Editor: Đông Vân Triều
Dạ Đàm quay trở về Kiếm Các.
Giữa trưa hôm sau, Dạ Đàm và Quân Tuyền Hành, cẩn thận tắm rửa huân hương xong xuôi, ngồi quỳ chân nhìn nhau trong phòng.
Hai người quần áo chỉnh tề, bởi Đại thiếu gia đã nhắc nhở, cởi quần áo cũng là một loại nghệ thuật, tiết tấu, kiểu cởi, thời cơ… rất không dễ dàng.
Dạ Đàm so với thường ngày càng thêm nghiêm túc, Quân Tuyền Hành thật không dám thở mạnh.
Ngồi trừng nhau nửa chén trà nhỏ, Quân Tuyền Hành nhịn không được hỏi: “A Đàm, ngươi đang chờ cái gì?”
Dạ Đàm nói: “Thời cơ.”
Quân Tuyền Hành: “Thời cơ gì?”
Dạ Đàm: “Thời cơ XX.”
Quân Tuyền Hành: “Vậy khi nào thời cơ đến?”
Dạ Đàm: “Lúc đó sẽ biết.”
Trong lòng Quân Tuyền Hành không khỏi khen hắn: thì ra việc này lại phức tạp như vậy, không hổ là Dạ Đàm nhà ta, may mà có hắn lo lắng chu toàn.
Quỳ thêm một lát, chân Quân Tuyền Hành đã tê rần, khó mà duy trì cái tư thế ngồi nghiêm túc này.
Dạ Đàm đương nhiên biết thân thể y vốn không được tốt, bảo y tùy ý không cần câu nệ.
Quân Tuyền Hành vội vàng lắc đầu: “Không được không được, chuyện nghiêm túc như vậy sao ta có thể tùy ý.”
Dạ Đàm đành nói: “Vậy để ngày khác bàn lại.”
“Cũng được.” Quân Tuyền Hành cảm giác loại chuyện XX này cũng chẳng vui như lời đồn, xoa xoa đầu gối nói, “A Đàm, sông Tần Hoài đêm nay có hội hoa đăng, ngươi đi cùng ta nhé.”
Mạt Lăng thuộc Giang Nam mưa bụi, Quân Tuyền Hành xưa nay lại thích nước, Kiếm Các có chuẩn bị rất nhiều thuyền hoa.
Chọn lấy một chiếc be bé, hai ngươi dong thuyền một đường từ hồ sau Kiếm Các ra sông, Quân Tuyền Hành để chân trần ngồi ở mũi thuyền, mắt cá chân rẽ nước rất linh động. Thật ra bình thường y cũng không dám nhúng thẳng chân xuống nước như này, chỉ vì có Dạ Đàm ở bên nên mới nghịch.
Đêm nào trên sông Tần Hoài cũng có hội hoa đăng, Hạnh Hoa cô tửu, ngọc lâu chiếu ảnh, Dạ Đàm thân ở mười trượng hồng trần lại cảm thấy nhan sắc thế gian chẳng thể bì kịp người trước mặt nửa phần, hắn xuất thần nhìn chủ nhân chăm chú, chợt thấy trong lòng khẽ động.
“Thời cơ!” Dạ Đàm hô to.
“A?!” Quân Tuyền Hành giật mình, sửng sốt một lúc mới phản ứng vội vàng nhìn y phục bản thân, liên tiếp hỏi: “Ta, ta chưa chuẩn bị xong thì sao? Hay như vậy được rồi? Có, có vấn đề gì không?”
“… Hình như qua mất rồi.” Tia mập mờ nóng bỏng trong đáy mắt tản vào gió đêm, Dạ Đàm cân nhắc thật kỹ, “Có khi thuộc hạ không nên hô thành tiếng.”
“A…” Nghe vậy trái tim đã vọt tới cổ họng của Quân Tuyền Hành mới về đúng chỗ, “Vậy lần sau ngươi cứ trực tiếp bắt đầu đi.”
Quân Tuyền Hành quay ra ngắm đèn, chỉ chốc lát đã xuất thần. Nói ra cũng thật kỳ quái, y vừa ngẩn người, Dạ Đàm liền cảm thấy thời cơ đến.
