Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 108: Đại kết cục 5



Editor: Hoa Trong Tuyết.

“Tìm không thấy?”

Ánh trăng ảm đạm không chiếu rõ khuôn mặt của Triệu Huyên, hắn đứng ở trong viện, nhìn người đến đây bẩm báo, ánh mắt hiện ra hàn quang, “Một thiếu phụ có thai lại mang theo một đứa trẻ, vậy mà các ngươi lại tìm không thấy!”

Nàng ấy cũng không phải chưa từng bỏ trốn, có thể thấy nàng ấy cũng chỉ có bao nhiêu  biện pháp, đi không bao xa đều bị hắn tìm thấy bắt trở về. Hiện tại thêm một Triệu Hoằng, rõ ràng nàng ấy có mọc thêm cánh cũng khó thoát. Nàng ấy cũng không phải là một người trinh liệt, mấy ngày này nang đối với hắn vẫn còn có chút mâu thuẫn, nhưng so với lúc mới bắt về đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là không có nghĩ đến, nàng thật sự dám chạy!

Hà Triều Ân tiến lên, thấp giọng nói: “Mới vừa có người đến bẩm, Tiết Chiến đích thân đến Thanh Châu, chủ tử người xem…” Hoàng hậu mất tích, Đế Vương cũng không che dấu, lập tức liền bắt đầu tìm người. Mà Triệu Huyên đưa người đi, từ Tấn Thành đến Thanh Châu, sau đó lại ra biên ngoại. Đã tới biên ngoại, cho dù là Đế Vương muốn tìm người, cũng vô cùng khó khăn.

Theo lý thuyết, nước không thể một ngày không có vua, huống chi Tiết Chiến vừa mới bước lên ngôi Đế Vương, lại không nghĩ rằng, hắn lại bí mật tới Thanh Châu, tự mình tìm người.

Không nên ở Thanh Châu quá lâu.

Đương nhiên Triệu Huyên hiểu rõ ý của Hà Triều Ân. Mà bây giờ, Triệu Huyên nhìn gương mặt Hà Triều Ân, trong lòng cũng có chút không nỡ. Nàng nếu muốn trốn, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, trừ phi có người âm thầm tương trợ… thế nhưng chính Hà Triều Ân mang nàng ra ngoài. Triệu Huyên nhẹ nhàng nhíu mày, thản nhiên nói: “Bổn vương đã biết.”

Tiêu Ngư không nghĩ tới Hà Triều Ân sẽ bỏ qua cho nàng. Đợi sau khi  Hà Triều Ân và Triệu Huyên rời khỏi, liền lập tức lên đường. Nàng mang theo Triệu Hoằng đi dọc theo đường nhỏ đi thật lâu, bụng càng ngày càng đau, ngày hôm sau khi trời tờ mờ sáng, đã không cố được nữa, hôn mê bất tỉnh.

Sau đó là hiện tại…

Giờ phút này khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường được phủ lên chăn nệm làm bằng vải thô, mặc dù thô ráp, lại rất sạch sẽ, Triệu Hoằng nằm nghiên một bên, ngủ bên cạnh nàng. Tiêu Ngư chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt nhìn xung quanh đánh giá căn phòng. Nàng nhớ lại lúc trước khi cùng nam hán đi xem xét cuộc sống của người dân, cũng đã ở qua loại phòng như vậy, giá đỡ giường đơn giản, được làm bằng loại gỗ phổ thông, màn màu xanh nhẹ nhàng phủ xuống.

Nhấc màn lên nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy căn phòng trang trí đơn giản, lại được dọn dẹp rất sạch sẽ. Cửa sổ vẫn đang đóng, trên bàn đặt một cái bình hoa bằng gốm, bên trong có cắm mấy nhánh hoa rất lạ, nhan sắc mộc mạc, Tiêu Ngư cũng không biết hoa này là hoa gì.

Quần áo trên người chỉnh chỉnh tề tề, Tiêu Ngư nhấc chăn lên, muốn đi giày, lại phát hiện này không phải giày của nàng. Lại thấy có một đôi giày thiển hạnh đế mềm, trên mặt giày được thêu hoa lan trông rất sinh động, sinh động như thật.

“Tỉnh.”

Một âm thanh bỗng nhiên truyền tới. Tiêu Ngư ngẩng đầu, thấy có người đi về phía nàng.

