Lâm Cẩm Nghi đã đáp ứng chia sẻ với Tô thị, rất nhanh nhận sự vụ từ tay bà.
Tô thị đưa cho nàng đối bài nhẹ bỗng, nàng lại cảm thấy đè nặng lên tay.
Điều hành cuộc sống mấy trăm người trên dưới trong Trung Dũng hầu phủ, sau này nương chín tháng mười ngày còn nhờ nàng lo liệu. Ngẫm lại đãcảm thấy đau đầu.
Bất quá đã quyết định phân ưu với Tô thị, mặc dù phức tạp, phiền toái, nàng chỉ có thể kiên trì.
Cũng may Tô thị qua mấy năm nay đều quản lý Trung Dũng hầu phủ gọn gàng ngăn nắp, mọi sự đều theo lệ, mỗi lần phải quyết đoán, Lâm Cẩm Nghi cùng với Thiên Ti, Vạn Lũ hai người theo Tô thị quản lý công việc nhiều năm, thương lượng một phen để giải quyết, đều có thể ứng đối được.
Trong tháng ba, Lâm Bác Chí ra ngoài cầu y hỏi dược cho Trung Dũng hầu phu nhân đã trở lại. hắn mang về một vị danh y Giang Nam chẩn trị cho Trung Dũng hầu phu nhân.
Đáng mừng là, Trung Dũng hầu phu nhân uống thuốc của danh y này rồi, tinh thần tốt lên nhiều, buổi tối rốt cục có thể ngủ an ổn, khẩu vị cũng đãtốt hơn, buổi chiều lúc thời tiết ấm áp, bà còn có thể đi lại trong sân một lát.
Trung Dũng hầu thập phần cao hứng, lập tức khen Lâm Bác Chí một phen, còn thưởng hắn một ít vốn riêng.
Lâm Cẩm Nghi vất vả quản lí toàn gia nửa tháng, lại nghênh đón một nan đề —— hôn lễ của Lâm Bác Chí.
hắn năm nay mười tám, đã sớm định việc hôn nhân, đối phương là ái nữ chi thứ hai của nhà Thanh Hà bá. cô nương đó so với hắn nhỏ hơn hai tuổi, trong nhà cũng là bảo bối, tam thư lục lễ xong rồi nói là giữ nàng qua mười sáu mới cho xuất giá.
Hôn kỳ định vào tháng sáu, Lâm Bác Chí vừa trở về, liền chuẩn bị hôn lễ.
Vì lúc trước Lâm Bác Chí thỉnh danh y làm được rất tốt, khiến mọi người trong phủ vui mừng, hôn lễ lại càng không thể qua loa.
Lâm Cẩm Nghi bàn bạc cùng với Thiên Ti và Vạn Lũ, định ra danh sách tân khách cùng với các bước chuẩn bị hôn lễ, tự mình đưa đến trúc Lâm Đường cho Lâm Bác Chí.
Lúc nàng tới, trúc Lâm Đường im ắng, thủ vệ gã sai vặt đều không nhìn thấy. Vào viện, thấy thư đồng ngồi ngủ gật ở cửa chính phòng. trên hành lang cách đó không xa vài đầy tớ cười hì hì chơi xúc cúc, Lâm Cẩm Nghi và đám người vào sân cũng không phát hiện.
Lâm Cẩm Nghi không tự giác nhíu mi, tuy rằng Lâm Bác Chí là thứ tử không được sủng trong phủ, nhưng đến cùng là trưởng tử của thế tử, hạ nhân cũng dám buông lỏng như vậy.
Nàng dừng chân, vừa mới chuẩn bị trách cứ bọn họ vài câu, chỉ thấy Lâm Bác Chí một thân trù sam cổ tròn màu xanh, tay xách ấm trà ra khỏi phòng, xem ra là tự đi lấy thêm trà.
“Nhị muội muội sao lại tới?” Lâm Bác Chí nhìn thấy nàng, giật mình nói.
hắn vừa ra tiếng, thư đồng ở cửa lập tức tỉnh táo lại, nhảy dựng lên, lắp bắp hành lễ vấn an Lâm Cẩm Nghi. Cách đó không xa vài đầy tớ cũng đều hoang mang rối loạn, vội chạy tới trước mặt, khom người chắp tay hành lễ.