“Hoa đăng đẹp lắm sao?” Hắn hỏi.
Quân Tuyền Hành không rõ ràng cho lắm: “… Đương nhiên là đẹp rồi.”
“Ngài còn đẹp hơn.” Dạ Đàm nói lời thật lòng.
Quân Tuyền Hành bật cười: “Ta lại nhìn không thấy chính mình.”
“Nhìn vào mắt ta là được.” Dạ Đàm nói.
Quân Tuyền Hành giật mình, quay lại nhìn hắn, quả nhiên lập tức sa vào đôi mắt nhuốm đầy ôn nhu kia, con ngươi lòng trắng tất cả đều là hình bóng của bản thân thì ngây ngẩn cả người.
“Có phải rất đẹp hay không?” Dạ Đàm hỏi.
Quân Tuyền Hành nỉ non: “A Đàm cũng rất đẹp.”
Gần như ngay lập tức y thấy tai Dạ Đàm nổi lên một màu đỏ ửng quen thuộc, ma xui quỷ khiến mà chậm rãi cúi đầu, ánh mắt mông lung.
Dạ Đàm trợn tròn mắt đích thân dướn môi lên đón, chỉ sợ bị lệch. Kiếm pháp tinh chuẩn, hôn cũng phải chuẩn theo.
Dạ Đàm ngắm thật kĩ mình đã chạm vào môi người ta hay chưa mới chậm rãi nhắm mắt lại, duỗi lưỡi liếm viền môi y, ôn nhu du tẩu một vòng, Quân Tuyền Hành mới phản ứng được hơi hé miệng, hắn liền thuật thế trượt vào, cả hai đều vụng về đáp lại lẫn nhau.
Đây là nụ hôn đầu chính thức của hai người.
Và cũng là niềm vui chính thức của vài chục người đọc.:))
Mười giây ngắn ngủi Dạ Đàm đã dời đi, bởi vì có người nói hôn lâu sẽ khó hô hấp, không đành lòng để chủ nhân trải nghiệm cái này.
Quân Tuyền Hành hai mắt sáng như đèn pha ô tô, trong mắt cũng chỉ chứa đựng một mình Dạ Đàm, liếm liếm môi chưa thoải mãn, nếu ví cuộc đời là một điệu tango, hắn đã nỡ lùi thì mình đành tiến thôi, thế là lại tiếp tục dướn người muốn làm hiệp nữa.
“…Ngài vẫn luôn mở mắt?” Dạ Đàm có chút thẹn thùng.
“A Đàm đẹp quá, không nỡ nhắm.” Quân Tuyền Hành gật đầu nói.
Dạ Đàm ho một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Có khó thở không?”
Quân Tuyền Hành: “Hơi chóng mặt.”
Lòng Dạ Đàm nghĩ “quả nhiên”, Quân Tuyền Hành nói: “Nhưng ta rất thích.” Lại tiếp tục dướn lên.
Lại một hồi hôn hít tít mù, hô hấp Quân Tuyền Hành rất gấp gáp, khóe mắt đuôi mày đều là tình ý, Dạ Đàm đau lòng liếm liếm y, ôm lấy y vào buồng trong của thuyền. Trong buồng có một chiếc giường vừa to vừa mềm, bởi Quân Tuyền Hành từ trước đến nay vốn ốm yếu, hơn phân nửa thời gian đều nằm trên giường, đóng to một chút để y thỏa thích lăn lộn.
Dạ Đàm bế hắn lên giường, hỏi: “Chủ nhân, ngài muốn ở trên hay ở dưới?”
Quân Tuyền Hành lắc đầu nói: “Ta không rõ lắm. A Đàm thì sao?”
Dạ Đàm cười yếu ớt: “Chỉ cần được ở cùng chủ nhân, ta đều thích.”
“Ta cũng thế.” Quân Tuyền Hành vui vẻ ôm lấy hắn, lại hỏi, “Khác nhau ở chỗ nào? Sẽ bị gì sao?” Y lo lắng ai sẽ là người thống khổ hơn.
