũng sẽ không bãi nại. Nhưng đằng này, người bị hại lại là họ Mami à! Họ bồi thường không phải vì quý ta, mà là vì họ muốn làm chút gì đó khi ta mất đi một cột trụ yêu thương. Vậy nên, ta xin con…
Đây là lần đầu bác đánh chị… Từ nhỏ đến lớn, chị luôn là một người con ngoan, là niềm tự hào của bác, nếu có sai, bác chỉ quở, chứ sẽ không đánh chị… Lần này, chị đã thực sự làm bác buồn lòng…
Chị khẽ xoay người, mở tấm rèm che cửa ra. Ánh nắng chan hòa rọi xuống căn phòng tầng hai của ngôi nhà riêng bác sĩ. Chị không nhìn mẹ, trầm giọng:
– Mẹ cho bà giúp việc lên dọn phòng hộ con nhé. Một mình con không đủ sức dọn dẹp bãi chiến trường này trước đêm nay…
– Mami… con… – Bác ra chiều ngạc nhiên.
– Con chỉ có thể tỉnh táo như mẹ đã nói thôi. Nhưng việc ngưng hận thù, rất tiếc, con không thể. Con vẫn rất căm hờn những kẻ đã gây ra cái chết cho em gái con… – Chị kiên quyết, ánh mắt kiên định.
– Mami… Hãy tỉnh táo. Ta chỉ còn một mình con thôi. Con là chỗ dựa lớn nhất của ta… Con hiểu ta đang nói gì chứ? – Mắt bác chứa đầy ẩn ý.
Thoáng vài giây, chị sững lại. Bác đã để ý đến điều đó, và có cảm giác không ổn…
– Mẹ đừng lo! Con là ai chứ? Kahara Mami, đứa con gái đầy tự hào của mẹ mà. – Chị khẽ xoay lại, cười tươi.
o0o
– Yucchi! Anh đến thăm em đây! Shukasa bật mở cửa phòng, không thèm gõ cửa, mặt mày tươi rói như hoa nở, tay xách mớ túi đồ lỉnh kỉnh.
Hết chương 43.
Chú thích:
*Moshi moshi: Alo (A-lô)