Lâm Cẩm Nghi cười cười với Lâm Bác Chí, nói: “Nghĩ cẩn thận mấy việc, vội tới để đại ca ca xem qua.”
“Vậy ngươi mau vào phòng đi, đừng đứng ở bên ngoài Lâm Bác Chí nói xong đưa ấm trà trong tay cho thư đồng, phân phó: “đi ngâm một bình Lư Sơn Vân Vụ đến đây.”
Lâm Cẩm Nghi đi theo Lâm Bác Chí vào phòng, không khỏi trước tiên đánh giá trong phòng một phen.
Trong phòng, vào cửa là một bàn bát tiên tiếp khách và mấy ghế tròn bằng gỗ lim. Bên tay phải là phòng ngủ, dùng một bình phong bốn phiến bằng gỗ đào ngăn cách. Bên tay trái là thư phòng, ở giữa bày bàn dài ba chân chạm hoa sen cùng hai cái giá sách hoa cúc và hỉ thước đăng mai. trên bàn học đặt một bồn từ viên Thanh Hoa làm đồ rửa bút cùng với văn phòng tứ bảo, còn đặt mấy quyển sách, nghĩ đến mới vừa rồi Lâm Bác Chí hẳn là đang xem sách.
một phen bố trí coi như lịch sự tao nhã, nhưng ở Trung Dũng hầu phủ như vậy, vẫn là quá đơn giản.
Lâm Bác Chí thấy Lâm Cẩm Nghi đột nhiên đến, biểu hiện có chút câu thúc, thấy nàng đánh giá phòng ở của mình, nhân tiện nói: “Trong phòng quá mức đơn sơ, không bằng nhị muội muội trước đưa danh sách ra đây, ta xem xong lại cho người đưa về.”
Lâm Cẩm Nghi cười cười, nói: “Chúng ta vốn là người nhà, muội muội nào có đạo lý ghét bỏ nhà mình. Đại ca ca chậm rãi xem, xem xong có ý kiến gì lập tức nói với ta, ta sẽ sửa chữa.”
Lâm Bác Chí hằng ngày đều sinh hoạt tại tiền viện, rất ít nhắc tới hậu viện, tiếp xúc với Lâm Cẩm Nghi vốn không nhiều lắm, nhưng lúc này vẫn cảm thấy nhị muội trước mắt này biến hóa thật sự lớn —— giống như bỗng chốc lớn hơn vài tuổi.
Rất nhanh, một bình Lư Sơn Vân Vụ được bưng lên.
Lâm Bác Chí cùng với Lâm Cẩm Nghi ngồi mặt đối mặt, lúc hắn xem, Lâm Cẩm Nghi liền chậm rãi uống trà, cũng không giục hắn.
một khắc sau, Lâm Bác Chí rốt cục xem xong, nói: “Muội muội an bày rất tỉ mỉ chu đáo, cũng không có chỗ nào không ổn.”
Lâm Cẩm Nghi thở ra một hơi, thoải mái cười nói: “Đại ca ca vừa lòng là tốt rồi, ta cũng là lần đầu tiên xử lý công việc, sợ có chỗ không thoả đáng.”
Huynh muội hai người cũng không tính là quen thuộc, nói xong chính sự thì không có chuyện gì, Lâm Cẩm Nghi còn việc khác phải làm, thấy hắnkhông có chỗ bất mãn, liền đứng dậy cáo từ. Lâm Bác Chí sau đó đưa tiễn, một đường đưa nàng ra ngoài viện.