Dạ Đàm đáp: “Nghe nói người ở trên phải phí chút thể lực, người ở dưới sẽ hơi đau nhức.”
Quân Tuyền Hành nghe xong, gật gật đầu: “A, thể lực ta không ổn, vất vả A Đàm ở trên đi.”
Y cứ như vậy theo quán tính chọn người thụ nhiều thống khổ hơn, nhưng thể lực không đủ cũng là sự thật, Dạ Đàm vẫn không khỏi nhíu mày.
“Đừng nghĩ nhiều, A Đàm.” Quân Tuyền Hành lại ôm hắn cọ cọ.
Dạ Đàm thuận theo y, nghĩ mình bây giờ đã có đủ kinh nghiệm phong phú, quyết không để chủ nhân chịu khổ, liền đáp: “Được.”
Dạ Đàm chống người ghé vào y, tỉ mỉ hôn chủ nhân, khóe môi, gương mặt, vành tai, hầu kết, xương quai xanh, như mưa xuân nhuận vật, một đường uốn lượn đi xuống. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên ngực y, chỉ có ngón giữa là luồn vào vạt áo gấm, men từ lồng ngực gầy yếu thẳng xuống, y phục cũng vì thế mà trở nên lỏng lẻo.
“Ta cũng có thể tự cởi…” Quân Tuyền Hành hiểu giống hệt Dạ Đàm lúc chưa được khai thông tư tưởng.
Dạ Đàm bị y chọc cười: “Không được, ta muốn cởi.”
Quân Tuyền Hành nhu thuận thu tay lại, ánh mắt long lanh nhìn hắn: “Ta cũng muốn sờ A Đàm.”
“Như ý nguyện của ngài.” Dạ Đàm dán sát bên tai y mà thì thầm.
Động tác của Quân Tuyền Hành chẳng có nửa phần tình thú, tùy tiện giật vạt áo trước của hắn ra, vòng tay ôm lấy, xoay người đè lên hắn. Da thịt hai người dán vào cùng một chỗ, chẳng thể phân biệt được ai nóng hơn ai.
Dạ Đàm hỏi: “Ngài thích tư thế này?”
Quân Tuyền Hành không hiểu thâm ý của hắn, chỉ đơn giản cao hứng gật đầu.
“Ta nhớ kỹ… Nhưng hiện tại thì chưa được.” Hắn nói.
Quân Tuyền Hành lòng đầy nghi hoặc, chỉ đến khi Dạ Đàm hôn xuống bụng dưới, giác quan toàn thân chỉ tập trung vào cái hôn này, nghi ngờ gì đó cũng đã sớm bị vứt lên chín tầng mây.
Dạ Đàm dời xuống chút nữa, môi đụng nhẹ vào vật nhỏ kia, lại đột nhiên đứng dậy đổi tư thế, ngồi trên giường ôm chủ nhân vào ngực, nghiêm mặt nói: “Chủ nhân, thuộc hạ có chuyện muốn nói với ngài.”
Quân Tuyền Hành mặt đầy xuân sắc kiều diễm, nghe không lọt tai.
Dạ Đàm bất đắc dĩ vỗ vỗ má y: “Chủ nhân, hoàn hồn.”
[Không còn rèm nữa, tất cả là nhờ bạn @clap0809 đã gửi đến đoạn H toẹt vời này. Mời các bản thưởng thức]
“Ừm… Hử? Sao thế?” Vẻ mặt Quân Tuyền Hành vẫn hốt hoảng.
“Ngài trước giờ có hơi suy nhược, nhiều năm liền không tốt lên, xuất tinh là gánh nặng không nhỏ đối với thân thể [?], nhất định phải khống chế trong một lần thôi, không hơn.” Dạ Đàm nghiêm túc nói.
Quân Tuyền Hành cũng nghiêm túc đáp lại: “Được, ta thử.”
Dạ Đàm lôi một hộp sứ nhỏ, lấy ra một ít dược cao màu trắng ngà, tìm được hậu đình của chủ nhân, nhẹ nhàng nhấn vào miệng huyệt. Quân Tuyền Hành không nghĩ là nơi này, kinh ngạc ôm sát cổ Dạ Đàm.