Cả người khoác áo ngoài màu trắng, trên cổ áo tay áo được thêu hoa lan, dáng người tinh tế, tóc chải đơn giản, cách ăn mặc mộc mạc, đầu mang trâm gỗ, ngay cả khuyên tai cũng không đeo. Trên tay cầm theo một đôi giày thêu tinh xảo,  nhẹ nhàng linh hoạt đặt dưới chân Tiêu Ngư, nói với nàng: “Trên giầy dính bùn, ta giặt giúp ngươi, hiện tại có thể mang rồi.”

Tiêu Ngư há to miệng, kêu một tiếng: “Dì.”

Là Tiết thị dì của Tiết Chiến!

Lúc trước bà chỉ ở trong cung mấy ngày, sau đó nhanh chóng rời khỏi Tấn Thành. Tiết Chiến cũng không nói cho nàng biết là bà đi nơi nào, Tiêu Ngư cũng không nhiều chuyện hỏi thăm. Nguyên lai… bà ở Thanh Châu sao?

Lúc mới tinh lại trong lòng Tiêu Ngư vẫn run sợ, sợ gặp phải kẻ xấu, bây giờ thấy Tiết thị, tuy rằng lúc trước trong cung, nàng và Tiết thị ở chung cũng không hợp nhau, nhưng dù sao bà ấy cũng là dì ruột của Tiết Chiến. Nhất thời Tiêu Ngư cảm thấy yên tâm không ít, hốc mắt đều đỏ, cúi đầu nhìn đôi giày Tiết thị mang đến cho mình, đúng là sạch sẽ.

Tiêu Ngư cảm kích nói: “Cảm ơn người.”

Lúc này Tiêu Ngư không hề ăn mặt hoa lệ phú quý như trong cung, làm nổi bật nhan sắc của bản thân, tuổi trẻ tươi đẹp, da dẻ trắng mịn ngọc ngà còn hơn tuyết trắng, đôi mắt đen to tròn nhìn qua, giống như việc này làm nàng rất cảm động. Đúng là Tiết thị không quá ưa thích nữ nhi Tiêu gia, huống hồ người này còn là Hoàng Hậu hai triều. Nhưng mà cho dù không thích, nàng ta cũng đã là thê tử của Tiết Chiến, huống chi…

Tiết thị nói: “Đứa trẻ trong bụng ngươi không có vấn đề gì, không cần lo lắng.”

Tiêu Ngư gật gật đầu, trong lòng rất an tâm. Hài tử không sao, thật ra người làm mẫu thân có thể cảm giác được.

Sau đó Tiết thị ra ngoài, hình như là đi đến phòng bếp, lúc đi vào, mang cho nàng một bát mì trứng gà.

Mì sợi nóng hổi, tô điểm là rau xanh và màu vàng của lòng đỏ trứng. Tiết thị đặt lên trên bàn, nói: “Ở chỗ ta không có đồ gì tốt, trong lúc chờ Chiến nhi đến đón ngươi, ngươi ăn tạm đi.”

Nàng có thể nghe ra giọng điệu của Tiết thị không quá thân mật. Trên thực tế, Tiêu Ngư cũng không quen ăn cơm canh đạm bạc, nhưng bây đúng là nàng rất đói bụng, mà thức ăn này nhìn qua cũng rất ngon. Tiêu Ngư tiếp nhận đũa, cúi đầu bắt đầu ăn mì, khuôn mặt tươi cười bị hơi nóng làm cho phủ thành màn sương, cho dù là tình cảnh như hiện tại, nàng vẫn như trước đây ăn từng ngụm nhỏ, phi thường chú trọng, là cốt cách quý tộc đã ngấm vào trong  máu.

Tiết thị nhìn vậy nhíu mày.

Nàng gặp được thức ăn ngon, nhìn có chút tính trẻ con, cho nên sắt mặt chậm chậm thay đổi.

Chỗ ở của Tiết thị đúng thật rất đơn sơ, nhưng mà trước viện có cây táo lớn, trên cây đầy những trái, Tiêu Ngư liền đưa Triệu Hoằng đi hái táo.

