Edit: Liên Tử
Beta: Gùa
Tiết mục sinh hoạt ở nông thôn cũng không phải là thổi phồng, bọn họ thật sự tìm được một cái thôn nhỏ ở kế bên thành phố để làm tiết mục. Các khách quý hội họp ở trước khách sạn, sau khi đã đủ người thì tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe buýt cho mọi người, đi đến thôn nhỏ xa xôi kia.
Tiết mục mời tổng cộng năm vị khách mời, ba nam hai nữ, lưu lượng tiểu sinh Cù Hạo Văn, lưu lượng tiểu hoa Tạ Ngọc Phàn, người MC nổi danh Trương Lục, võng hồng Hoàng Tử Ngọc, còn có một tiểu trong suốt Ôn Nhuận.
Ngay từ đầu nghe nói muốn đi trải nghiệm sinh hoạt nông thôn, mọi người còn rất vui vẻ, nhiệt liệt thảo luận tiết mục có phải tìm được một nông gia nhỉ ở nơi non sông nước biếc, kết quả sau khi tới nơi mới biết mình căn bản là nghĩ nhiều.
Non xanh nước biếc, nông gia nhỏ, không hề tồn tại.
Các nhà trong thôn nhiều nhất không quá ba tầng lầu, ngay cả ở hai bên đường cái, bởi vì đều là nhà tự xây, cho nên cũng không có mỹ cảnh gì, chỉ là khá ngăn nắp mà thôi. Sau những ngôi nhà chính là đồng ruộng mênh mông vô tận.
Mà chuyện thứ nhất sau khi các khách mời đến, chính là xuống ruộng gặt lúa nước.
Tổ tiết mục vô cùng biến thái, ngay cả vật tư sinh tồn cơ bản nhất là gạo cũng không cấp, yêu cầu các khách mời tự mình xuống ruộng gặt lúa, mười cân lúa mới có thể đổi một cân gạo đã giã. Về phần rau thịt, thì phải dùng sức lao động để đổi, tỷ như muốn ăn gà phải đi tìm nhà có gà giúp làm việc, làm xong sống mới có thể đổi được một con gà.
Chờ giải quyết xong vấn đề gạo cùng đồ ăn, còn phải tự mình nấu cơm.
……
Tiết mục ghi hình tổng cộng năm ngày, các khách mời mỗi ngày đều vì đồ ăn mà bôn ba. Không phải xuống ruộng cắt lúa, thì là đi quét chuồng gà, bằng không thì theo thuyền đánh cá đi ra sông bắt cá …
Một lời để nói, chính là tổ tiết mục thật sự rất cứng rắn.
Trong năm ngày khi các tiết mục đã xong, Ôn Nhuận cảm thấy mình trong mấy ngày tiết mục hoàn toàn không trì hoãn việc tập thể hình, thậm chí hiệu quả còn khá tốt.
Hôm nay kết thúc buổi ghi hình các tiết mục, Lưu Phong tới đón cậu, Ôn Nhuận ngồi ở hàng phía sau nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Phong báo cáo với Ôn Nhuận một số sự tình của công ty còn có một chút chuyện phía sau:
“Anh Ôn mấy ngày anh không ở đây, công ty xảy ra một chuyện lớn.” Nói xong chính sự, Lưu Phong lại thuận miệng nói tiếp chuyện bát quái.
Ôn Nhuận mở mắt, “Chuyện lớn gì?”
“Diệp tổng bị cha ngài ấy là lão Diệp tổng đánh đến vào viện.” Lưu Phong nghĩ đến hiện trường kia đều cảm thấy sởn tóc gáy, “Chuyện này mới ngày hôm qua thôi, lão Diệp tổng bỗng nhiên tìm tới công ty, lúc sau có người nghe thấy văn phòng Diệp tổng trở nên vô cùng ồn ào, sau đó lại nghe thấy tiếng đập đồ vật, lúc sau nữa Diệp tổng mặt máu đi ra, để cho anh Trịnh đưa đến bệnh viện.”