Dạ Đàm trấn an y: “Không thoải mái nhớ nói, đừng cố chịu.”
Quân Tuyền Hành dịu ngoan đáp ứng.
Hắn cho vào một ngón tay rồi để im chốc lát, thấy thần sắc Quân Tuyền Hành như thường, hơi cử động, lại thoả thích liếm mút ngực chủ nhân để phân tán lực chú ý. Gần như liên tục, tốn rất nhiều thời gian mới đưa vào trót lọt bốn ngón tay, Dạ Đàm cực kỳ ôn nhu, Quân Tuyền Hành cũng toàn tâm tin tưởng mà thả lỏng, tiến triển thuận lợi, chắc kèo ** nhau.
“Ta muốn tiến vào.” Dạ Đàm khàn giọng nhắc nhở.
Quân Tuyền Hành sớm được hôn tới trời đất quay cuồng, nhất thời chưa kịp phản ứng. Dạ Đàm nâng lên vòng eo nhỏ nhắn, hơi cọ cọ đỉnh đầu cực nóng của vật lớn vào miệng huyệt. Quân Tuyền Hành dù có ngốc đến mấy cũng biết đó là cái gì.
“Ừm!” Y hôn lên gương mặt hắn để cổ vũ, Dạ Đàm giữ chắc tay lắc hông một cái.
Hắn ôm nhủ nhân gầy nhẹ như lông hồng, đi vào từng chút từng chút một. Quân Tuyền Hành cảm thấy mặc dù hơi trướng vẫn nhưng trong phạm vi chấp nhận được, chờ hắn hoàn toàn vào hết, thậm chí còn có chút thỏa mãn.
“Thế nào?” Chìa khoá khớp ổ, Dạ Đàm không dám vọng động, hỏi vội.
“Cũng không tệ lắm nha.” Giọng Quân Tuyền Hành rất dịu dàng.
“Vậy là tốt rồi…” Dạ Đàm sợ nhất là giữa đường thì đứt gánh, rốt cục cũng thở ra một hơi.
“Có thể nhún lên nhún xuống hay không?” Quân Tuyền Hành kích động, hào hứng chuẩn bị làm mấy động tác cưỡi ngựa trên giường.
Dạ Đàm cuống cuồng đè y lại: “Đừng làm càn.”
Quân Tuyền Hành đang ngồi dạng trên người Dạ Đàm, mặt đối mặt, nhưng mặt y cao hơn nửa cái đầu. Hai người nửa mặc nửa không, Dạ Đàm thấy da y trắng sáng như sao trời, tinh khôi chói mắt, lại lo lắng y nhiễm lạnh, sờ soạng chăn trên giường trùm kín y.
Quân Tuyền Hành bị khuất sáng, ánh mắt càng thêm lấp lánh đầy khao khát nguyên thuỷ. Dạ Đàm hôn dọc cổ y, một tay đỡ người y, ngón cái đè ép núm đỏ nhỏ xinh, một tay thăm dò cầm lấy vật kia. Trước tiên hắn dùng đốt ngón tay cọ xát dạo một vòng, mới nhẹ nhàng nắm lấy.
Quân Tuyền Hành bỗng nhiên hô: “A Đàm!”
“Sao vậy?”
Quân Tuyền Hành khẩn trương nói: “Ta có được lên tiếng hay không?”
Trong quyển hướng dẫn XX không có vấn đề này, Dạ Đàm mù tịt, không thể làm gì khác hơn là nói: “Cứ thử xem sao?”
“Vậy ta cứ không phát ra tiếng trước. Ngươi tiếp tục đi…” Quân Tuyền Hành giục.
Dạ Đàm nhẹ nhàng cầm vật nhỏ của chủ nhân, tận lực ôn nhu mà ve vuốt, cảm thấy vật kia rất đáng yêu, đầu ngón tay đặt trên lỗ nhỏ di vòng quanh miêu tả lại hình dáng, bên tai có tiếng thở xốc xếch lúc sâu lúc nông của Quân Tuyền Hành, nhịn không được đè gáy y hôn lên.
