Hít vào thật sâu cô nói rõ ràng từng chữ”thả tôi ra,rồi chúng ta nói chuyện,…”
Vương Thừa Nhi nhấn chuông cửa thì có một người phụ nữ lớn tuổi chạy ra mở cổng “hey nhóc sao đến chậm vậy “
Bà thím chỉ chú ý đến nhóc
“ha dì Liên “ lúc nãy nhóc còn bậm trợn, khi thấy bà dì thì có vẻ quên luôn người đàn ông làm nhóc khó chịu…
“À theo dì Liên vào nhà,mẹ có khách…một tí mẹ sẽ bù cho con sau”
“Dạ” tuy nhóc nó ngoan thật nhưng mà ánh mắt khó chịu vẫn chưa rời khỏi người đàn ông ôm mẹ của nó…
Đợi hai dì cháu đi vào nhà thì Vương Thừa Nhi cùng Đoàn Thiếu Dương lại trở về câu chuyện bỏ dở lúc nãy…
“Em có con rồi?”
Lại câu hỏi dò?cô thật sự muốn né
“Tôi về để ly hôn,còn nữa con tôi họ Vương…anh còn gì muốn hỏi?”
Họ Vương,em ấy không hề để nhóc đó theo họ cha sao?
“Tôi đã bảo em đợi tại sao lại trốn tránh tôi?”
“Thế anh đã từng tìm tôi sao?” Một câu hỏi,trên gương mặt cô mang đầy sự trách móc
“Suốt 5 năm”
Vương Thừa Nhi không biết câu trả lời đó là thật hay đùa..thế lực của anh ta mà suốt 5 năm không tìm ra cô….
Cô không muốn nói chuyện nữa nên tìm cách rút lẹ”tôi không có gì để nói”
Vương Thừa Nhi đi vào nhà,bỏ lại người đàn ông với gương mặt u sầu đứng ở đó..
Hắn đứng gọi điện,lúc thì đi đi lại lại,lúc thì tựa người vào xe rồi châm điếu thuốc…
Vương Thừa Nhi đứng quan sát từ tầng trên nhìn xuống…rõ là miệng nói không quan tâm nhưng hành động thì ngược lại…
Đợi một lúc rõ lâu thì cô cũng không còn thấy hắn đâu nữa..
…
Ngày hôm sau cô và nhóc con đi viếng mộ của bà cụ Tống…cô được biết cái ngày mà cô hay tin bà cụ mất cũng là lúc cô lâm bồn…cô không thể về nhìn mặt bà lần cuối…sở dĩ ngày hôm nay cô mới trở về là vì cô biết không còn cần vào thế lực nào cả..tự cô sẽ giải quyết mọi chuyện….
“Mẹ,đây là bà ạ?”
“Uhm,Vương Minh Trị con chào bà đi”
Đứa nhóc có gương mặt bầu bĩnh miệng cười tươi vô tư “con chào bà,tuy con không thể gặp bà nhưng con nghĩ bà cũng là tuyệt sắc giai nhân phải không ạ”
Vương Thừa Nhi vuốt má đứa bé”kế bên là bà ngoại,ông ngoại,rồi ngoại Thanh”
Cô chịu khó giải thích cho đứa bé,lâu lâu cô đưa tay lên lau hai hàng nước mắt…
“Mẹ…chú người xấu lại đến”
Vương Thừa Nhi giật mình xoay người lại thì…Đoàn Thiếu Dương..vẫn dáng vẻ ung dung gương mặt lạnh bao năm không hề thay đổi…
“Anh đến đây làm gì”
“Đưa em và con về nhà”
“Nực cười,anh muốn gì cũng được sao,căn bệnh thiếu gia của anh không thuyên giảm à”
Hắn không nói gì,đi đến bên đứa bé rồi ngồi xuống”theo ba,ba dẫn con gặp bà nội”
Vương Thừa Nhi trố mắt nhìn”không phải con anh” cô vội ôm đứa bé vào lòng…
Hắn vội cười nhẹ”xem đi”
Cô vội mở cái bao hồ sơ màu trắng ra “anh…”
Hôm qua lúc hắn lại gần nhóc rồi đã lấy một ít tóc trên áo âm thầm đem xác nghiệm ADN,quá là cáo…
“Xin lỗi,anh biết chỉ có làm thế em mới thừa nhận “
Nói đến ngày hôm qua có được tóc đứa bé trong lòng hắn thực sự cũng chưa dám đem xét nghiệm ADN liền đâu,vì hắn sợ kết quả không như ý hắn muốn…
Hắn chụp vội mấy tấm hình lúc xuống xe,đem về nhìn tới nhìn lui kiểu nào cũng thấy thằng nhóc quen quen…liền đưa cho Dư Hy xem
Vừa nhìn thấy ảnh thì ánh mắt rõ sáng rực lên”Dương..ai vậy,sao giống con y đúc vậy”
“Thật ạ mẹ?”Đoàn Thiếu Dương kể lại ngọn nguồn
Lúc này hắn có tới 80% tự tin…rồi đem mẫu tóc đi xét nghiệm liền
Quay lại hiện tại,gương mặt Vương Thừa Nhi trắng bệt.không biết nên vui hay buồn không lẽ mãi giấu cũng không được
“Nếu đúng thì sao,anh rõ là ngang ngược…chúng ta không còn gì vào 5 năm trước”
“Ai bảo không còn gì,chính em là người ra đi bật vô âm tín”
Cô bắt đầu suy nghĩ…ngẫm lại thì mọi chuyện cô đều nghe qua miệng Hàn Ngôn Viên,cô tin hắn vô điều kiện
“Đi nào,chúng ta về gặp nội,ba sẽ cho con nhiều đồ chơi”
Vương Minh Trị đưa mắt nhìn mẹ,có lẽ nhóc cũng có chút động lòng?