Cầm cây gậy trúc đứng ở dưới cây táo, dùng gậy trúc đánh vào trái táo, tùng trái táo rơi xuống, trúng vào cái đầu nhỏ của Triệu Hoằng đứng bên cánh. Hắn cầm vạc áo tạo thành cái túi, một tay ôm lấy, một tay xoay người nhặt táo, nhặt được quả táo, cọ cọ mấy lần trên y phục, liền đưa lên miệng cắn, giòn.

Sau khi hái được một ít táo, Tiêu Ngư gác gậy trúc qua một bên tựa vào hành lang nghỉ ngơi.

Ánh mắt tinh tế đánh giá tiểu viện. Góc tường có mấy chậu hoa cúc đang nở rộc, cánh hoa màu trắng nở tầng tầng lớp lớp, tô điểm chính giữa là nhụy hoa mày vàng, đây chính là hoa cúc ngọc, xuất hiện ở nơi dân giã như vậy, ngược lại có chút hiếm có. Tiêu Ngư quay đầu, liền có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Tiết thị ở phòng khách. Tiết Chiến là Cửu Ngũ Chí Tôn, bà ấy là thân thích duy nhất của Tiết Chiến, lại chọn rời khỏi Tấn Thành, lại đến sống nơi sơn dã như vậy.

“Mẫu thân.”

Âm thanh trong vắt của Triệu Hoằng gọi nàng. Lúc ở chỗ Triệu Huyên, hắn vẫn luôn im lặng, nhìn qua là rất sợ hãi, hiện tại đã rời khỏi, trên mặt của hắn đã hiện lên nụ cười thoải mái. Bây giờ còn từ trong túi tìm lấy quả táo lớn nhất, giơ tay lên đưa cho Tiêu Ngư, “Mẫu thân ăn.”

Quả táo lớn đỏ mọng, Tiêu Ngư nhận lấy, cũng không quá để ý, đại khái là đi theo man hán  kia lâu rồi, cho nên cũng chà xát mấy lần trên quần áo, liền cắn một cái.

Táo tươi giòn, lúc răng cắn xuống, nhanh chóng vỡ ra, vị ngọt ngào tràn khắp đầu lưỡi. Mặt mày Tiêu Ngư cong cong.

Ngay sau đó, có một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền về phía bên này.

Tiêu Ngư phun hạt táo trong miệng ra, xoay người, nhìn về phía của sân. Bên ngoài cỏ thơm um tùm, có một tuấn mã màu nâu chạy đến, nam tử trên lưng ngựa khí thế bừng bừng, anh tuấn vô song… đã đến trước viện, hắn nắm chặt dây cương, hai chân trước của ngựa nâng cao lên, lại nằng nặng rơi xuống, thoáng chốc bụi đất tung bay.

Lập tức người xoay người bước xuống, bước nhanh đi đến. Đứng ở cửa sân, bước chân dừng mấy lần, sau đó lập tức tiến lên.

Tiết Chiến giơ cánh tay lên, ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu, một bên mặt cọ cọ vào mặt nàng, thanh âm khàn khàn nói: “Niên Niên.”

Mặt dán vào lồng ngực rắn chắt của nam nhân, nàng bị tôi tay cường tráng mạnh mẽ của hắn ôm vào trong ngực. Tiêu Ngư có chút hoảng hốt, sau đó mới kịp phản ứng nâng hai tay lên, dùng sức ôm lấy eo của hắn, ngửi mùi trên người hắn.

Muốn cười, nhưng nước mắt lại nhịn không được rơi xuống. Âm thanh của nàng run run nhẹ nhàng nói: “Tiết Chiến… thiếp rất sợ.”

Lúc bị hà triều ân mang đi, nàng không khóc, lúc bị Triệu Huyên giam cầm, nàng không khóc; trên đường chạy trốn, kkhi sợ hãi, nàng cũng không có khóc: Hiện tại hắn tới đón nàng, an toàn, nàng nhịn không được lại khóc.

Nàng rất sợ hãi. Đời này có lẽ nàng chưa từng bao giờ sợ hãi như vây. Nàng thật sự sợ sẽ không còn được gặp lại hắn…

Thân thể của nàng đang nhẹ nhàng rung động, Tiết Chiến thấy nàng khóc, nước mắt loan ra một mảng trước ngực hắn, một mảng lớn, dường như thiêu đốt da của hắn, làm tim của hắn cũng thấy đau. Tiết Chiến buông nàng ra, hai tay nâng mặt nàng lên, thấy nước mắt của nàng rơi từng giọt lớn, hay dùng tay lay giúp nàng.