“Ta, ta muốn lên tiếng…” Không lâu sau Quân Tuyền Hành run rẩy kháng nghị.
Dạ Đàm hôn y như cũ, mập mờ trả lời một câu: “Ừ.”
Giọng của chủ nhân hắn vụn vỡ mà ướt át, tình sắc cực điểm, Dạ Đàm như được y cổ vũ, biết rõ chỗ nào mẫn cảm chỗ nào không, hắn đang chìm giữa chiếc hôn dài, Quân Tuyền Hành cất cao giọng, tránh khỏi môi hắn, dướn người cọ đỉnh vật nhỏ vào tay hắn, hậu huyệt co rút, đằng trước ướt một mảnh.
Quân Tuyền Hành hô hấp dồn dập, trán đầy mồ hôi, y rõ là người được phục vụ từ đầu đến cuối nhưng lại mệt rã rời. Dạ Đàm chậm rãi vỗ lưng y, hơn nửa ngày mới bình ổn trở lại.
Dạ Đàm lau sơ qua vật nhỏ mềm nhũn, hôn một chút lên khóe miệng của y, cười nói: “Đi tắm nha.”
Quân Tuyền Hành váng đầu cảm thấy không ổn: “Không đúng, ngươi còn chưa có… đây. Ngươi thì sao bây giờ?”
Dạ Đàm không chỉ chưa bắn, thậm chí còn mặc kệ anh em của mình chôn trong cơ thể y, hưởng thụ nhiệt độ của y không ra.
Nhưng Dạ Đàm thế mà cười lắc đầu: “Không sao, đưa ngài đi tắm rửa nghỉ ngơi trước.”
Quân Tuyền Hành tất nhiên không đồng ý, muốn làm mấy cái nhún nhảy cơ.
Dạ Đàm gần đây càng ngày càng không từ chối nổi y, đành phải bất đắc dĩ nói: “Vậy… để ta ôm một lúc. Đừng nhúc nhích.”
Dạ Đàm vẫn duy trì tư thế cho người mới nhập môn, siết chặt vòng tay ôm y, nhắm mắt vùi mặt vào cổ y, lông mi run lên.
Quân Tuyền Hành ôm đáp lại, ngoan ngoãn nghe lời không nhúc nhích.
Dạ Đàm cứ như vậy giữ im lặng ôm y, hô hấp chẳng biết tại sao lại bắt đầu càng ngày càng nặng nhọc, càng ngày càng loạn.
Khiến trái tim Quân Tuyền Hành cũng bị ảnh hưởng theo, đập vang trong lồng ngực.
Âm thanh hít thở nặng nề cuối cùng còn xen lẫn tiếng gầm gừ của mãnh thú, hắn muốn vây chặt lấy bạn đời của mình, lại giống như sợ y bị thương mà vội vàng buông ra, Quân Tuyền Hành cảm thấy vật lớn vùi sâu vào cơ thể y hơi nảy lên, thứ chất lỏng cực nóng xộc vào nội bích.
“A Đàm, ngươi… làm gì vậy…” Quân Tuyền Hành biết hắn xưa nay thích bảo vệ mình, không nghĩ tới lại che chở mình tới mức độ này, cực kỳ cảm động.
“Bởi vì là chủ nhân ngài, nên ta lúc nào cũng có thể.” Dạ Đàm ôn nhu bày tỏ tâm tình.
Hắn nhớ nếu không sớm để thứ này ra khỏi cơ thể sẽ dễ dẫn tới tiêu chảy, bèn sốt ruột muốn lui ra ngoài, cúi đầu xuống lại phát hiện vật nhỏ nhắn của chủ nhân đang đứng giữa hai người mà ngẩng đầu chào hắn.
Sắc mặt Dạ Đàm xanh mét: “Chủ nhân, ngài… lại hưng phấn?”
Quân Tuyền Hành tuyệt vọng nói: “Bởi vì là A Đàm, ta ta, cứ bị thế thôi…”
Dứt lời, còn chưa thỏa mãn mà cọ phần đỉnh vào các múi cơ bụng của Dạ Đàm.