Ra khỏi Trúc Lâm đường, Lâm Cẩm Nghi cùng Thiên Ti mọi người đi về phía trước một đoạn, nhân tiện nói: “thư đồng gã sai vặt ở Trúc Lâm Đường đều không để tâm, ta muốn tìm cơ hội nhắc nhở bọn họ. Nhưng mà đại ca ca bên kia…”
Nay nàng tạm nhận chức vị của Tô thị, chưởng quản việc bếp núc, hạ nhân trong phủ đương nhiên đều do nàng an bày. Nhưng Lâm Bác Chí đến cùng là thứ huynh của nàng, lại không thân cận. Nàng làm muội muội nếu vươn tay đến chỗ hắn, chỉ sợ trong lòng hắn không thoải mái.
Thiên Ti đáp: “hạ nhân Trúc Lâm Đường quả thật cần quản giáo dạy dỗ, nhưng cô nương nhúng tay cũng không thuận tiện, không bằng quay về bẩm báo lão gia một tiếng, để lão gia đến xử lý.”
Lâm Ngọc Trạch ra mặt, đương nhiên tốt hơn nàng. Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, nói: “Vậy ngươi đi theo Vạn Lũ thông báo một tiếng, chờ phụ thân trở lại thi thay ta nói một tiếng.” Lâm Ngọc Trạch trở về phủ đều đi thẳng đến chính viện, Vạn Lũ ở trước mặt hắn nói chuyện nhanh và tiện hơn.
Chủ tớ hai người nói chuyện, đã đi tới một cánh cửa ngăn hai đường.
Đây là cánh cửa ngăn chỗ giữa tiền viện và hậu trạch, hạ nhân hai bên và nữ quyến cũng không thể tùy ý đi lại, bình thường đều bị khóa.
Lâm Cẩm Nghi có đối bài của Tô thị, mới có thể đi lại trước sau thông suốt.
Về hậu viện, Lâm Cẩm Nghi nghĩ đến một chuyện ——truyền thống Đại Diệu, tân hôn trượng phu phải chọn cho thê tử một món trang sức quý trọng là đồ cưới, biểu thị coi trọng thê tử.
Chỗ Lâm Bác Chí bố trí đơn giản, không có một cái gì quý trọng, di nương hắn lại ở tiểu phật đường hàng năm lễ Phật, chân không rời nhà, không để ý chuyện đời, cũng không lấy ra đồ vật trang sức gì.
Nghĩ như vậy, Lâm Cẩm Nghi không vội vã trở về, mà phân phó Thiên Ti: “Dù sao đã đi ra, chúng ta dứt khoát đi dạo bên ngoài, đặt mua vài thứ đi.”
Thiên Ti ứng hạ, lập tức đi gọi xe.
Đoàn người lên xe, Thiên Ti hỏi Lâm Cẩm Nghi muốn đi nơi nào.
Lâm Cẩm Nghi nghĩ nghĩ, nói: “đi Châu Ngọc các đi.”
Châu Ngọc các là tiệm trang sức lớn nhất kinh thành, tọa lạc trên một đường cái phồn hoa đông đúc, toàn bộ ba tầng đều là chỗ bán trang sức, vì bán ra đồ vật hoa mỹ phi thường sang quý đặt đỏ mà nổi tiếng. Vào thăm không phú thì quý, Lâm Cẩm Nghi từ trước cũng rất thích đồ vật ở đây. Sau này Tiêu Tiềm được trọng dụng, trong phủ ban thưởng nhiều, nàng càng dư dả, cơ hồ hàng tháng đều i đến nơi đây mua thêm hai ba thứ gì đó.
Xe ngựa đi ước chừng hai khắc, rốt cục đến nơi.
Lâm Cẩm Nghi đeo mạng che mặt, Thiên Ti đỡ tay vào cửa hàng.
Lúc này là buổi chiều, trong Châu ngọc các có không ít khách nhân tới chọn trang sức.
Điếm tiểu nhị là người cực có nhãn lực, thấy Lâm Cẩm Nghi liền cười nói: ” thỉnh lên nhã khách lầu hai.”
Châu ngọc các lầu một là cung bình thường khách nhân chọn lựa trang sức quầy, lầu hai đó là chiêu đãi khách nhân nhã gian.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, được tiểu nhị dẫn lên một gian sương phòng lầu hai.
Tiểu nhị lấy thêm trà mới, lại ân cần nói: “Ngài chờ, tiểu nhân đi gọi chưởng quầy.”
