Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 41



Đoạn Ngọc Giác cùng Liên Phương đi ra ngoài để ăn trưa, bởi vì đã lâu không gặp nên có một ít bí mật muốn nói, cho nên khi đó Đoạn Ngọc Giác mới từ chối Mông Kình Nhận, thế nhưng dục vọng chiếm hữu của Mông Kình Nhận quá lớn, cho nên trăm phương ngàn kế muốn đi ra ngoài với bọn cậu.

Liên Phương cùng Đoạn Ngọc Giác là bạn tốt bao nhiêu năm, tuổi tác hai người cách nhau rất ít, cơ hồ là cùng nhau lớn lên, sau khi trưởng thành một người tiếp quản vị trí đan dược sư, một người trở thành trị liệu sư, đều được hưởng địa vị rất cao ở trong tộc, mà tuổi tác của hai người còn quá nhỏ, cùng mấy người kia tự nhiên không có tiếng nói chung, vì vậy hai người liền thân mật hơn, loại thân mật này cho dù thay đổi một thời không cũng không có cái gì biến chuyển, một ít động tác nhỏ thỉnh thoảng làm ra của hai người đều làm cho Mông Kình Nhận nổi nóng.

Cứ như vậy vượt qua thời gian ăn trưa, Liên Phương cùng Đoạn Ngọc Giác động tác nhỏ thân mật không ngừng, cố tình hai người này đều không có tính tự giác gì, đi chung với nhau quả thực đem Mông Kình Nhận triệt để không thấy, Mông Kình Nhận nghẹn máu ở trong cổ họng, lại một chút đều không thể phát tác.

Này này! Thức ăn mà ngươi ăn rồi cùng không được nhét vào trong miệng Tiểu Giác! Có bệnh độc thì làm thế nào?!

Đoạn Ngọc Giác há mồm nhận đồ ăn vặt do Liên Phương uy đến, nhai nhai, thở dài nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm.”

Liên Phương đem còn dư lại nhét vào trong miệng của mình, nói: “Tớ cũng cảm thấy ăn thật ngon, lão bản, lại thêm một xâu!”

Lão bản là một á giống cái đã có tuổi, tóc đều trắng bệch, trên mặt lại có nụ cười ôn hòa hiền lành, nhìn hai giống cái thân mật kia, không nhịn được lại thêm mấy miếng vào xâu đồ ăn của bọn họ, đương nhiên người trả tiền cuối cùng tuyệt đối không phải là hai vị giống cái này.

Tâm tình Mông Kình Nhận càng ngày càng kém, may là tướng mạo hắn vốn là loại hình lạnh lùng, khi không cười vốn là có mấy phần uy thế, lãnh lãnh đạm đạm quét người liếc mắt một cái cũng làm người ta sinh áp lực. Mông Kình Nhận nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác lại cùng Liên Phương phân ăn một xâu đồ ăn vặt, trong lòng tàn nhẫn mà cọ xát lý sự, lại cùng ông chủ kia muốn một xâu, lão bản vội vàng làm tốt cho hắn. Mông Kình Nhận cầm xâu đồ ăn vặt này muốn đưa cho Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác phất phất tay, nói: “Anh ăn đi, tôi và Liên Phương ăn một xâu là được.”

Mông Kình Nhận: “…” Rõ ràng là giống nhau chẳng lẽ cái trong tay ta không thể so được với cái trong tay Liên Phương sao?! Tình nguyện cùng hắn ăn một cái cũng không chịu cùng ăn với ta! Thực sự là hơi quá đáng!

Hắc khí trên người Mông Kình Nhận đều sắp cụ thể hoá, Đoạn Ngọc Giác vội vàng cùng Liên Phương cướp ăn đùa giỡn, còn thật không có chú ý hắn. Trầm mặc, ghen, hắc hóa Mông Kình Nhận liền đi phía sau bọn họ, vẫn luôn đảm nhiệm nhân vật trả tiền, một thứ cũng không ăn, xâu đồ ăn vặt kia bị hắn tìm một địa phương không người ném đi, tiếp tục theo hai giống cái đi khắp đường.

Vì vậy trên đường cái liền xuất hiện một màn như vậy, hai giống cái ở mặt trước vừa đi vừa ăn, mặt sau một thú nhân trầm mặt đi theo, hình ảnh kia còn thật rất hấp dẫn ánh mắt của người ta a.

Khi mà Liên Phương cùng Đoạn Ngọc Giác còn muốn đem thức ăn ở cả con đường này đều ăn qua,  máy truyền tin của Liên Phương vang lên, Liên Phương mở ra quang não liền nhíu mày, người bên khi không biết nói cái gì, nụ cười của Liên Phương càng ngày càng lạnh, thậm chí còn xì cười ra tiếng, không biết Liên Phương đáp cái gì, quang não ngay sau đó liền bị đóng lại, Liên Phương đem đồ ăn vặt trong tay kín đáo đưa cho Đoạn Ngọc Giác, nói: “Tiểu Giác, tớ phải đi, nhớ kỹ những lời hôm nay tớ nói với cậu, không được trốn tránh, ” Liên Phương nở nụ cười cười, ác thú vị nói, “Ngoan ~ ”

Đoạn Ngọc Giác: “…”Vốn rất cảm động khi mà Liên Phương dặn cậu, câu cuối cùng vừa xuất hiện, Đoạn Ngọc Giác chỉ muốn tiễn hắn một đoạn!