Dạ Đàm nhăn mày: “Không thể đùa được.” Hắn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Thuộc hạ mong chủ nhân sớm nghỉ ngơi.”
Quân Tuyền Hành biết lợi-hại trong đó, đành phải đáp ứng.
Dạ Đàm nhìn y thất vọng, ôn nhu an ủi: “Ngày sau dưỡng tốt lại nói, đừng nhất thời vội vã mà mạo hiểm.”
Hắn thơm nhẹ lên mi tâm y một cái, Quân Tuyền Hành lập tức chìm vào giấc ngủ.
Dạ Đàm gần đây mới biết được, chỉ cần đụng nhẹ vào chu sa giữa mi tâm Quân Tuyền Hành thì y sẽ ngủ say một giấc ngắn. Thân thể trên dưới của chủ nhân nhà mình đều là một câu đố, hắn tập mãi đã thành thói quen, không đến mức quá lúng túng giữa tình cảnh này.
Hắn cẩn thận đỡ vật lớn ra khỏi thân thể y, tận lực không để rớt thứ trắng đục nhưng vẫn không cẩn thận vẩy xuống non nửa, ngay cả chính hắn cũng không ngờ lần đầu tiên sẽ có nhiều như thế.
Hắn dọn dẹp sơ qua, kéo chăn bao lấy nam nhân đang say ngủ không kẽ hở, ôm lên lầu hai. Lầu hai có một gian phòng nhỏ sa chướng màn che, chuyên dùng cho việc tắm rửa, thùng đã được đổ đầy nước nóng. Vì là bể tắm trong thuyền nên cũng nhỏ hơn bình thường.
Dạ Đàm bước vào bể tắm, đặt chủ nhân mềm nhũn tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng tách hai chân y ra, ngón tay thon dài thăm dò tiến vào nơi bí ẩn kia, rửa cẩn thận mấy lần, trong bể mơ hồ có rất nhiều sợi tơ trắng bay ra theo luồn nước, như khói bếp lượn lờ tiêu tán đi.
Quân Tuyền Hành chỉ chợp mắt lúc, nhịp tim và hô hấp đều ngừng, lòng Dạ Đàm rõ ràng biết việc này nhưng nhiệt độ người trong ngực liên tục giảm cứ kích thích bất an cùng nôn nóng, nhịn không được gọi nhẹ vài tiếng.
Quân Tuyền Hành tỉnh rất nhanh, trong mắt không thấy nửa điểm ngái ngủ, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười biếng vòng tay qua ôm cổ hắn. Y vừa mở mắt, Dạ Đàm mới nghe được tiếng mái chèo khua nước cùng tiếng đèn dầu lách tách, tất cả thanh âm như cùng lúc sống lại, bể nước cũng không còn lạnh lẽo.
Dạ Đàm vừa rồi đã cẩn thận kiểm tra, Quân Tuyền Hành không hề thụ thương, ngay cả dấu hôn nặng nhẹ đều không thấy, vẫn không yên lòng hỏi: “Chủ nhân, còn chỗ nào không thoải mái không?”
Quân Tuyền Hành dán cả người vào hắn, nước trong bể ấp áp vỗ vào da thịt nõn nà chơi rất vui, thuận miệng đáp: “Không có, rất tốt, cực kỳ tốt.”
Dạ Đàm mỉm cười gật đầu, trong lòng tự nhủ thật tốt quá, lại hỏi: “Chủ nhân, ừm, có đặc biệt thích động tác nào không?”
Quân Tuyền Hành lúc này mới thôi nghịch nước, lông mi khẽ cong: “Có có, lúc dán bụng sát vào nhau, giống vầy này——” Y vòng tay sau lưng Dạ Đàm đẩy hông hắn, lại áp bụng mình vào. Chỗ này ngay cả lúc tắm rửa cũng sẽ không động qua quá nhiều nên mẫn cảm dị thường, Dạ Đàm thuở nhỏ tập võ, nơi đây là cơ bụng rắn chắc, Quân Tuyền Hành lại luôn có bệnh, nơi đây lại tinh tế mềm mại, một cứng một mềm cực kì hài hòa.
