Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 8: Ô!!!mỹ nhân đi nhầm à!



Thiếu Dương và Phong Hạ di chuyển vào phố đèn đỏ nơi đây được mệnh danh thiên đường vui vẻ,khu này hoạt động mạnh về đêm,cả hai bước vào khu họp đêm nổi tiếng lớn nhất thành phố

Cả hai di chuyển vào phòng vip

“Mang nó vào đây” Phong Hạ ra dấu cho tụi nhỏ mang người vào

Một lát sau họ đưa lên một thanh niên nhìn còn rất nhỏ tuổi tầm 18-20 tuổi,áo của người thanh niên đó màu trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ

“Anh tha cho em đi,em thật sự không biết họ là ai,họ cho em số tiền lớn,bảo em mang thuốc vào họp đêm này càng nhiều thì em được nhiều tiền”

Phong Hạ cúi người xuống lấp một viên đạn vào súng rồi xoay ổ đạn “tao chơi với mày một trò,nếu mày khai ra người nào đưa thuốc cho mày thì mày thoát,còn nếu không cái mạng mày tuỳ thuộc vào hên xui “

Phong Hạ đưa súng lên đầu tên thanh niên đó và khẽ nói vào tai tên thanh niên” pằngggg”

Tên thanh niên không lạnh mà run người bần bật đến nỗi ướt quần

“Em em thật sự không biết …”

Thiếu Dương cầm chai rượu đưa lên môi nốc một hơi rồi buông xuống “thả nó đi nó không biết gì đâu”

“Con mẹ nó,biến” Phong Hạ đạp vào lưng tên thanh niên một cái hắn ngã nhào

“Cảm ơn anh Sát cảm ơn anh Hạ”

Tên thanh niên cấm đầu chạy như điên ra bên ngoài

Phong Hạ bước ra ngoài hất cằm cho đàn em theo dõi tên thanh niên..

“Dương có muốn phong lưu một bữa không?”

“Cái tên này,đã nói bao lần không được gọi tên thật khi ra ngoài trong tình trạng này”

“Đi nào tôi gọi vài người mẫu đến “

………bệnh viện xx…..

Mấy ngày rồi mình chưa đến thăm mẹ

“Mẹ sao mẹ ra ngoài đây?”

“Mẹ ra hóng mát chứ bắt mẹ trong phòng mẹ không chịu nổi”

“Mẹ ơi tối rồi lạnh lắm,vả lại mai mẹ phải phẫu thuật mẹ nên giữ sức khoẻ”

“Thừa Nhi,mẹ rất mệt mỏi vì bao lần phải xạ trị và làm phẫu thuật,nếu có thể hãy để mẹ …..”

“Mẹ đừng nói bậy đã bao lần làm như thế chứng tỏ bệnh không sao nên bác sĩ đang cố giúp mẹ…mẹ tin con đi nếu không chữa được bác sĩ sẽ bảo chúng ta về mà,để con đẩy mẹ vào phòng”

“Nhi Nhi,con thấy em trai con về chưa mẹ muốn gặp nó”

“Mẹ yên tâm,khi mẹ phẫu thuật xong em ấy sẽ đến gặp mẹ “

“Nhi Nhi nếu không may phẫu thuật thất bại, con hãy đi tìm người này họ sẽ lo cho con và em con”

“Mẹ!bao năm qua con sống vẫn tốt không cần ai lo cả…vả lại mẹ đừng lo chuyện tiền nong con có”

Vương Tú Thanh ( mẹ của Vương Thừa Nhi)

Vương Tú Thanh lấy từ trong người ra tấm hình và một cái nhẫn bằng kim cương nhìn rất quý giá,để vào lòng bàn tay Vương Thừa Nhi

“Nếu mẹ có chuyện gì con cứ tìm về địa chỉ ở sau lưng tấm hình và đưa cho người có tên trong này”

Vương Thừa Nhi không quan tâm nhét di vật ấy vào túi xách,”Mẹ,nếu vì em trai và mẹ có thể con sẽ làm theo ý mẹ,nhưng nếu vì con thì con không bao giờ,mẹ ăn chút cháo nóng con mang đến,để con bón cho mẹ ăn nha”