“Cút!”

“Phốc, ” Liên Phương cười đến long lanh, “Đừng lo lắng tớ, tớ cũng không giống như cậu, tất cả trách nhiệm đều biến mất, tớ chỉ cần để cho mình sống được vui vẻ là được rồi, chỉ cần tớ hài lòng với chính mình, cái khác cũng không đáng kể, cho nên tớ nhất định sẽ không bị thương, cậu vẫn là lo lắng cho mình đi.”

Liên Phương đưa tay ra ôm Đoạn Ngọc Giác một cái, tất cả biểu tình đều che giấu ở sau cái ôm, Mông Kình Nhận nhìn từ phía sau, con ngươi âm trầm, chỉ cảm thấy giống cái này có ý đồ bất lương với tiểu giống cái của mình, trước mặt mọi người ấp ấp ôm một cái cái cái gì a ngã!

Hai người bọn họ nói cái gì Mông Kình Nhận đều không nghe được, phỏng chừng giống cái kia dùng máy cách âm, Mông Kình Nhận buồn bực ở trong lòng cào tường, nhìn tiểu giống cái của mình lộ ra ánh mắt quyến luyến, hận không thể trực tiếp đem Liên Phương ném lên chín tầng mây cũng không xuất lại ở trước mặt Đoạn Ngọc Giác!

“Tiểu Giác, ” giọng buồn buồn của Liên Phương vang lên từ trong lồng ngực của Đoạn Ngọc Giác, “Nhớ kỹ, không nên để cho mình bị thương tổn, không để cho tớ lo lắng.”

Đoạn Ngọc Giác trầm mặc một hồi mới nói: “Đừng nói như là sinh ly tử biệt vậy, ngày mai ở trường có thể nhìn thấy.”

Liên Phương từ trong ngực Đoạn Ngọc Giác đi ra, nở nụ cười, “Tiểu Giác, tớ tròn mười tám, xuỵt, cái gì cũng không cần nói, ” Liên Phương đem ngón tay đặt ở bờ môi chính mình, “Tớ chưa bao giờ bị thương tổn, Tiểu Giác, tớ hiện tại hy vọng tính cách của cậu cũng như thế biết nhường nào, thế nhưng vậy thì không phải là Tiểu Giác của tớ a.”

“Những cái khác tớ cũng không dặn cậu, thế nhưng có một việc cậu phải nhớ cho kỹ, tuyệt đối không để cho á giống cái kia quay lại trường học, ” biểu tình của Liên Phương càng ngày càng nghiêm túc, “Thiện lương cũng phải dùng đúng chỗ, chuyện này cậu nhất định phải nghe tớ!”

“Tớ biết rồi, ” Đoạn Ngọc Giác mím mím môi, gật đầu nói.

Liên Phương cười cười với Đoạn Ngọc Giác, giữa hai người bọn họ không cần hai chữ tạm biệt này, Đoạn Ngọc Giác tự nhiên cũng sẽ không đi đưa hắn các loại, bọn họ cũng đều biết không cần loại chuyện đó.

Đoạn Ngọc Giác nhìn bóng lưng của Liên Phương, không nhúc nhích, con mắt màu bạc của Mông Kình Nhận tối tăm như sắp chuyển thành màu đen, hắn đi tới bên cạnh Đoạn Ngọc Giác, nói: “Đang nhìn cái gì?”

Đoạn Ngọc Giác mím mím môi, cảm thấy được đối phương đã là bạn lữ của mình, nói cho hắn biết một ít chuyện cũng cũng không sao, liền nói: “Phương Phương phải đi, tôi có chút thương tâm.”

“Em cùng hắn quan hệ thật tốt, ” Mông Kình Nhận như cảm thán nói, khóe miệng còn có chút ý cười, thế nhưng con mắt lại là âm u, ngữ khí cũng không có cái gì chập trùng.

“Ân.” Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, nhìn bóng lưng của Liên Phương biến mất ở trước mắt mình, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Mông Kình Nhận thật sâu nhìn dáng vẻ quyến luyến không rời của Đoạn Ngọc Giác, đột nhiên lộ ra cái nụ cười, nói: “Tiệm này thật không tệ, đi vào ăn một chút thì thế nào?”

Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, theo Mông Kình Nhận đi tới phòng riêng tầng hai, vừa mới tiến vào cánh cửa, Mông Kình Nhận lập tức liền đem Đoạn Ngọc Giác để tại trên tường, một nụ hôn trực tiếp mãnh liệt ùn ùn đổ xuống miệng cậu!

Đoạn Ngọc Giác sững sờ, cảm thấy đầu lưỡi của Mông Kình Nhận quấn lấy đầu lưỡi cậu ở trong miệng, cảm thấy không khỏe, đẩy một cái Mông Kình Nhận muốn hắn rời đi, thế nhưng điểm ấy khí lực đối với Mông Kình Nhận mà nói thì đâu phải là ý tứ từ chối? Mông Kình Nhận như thế nào sẽ dừng lại?

Mông Kình Nhận lúc này liền đâm eo của Đoạn Ngọc Giác một chút, Đoạn Ngọc Giác kêu ra tiếng, Mông Kình Nhận một tay chống đỡ Đoạn Ngọc Giác, một tay đưa vào trong y phục của cậu chạm vào da thịt trơn mềm, ngoài miệng còn hạ xuống mấy phần khí lực gặm cắn Đoạn Ngọc Giác!

‘A…!’


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.