Châu ngọc các chiêu đãi quý nhân trong kinh, chưởng quầy đều là phụ nhân, không chỉ một hai người. Rất nhanh, một phụ nhân trải tóc sơ uy đọa kế, váy mã diện tố quyên, mặt tròn đi qua, nàng thấy rất lạ mặt, không phải người từ trước thường xuyên chiêu đãi Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Cẩm Nghi đi thẳng vào vấn đề nói ra ý đồ, mình đến chọn lựa trang sức làm đồ cưới cho tẩu tử tương lai.
Phụ nhân mặt tròn lập tức hiểu ý, rất nhanh đã phân phó người bưng một cái khay đến. Trong khay đều là trang sức quý trọng bằng ngọc bảo các màu.
Lâm Cẩm Nghi nhìn một hồi, cảm thấy cũng không vừa lòng lắm, liền hỏi phụ nhân mặt tròn đó: “Còn gì khác không? Đại ca của ta ca là trưởng tử trong nhà, tẩu tử cũng xuất thân nhà giàu, không thể quá mức keo kiệt.”
Phụ nhân mặt tròn hơi nghĩ kĩ, cười nói: “Có có, hai ngày trước trong tiệm vừa thỉnh Tô đại gia làm được một món. Quý nhân có hứng thú, tiểu phụ nhân cho người trình lên.”
Tô đại gia, đó là một thợ thủ công thập phần nổi danh đương thời. Được xưng là đại gia, có thể thấy được này tay nghề rất cao. Bất quá theo đó, hắnlàm ra đồ vật giá cả thập phần xa xỉ.
Lâm Cẩm Nghi lúc trước gả cho Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm mua cho nàng thêm đồ kim quan chạm rỗng cánh bướm khảm đá quý từ tay Tô đại gia làm. Nàng xem như trân bảo nhiều năm, luôn luôn không có bỏ được mang ra dùng.
Trước mắt nghe nói Châu ngọc các cư nhiên có thể thỉnh Tô đại gia làm trang sức, lập tức hưng trí, nói: ” xuất phẩm của Tô đại gia, đương nhiên không giống đồ tầm thường, ngươi trình lên đây.”
Phụ nhân mặ tròn liền cho người lấy đến.
Sau đó, một trâm cài trạm khổng tước hàm bảo được trình đến trước mặt Lâm Cẩm Nghi.
Cái trâm cài đầu trạm từng sợi lông khổng tước trang trí đá quý, đường nét rõ ràng, trông rất sống động, trong miệng khổng tước là đsa quý màu xanh thẫm thâm thúy, giống như bầu trời đêm. Càng kì diệu là, mắt khổng tước hữu thần, dường như còn sống.
… thật sự là rất đẹp.
Dù Lâm Cẩm Nghi đã xem nhiều thứ tốt, cũng không nhịn nổi nín thở.
phụ nhân nặt trong thấy phản ứng này, biết nàng cực kì vừa lòng, nói: “Trâm cài đầu này hẳn là xứng tới tẩu tử của quý nhân. Ngài đã thích, mộtngàn lượng bạc là được.”
Đồ đẹp như vậy, phối hợp với giá trị con người Tô đại gia, giá một ngàn lượng, quả thật không đắt. Nhưng Lâm Cẩm Nghi cũng hữu tâm vô lực —— Tô thị hứa cho chi phí hôn lễ của Lâm Bác Chí tổng cộng chỉ một vạn lượng. Bỗng chốc lấy ra một ngàn lượng mua trang sức như vậy, hiển nhiên là không thể.
Nàng vừa định từ chối, đã thấy một phụ nhân khác vội vã vào phòng, kích động nói: “Sao ngươi đem trâm cài đầu của Tô đại gia trình cho người khác? Đây chính là vật vị kia đã định, ngươi sao dám lộn xộn?!”
Phụ nhân này Lâm Cẩm Nghi nhận ra được, chính là đại chưởng quầy Châu ngọc các, lúc trước thường xuyên chiêu đãi vị kia nhà nàng.