“Nhi Nhi,con nhớ tìm em con và chăm sóc em con thật tốt đó mới là di nguyện cuối của mẹ”

“Mẹ …không được nói gỡ,mẹ nói lại đi,bây giờ mẹ ăn cho khoẻ rồi nghỉ ngơi,con sẽ tìm em ấy về cho mẹ,mẹ yên tâm nha”

“Uhm,còn tiền viện phí sao con có thể xoay được vậy”

“Mẹ yên tâm bây giờ con có công việc ổn định,cộng thêm nhiều khoản thu nhập khác con thừa sức lo cho mẹ ” Vương Thừa Nhi cười híp cặp mắt,trên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn để lộ răng trắng tinh thật hút người nhìn vô cùng

“Nhi Nhi của mẹ thật xinh,”

“Dạ,mẹ ăn xong rồi nằm nghỉ nha con đi tìm em ấy cho mẹ”

“Uhm,con đừng lao vào công việc nhiều quá nha con”

“Mẹ,con lớn rồi không để mẹ phiền lòng,mẹ tin con nha”

….Vương Thừa Nhi đắp chăn cho bà xong ngồi nhìn bà một lúc,có lẽ do căn bệnh ung thư vòm họng quái ác đã làm bà tiều tụy đi nhiều gương mặt hóp lại để lộ gò má cao bóng…

Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô gái trẻ,vì nhìn xót cho mẹ…

“Mẹ đã nuôi lớn chúng con bây giờ đến lúc chúng con trả hiếu cho mẹ,không để mẹ chịu khổ đâu”

Vương Thừa Nhi bước ra ngoài đóng nhẹ cửa lại không gây tiếng động

Cô tìm danh bạ “em trai”

“Đinh em đang ở đâu”

“Chị gọi làm gì” (Tiếng nhạc xập xình)

“Em mau về đi,mai mẹ phải phẫu thuật,mẹ muốn gặp em”

“Em làm xong vụ cuối này mai em sẽ về”

“Đinh! Em lại làm chuyện bậy bạ gì nữa rồi đúng không”

“Sao chị với mẹ lúc nào cũng cho em là đứa không ra gì vậy,đồng tiền chị kiếm được thì luôn là đúng đắn còn em thì không”

“Em đang ở đâu”

“Không liên quan chị” tút tút”zz

“Cái thằng này không lôi về cho một trận nó không sợ “

Vương Thừa Nhi bước trở vào trong lấy túi xách và túm lấy áo khoác da bóng,hôm nay cô diện quần ôm bóng màu đen và chiếc áo trắng cổ tròn bên trong,tóc xoã hơi gợn nhẹ đôi môi màu đỏ trông thật gợi cảm

Bước xuống tầng hầm Vương Thừa Nhi lên xe mô tô chạy nhanh đến phố đèn đỏ

Dừng trước quán bar khét tiếng,xe được bảo vệ dẫn xuống bãi

Vừa đi đến cửa bị hai tên vệ sĩ chặn lại “cô em đủ tuổi vị thành niên chưa”

Gì vậy mình đã hơn 24 tuổi rồi mấy tên này nhìn sao bảo mình không đủ tuổi tới mấy nơi này

“Giấy chứng minh thư đây”

“Xin lỗi đây là luật ở đây nên hơi phiền mời cô vào”

Vương Thừa Nhi đi vào trong lượn một vòng cũng không nhìn ra đâu là em trai mình,cô bước tới quầy rượu “xin hỏi anh có thấy người trong hình này không ạ”

“À lúc nãy anh ta đứng đây chắc vào nhà vệ sinh hay là đi tiếp khách rồi,ly rượu cậu ấy vẫn còn ở đây”

“Cảm ơn anh”

Vương Thừa Nhi đi thẳng vào nhà vệ sinh nam tìm

“Ô mỹ nhân đi nhầm à”

“Xin lỗi tôi tìm người”

“Tìm anh à”

Hai tên say rượu xô Vương Thừa Nhi vào cửa nhà vệ sinh và chốt cửa lại

“Tránh ra”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.