Sau đó cúi đầu hôn lên mắt của nàng, ôn nhu nói: “Không sợ, có ta ở đây… không sợ.”

Tiêu Ngư hít mũi một cái, giương mắt nhìn hắn, gật đầu nói: “Ừm.”

Sau đó lại ôm chặt lấy nàng, Tiết Chiến ngửi mùi hương trên người nàng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Đợi nàng khóc xong rồi, mới cởi áo choàng trên người xuống, quấn trên người của nàng, mang nàng vào phòng.

Tiết Chiến nhận được tin tức liền lập tức chạy đến, mà thị vệ hắn mang theo dù cũng là ngựa không ngừng vó, cũng không chạy lại ngựa của Đế Vương, một lát sau mới đến.

Đêm nay ở tạm ở đây. Đoạn đường này Tiết Chiến cũng không tắm rửa, cố ý ra ngoài rửa mặt một phen, rất nhanh lại vội vàng trở về bên trong nhà. Phòng ngủ nhà nông đơn giản, Tiết Chiến nhẹ chân nhẹ tay bước đến, khép cửa lại, mới chậm rãi đi đến bên giường.

Nhìn nàng che kín chăn mền đã ngủ say, tóc đen mi dài, da trắng như tuyết, chỉ là lông mày còn nhẹ khẽ nhíu lại. Tiết Chiến đứng đấy lẳng lặng nhìn trong chốc lát, đưa tay, đụng vào mặt của nàng.

Tay của hắn vừa đụng vào mặt nàng, con mắt của nàng bỗng nhiên mở ra, thân thể run lên, ngya sau đó co người lại.

Dáng vẻ cả người phòng bị.

Trong lòng Tiết Chiến khẩn trương, trong lòng phẫn nộ từng cơn, lại không muốn hù dọa nàng, liền ngồi xuống, âm thanh ôn hòa nói: “Niên Niên, là ta.”

Nghe được âm thanh của hắn, thân thể căng thẳng của Tiêu Ngư dần dần buông lỏng, lại nhìn thấy là mặt của Tiết Chiến, lập tức càng an tâm. Nàng nhìn mặt mày của hắn, ánh  mắt cũng không rời đi.

Tiết Chiến và nàng bốn mắt nhìn nhau, bắt lấy tay của nàng, vừa trắng vừa mềm, đôi tay nho nhỏ, dường như rất dễ bị thương, là cho người khác phải yêu thương nuông chiều. Tiến đến hôn nhẹ lên khóe môi của nàng, sau đó cởi áo ngoài ra nằm xuống giường, ôm lấy thân thể của nàng, để cho nàng nằm ngủ trên người mình.

Bàn tay của hắn nhẹ nhẹ vỗ về sống lưng nàng, nói với nàng: “Ngủ sớm đi, những chuyện khác, chờ nàng tỉnh lại lại nói. Ta sẽ ở bên cạnh nàng. Niên Niên, đừng sợ.”

Ngực của hắn ấm áp an tâm, đương nhiên Tiêu Ngư không sợ. Nhớ tới Triệu Huyên kia, đoạn thời gian kia, nàng đi ngủ cũng không an tâm.

Tiêu Ngư nắm chặt góc áo của hắn, thân thể của nam nhân cực nóng, tay chân lạnh buốc nhanh chóng được ủ ấm đến dễ chịu. Tiêu Ngư cảm thấy rất dễ chịu, dần dần có chút buồn ngủ, cứ nghĩ hắn đã đến Thanh Châu rồi… Tiêu Ngư ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, nói: “Chàng đến đây, triều chính làm sao bây giờ?”

Thanh âm Tiết Chiến hùng hậu, rất là tự nhiên nói: “Có Quách An Thái ở đấy, nàng cứ yên tâm.” Hắn nhéo nhéo mặt của nàng, nhìn qua gầy đi rất nhiều. Cho dù trong triều không có hắn thì không biết ra sao, hắn cũng không quản được nhiều như vậy.

Cái gì cũng không quan trọng bằng nàng.