Vương Thừa Nhi gật đầu..ra vẻ đồng ý thì Vương Minh Trị nhìn chú rồi nói”thật ạ”
“Ba không nói dối”hắn lấy từ trong người ra một mô hình người máy”bản giới hạn đấy chỉ có vài con trên thế giới thôi,ba còn nhiều loại ở nhà lắm đi nào”
“Dạ”
Thằng nhóc ra vẻ khiêm tốn nhưng trong lòng muốn nhảy cẫn lên ôm ông ba tốt bụng này rồi…
Vương Thừa Nhi nhìn hắn có vẻ nghi hoặc
“Anh mới chuẩn bị thôi,thứ Đoàn Thiếu Dương này muốn chưa bao giờ là không được”
Cô không còn biết nói gì thêm..
Lúc lên xe hắn luôn nhìn lên gương xem hai mẹ con làm gì nói gì hắn đều cười…
“Lục Nhã Khanh đâu”
“Chết rồi,vào cái ngày em hứa là đợi anh”
Thì ra cô đoán đúng Hàn Ngôn Viên đã che giấu ….
“Anh xin lỗi vì không thể tìm mẹ con em sớm hơn”
Cô không trả lời,vốn dĩ không phải lỗi của hắn…
Vừa bước vào nơi quen thuộc…cái cảm giác lại ùa về
Ông bà Đoàn Phu nhân đã chờ sẵn từ bao giờ …
Cả nhà mừng rỡ ôm ấp đưá cháu,cô cúi người chào nhẹ nhàng,”lâu rồi không gặp,ba mẹ vẫn khoẻ ạ”
Ông bà cười tươi” khoẻ vừa gặp đứa nhóc này thì có bệnh nan y cũng khoẻ”
“Bà nói bậy gì vậy,nói gỡ” Đoàn Quân Hạo đưa tay đòi bế đứa bé
“Em theo anh” Hắn kéo cô thật nhanh lên phòng
“Bỏ ra tự tôi đi”
Không trả lời bế cô lên rồi đặt cô lên giường,cái hơi thở quen thuộc,hắn vồ vập cô như đói khát lâu ngày
“Dừng lại,tôi tôi còn nhiều chuyện muốn nói”
“Anh xin lỗi,có lẽ vì quá nhớ em nên anh không thể kiềm chế cảm xúc “
Hắn ngồi sang bên cạnh rồi thở mạnh…”Nhi..em đừng rời đi nữa được không”
Hắn cúi người kéo hộc tủ bên giường”em xem cổ phiếu nhà họ Tống anh đều lấy lại được…”
Vương Thừa Nhi trố mắt nhìn”bao lâu rồi”
“Cái ngày cô ta bị anh giết…”
Cô ở hiện tại thì có lẽ không cần rồi,nhưng hắn đã thay cô làm không ít chuyện…
“Xem ra bao năm nay tôi đã bỏ qua nhiều chuyện hay rồi”
“Em còn nợ anh một lời giải thích”
“Uhm,tất cả chỉ là hiểu lầm,tôi đã nghĩ anh kết hôn với Lục Nhã Khanh”
Hắn mỉm cười nhưng trong lòng cũng cay vô cùng,vì cái hiểu lầm đó mà để hắn sống như trong địa ngục 5 năm qua
Khỏi phải nói cô cũng biết cái cảm giác hắn trải qua..nhìn lên bàn cái lọ thuốc an thần vẫn còn nằm đó
“Em xin lỗi”hơn lúc nào hết,cô xin lỗi hắn nhưng có vẻ thấy vẫn chưa đủ
Hắn cười bao dung,ôm trọn cô vào lòng…cả hai làm căn phòng ấm lên..
…..
Hay tin mình có cháu,Rose và Vương Thừa Định cũng bay về nước,Rose thì đã chịu tìm hiểu Phong Hạ sau ngần ấy năm hắn theo đuổi
Còn Vương Thừa Định thì trở thành giám đốc công ty chi nhánh của tập Đoàn
Còn bọn Tây Viễn thì cũng bị Đoàn Thiếu Dương dẹp sạch
……sau ngần ấy năm họ mới tận hưởng cái kết ngọt
……….Hết………