Quân Tuyền Hành chợt cảm thấy thỏa mãn không thôi, tư thế này vừa vặn có thể úp mặt vào lồng ngực Dạ Đàm, nhịn không được ôm hắn chặt hơn, nhưng y còn chưa kịp cọ lần thứ hai đã bị Dạ Đàm đẩy ra, hoảng loạn nói: “Biết, biết, lần sau lại ôm…”
Dễ chịu thì dễ chịu thật, nhưng vật giữa hai chân cũng dán vào nhau, quả thật là quá nguy hiểm.
Dạ Đàm hít thật sâu ép mình tỉnh táo, lại hỏi: “Còn, còn không…?”
Quân Tuyền Hành chẳng cần nghĩ ngợi đã cho ra đáp án tiếp theo: “Lúc hai tay A Đàm đỡ hông ta.” Đoạn ấn tay Dạ Đàm ôm eo mình, vui vẻ gật đầu.
Dạ Đàm chạm vào eo y, chỉ cảm thấy thân thể này càng ngày càng gầy yếu, rõ ràng lúc mới gặp chưa đến mức đó… Lòng ngập tràn chua sót, hắn ôm lấy cả người y.
Hôm nay đã mấy lần Quân Tuyền Hành bị người ta cự tuyệt đẩy ra, đương cảm thấy vắng vẻ như phi tần chốn lãnh cung thì đột nhiên được ban một cái ôm siết, quả thật là thụ sủng nhược kinh, chưa kịp cao hứng đã phát hiện ra Dạ Đàm mười phần sa sút.
Y ngoan ngoãn để hắn ôm, lúc lâu mới xoa tóc hắn hỏi: “Lại làm sao rồi?”
“Đến tận bây giờ vẫn chưa bảo vệ ngài cẩn thận.”Giọng hắn rất trầm.
Quân Tuyền Hành biết Dạ Đàm lại bắt đầu rơi vào tự trách, chính y lại không thèm để ý cái này, làm kẻ tàn phế đến nghiện, mỗi ngày nằm trong ngực Dạ Đàm tiêu dao khoái hoạt, cơm có người đút, áo có người thay, quả thật chẳng muốn tìm cách trị bệnh chút nào.
Cho tới hôm nay.
Quân Tuyền Hành đột nhiên cảm thấy, cái thân già ốm yếu bệnh tật này thật ngáng đường một số chuyện!
“A Đàm, để ta nghĩ biện pháp chữa khỏi nha.” Quân Tuyền Hành nói.
Dạ Đàm đã chẳng vì tìm liều thuốc chữa bệnh này mà tốn mất mấy năm vô vọng, hiểu được ước muốn này rất xa vời, biết y đang dỗ mình thì chua chát cười một tiếng: “Ừ.”
Quân Tuyền Hành biết hắn nghĩ gì, cố định nhìn hắn, nói vô cùng chân thành: “A Đàm, mỗi lần ngươi cảm thấy ta đang nói đùa, ta đều chưa từng nói đùa.”
Dạ Đàm sững sờ, đủ loại chuyện trong quá khứ vọt tới tán loạn, hắn cả đời trằn trọc lưu ly, cơ hồ nhận hết thảy vũ nhục của thế gian, cuối cùng lại có một người bước đến, chưa từng oan ức hắn, chưa từng lừa hắn.
May mắn biết chừng nào.
Dạ Đàm bế y ra, cẩn thận lau khô tóc rồi đặt y vào trong chăn ấm. Cơ thể Quân Tuyền Hành cực kỳ suy nhược, Dạ Đàm cũng vì thế mà nơm nớp lo sợ hồi lâu, cả hai đều mệt rã rời, nhanh chóng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Dạ thâm hốt mộng thiếu niên sự, lạc hoa thì tiết tiện phùng quân.
Đêm dài mộng niên thiếu, hoa rơi gặp người yêu.
[-Hết-02/07/2017]
– —-
Đông Vân Triều: Phiên ngoại vẫn chỉ là phiên ngoại thôi các cô nhé, ở mạch truyện chính 2 em bé vẫn chưa chính thức yêu nhau.:))