Tiêu Ngư tin tưởng hắn, huống chi hiện tại hắn đã đến đây, nói những cái kia cũng đâu có ý nghĩa gì? Nàng là hoàng hậu, theo lý trí, nàng là hoàng hậu, đương nhiên nàng hi vọng hắn lấy quốc sự làm trọng,  không muốn hắn làm ra việc gì cảm tính; nhưng trên thực tế, nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nàng là thê tử của hắn, trong bụng có con của hắn, nàng bị người ta bắt đi, nàng cũng hi vọng hắn đến cứu nàng. Nàng cần hắn. Hắn thỏa mãng hư vinh nữ nhân của nàng, làm cho nàng rất an tâm.

Kỳ thật a, nàng cũng không phải là cái gì mà hiền huệ hiểu chuyện.

Đêm dài đằng đẵng, Tiết Chiến ôm nàng, chẳng hề làm gì. Bình thường ở chung như thế này, đối với hai người bọn họ, hình như rất ít. Cho dù thời điểm thân mật nhất, trong lòng nàng vẫn còn có chút phòng bị và thành kiến với hắn, mà hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ hoàn toàn tín nhiệm nàng. Kỳ thật con người ta thời gian sống rất ngắn, phòng bị tính toán sống qua ngày, thật sự rất mệt mỏi rất mệt mỏi.

Tiêu Ngư trợn tròn mắt, nhìn gò má của hắn, vòng tay trên lưng hắn lại siết chặt một chút, càng gần hắn hơn, sau đó nói thật nhỏ: “Tiết Chiến…”

“Ừm.” Tiết Chiến cũng cúi đầu nhìn nàng.

Tiêu Ngư liền nhẹ nhàng cười: “Thiếp muốn nghe hát.”

Hiện tại… Tiết Chiến nghĩ nghĩ, chuẩn bị đứng dậy, nói: “Ta liền ra ngoài phân phó.” Mặc dù có chút muộn, thế nhưng là nàng muốn nghe, vậy liền để nàng nghe. Không biết trong thôn này có hay không, nếu như không có, liền để Lô Hi Trung đi trên trấn tìm. Phải nhanh chút, nghe xong sớm, nàng có thể đi ngủ sớm một chút.

Tiêu Ngư đưa tay, kéo cánh tay hắn lại, không cho hắn đi. Tiết Chiến quay đầu nhìn lại.

Thấy đôi mắt sáng rỡ của nàng đang nhìn mình, nói nghiêm túc: “Thiếp muốn nghe chàng hát.”

Nghe hắn hát khúc? Tiết Chiến những năm này, học được võ công kiếm pháp, cưỡi ngựa bắn tên, binh pháp mưu lược, lại rất ít khi tiếp xúc với những sự tình văn nhã như vậy. Những bài hát kiểu như vậy, đương nhiên là hắn không am hiểu. Tiết Chiến há to miệng, muốn nói sẽ không, lại nhìn đôi mắt ngập tràng chờ mong của nàng, tâm lập tức mềm nhũn.

Thế là đè thân thể của nàng xuống, nói: “Vậy tranh thủ thời gian nằm xuống nghe.”

“Ừm!” Tiêu Ngư vui vẻ nằm trong ngực hắn. Sau đó nghe hắn hắng giọng một cái, bắt đầu hát khúc.

Tiếng nói của hắn hùng hậu, toàn thân trên dưới đều tràn ngập năng lượng, là một nam nhi thẳng thắn cương nghị, hiện tại hát khúc, âm điệu kỳ quái, ca từ cũng kỳ quái, hình như  là ca dao dân gian, bị hắn hát, lại trở thành quái dị không nói nên lời.

Tiết Chiến là đang nhớ đến lúc anh nông dân đang trồng trọt hát ca dao, từ ngữ thẳng thắng thô thục, ngày thường hắn không quá chú ý đến những cái này, cho nên những từ này cũng không nhớ toàn bộ, dựa vào ký ức tùy ý hát.

Hát một nửa, cúi đầu nhìn người trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Êm tai không?”

Tiêu Ngư lắc đầu, cười khanh khách không ngừng, nói thẳng: “Không dễ nghe.” Thật khó nghe. Hắn vẫn thích hợp cưỡi ngựa bắn tên hơn, hát khúc thật sự không thích hợp.

Không dễ nghe, thế nhưng nàng đang cười. Tiết Chiến hỏi tiếp: “Vậy còn muốn nghe ta hát không?”

Mắt Tiêu Ngư cong cong, cười nói: “Muốn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.