Ôn Nhuận sửng sốt, lông mày màu đen chậm rãi nhăn lại, “Thương thế rất nghiêm trọng sao?”
Lưu Phong nói không biết, “Chỉ là nhìn rất dọa người, đầy đầu đầy cổ đều là máu.”
Ôn Nhuận không ra tiếng, cậu cảm giác tim như bị người nắm chặt, phảng phất lại về tới năm cấp ba ấy, nhìn thấy Diệp Hàn Thanh nằm ở trên cáng trong bản tin, bị người nâng lên xe cấp cứu.
Cậu vội vội vàng vàng phát WeChat cho Trịnh Tuyên, nôn nóng đợi mười phút, tin nhắn lại giống như đá chìm đáy biển. Lần này cậu kiềm chế không được trực tiếp gọi điện thoại. Điện thoại vang lên hồi lâu, vẫn như cũ không có người tiếp.
Cậu đè lại trái tim đang nhảy lên nhanh chóng, nghĩ thầm về công ty trước, về công ty rồi lại hỏi thăm xem là Diệp ở bệnh viện nào.
Phòng bệnh VIP.
Diệp Hàn Thanh trên đầu bọc bằng gạc trắng, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh. Mà Trịnh Tuyên Ôn Nhuận không liên hệ được, đang đứng ở bên cạnh giường bệnh, giống như dã thú bị chọc giận, trong đôi mắt đào hoa đã không còn ý cười như xưa, chỉ còn lại lửa giận.
“Cậu mẹ nó một hai phải tự ngược như vậy sao?” Hắn tức giận xoay quanh, lại nhịn không được chỉ vào mũi Diệp Hàn Thanh mà mắng, “Tránh cũng không tránh được sao? Để lão già kia mở hồ lô ra thì trong lòng mới thoải mái?”
Diệp Hàn Thanh rũ mắt, không phập phồng nói: “Không cho ông ta mở hồ lô, tôi sợ nhịn không được ra tay giết lão.”
Trịnh Tuyên dừng lại, ngữ khí mềm xuống, “Đã có manh mối, Diệp gia xong đời chỉ là chuyện sớm muộn, anh không cần tự mình động thủ.”
Diệp Hàn Thanh không tỏ ý kiến, đôi mắt dừng trên hai chân chính mình, nơi đó đã từng khỏe mạnh, tràn ngập sức mạnh, lại bởi vì âm mưu tai nạn xe cộ, hắn rốt cuộc không đứng lên nữa.
Ngay từ đầu là hắn không thể đứng lên, sau này là không nghĩ sẽ đứng lên.
Hắn sợ sau khi chân tốt rồi, sẽ nhịn không được dẫn theo người cầm dao cùng Diệp gia đồng quy vu tận.
Hắn không thể làm như vậy. Mẹ hắn muốn hắn phải sống thật tốt, em gái Diệp Gia còn chưa tỉnh lại, cũng cần hắn phải chiếu cố. Hắn thời khắc vẫn phải duy trì thanh tỉnh, không thể nổi điên.
“Là cậu ba Diệp gia đưa cậu trở về sao?” Trịnh Tuyên nhớ tới chuyện hắn làm lại bực bội một trận, “Cậu đang tốt bỗng nhiên trói ông ta lại làm gì?”
“Đưa trở về.” Diệp Hàn Thanh có chút mất hứng thú, khóe miệng kéo xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi vốn dĩ muốn chặt chân gã, cho người cha tốt cùng mẹ kế tốt của tôi một phần đại lễ.”
“Nếu bệnh còn chưa hết thì tiếp tục khám bác sĩ đi!” Trịnh Tuyên lại nhảy lên, mắng hắn,“Dùng cái chiêu đả thương địch ngàn tự tổn hại tám trăm cái rắm ấy! Nếu Gia Gia tỉnh phát hiện mẹ không còn, anh trai cũng vào tù, cậu nói xem cô ấy phải làm sao bây giờ?!”
Diệp Hàn Thanh bị hắn ồn ào đến phiền, nhưng mà hắn mất máu quá nhiều, lại không có tinh thần, chỉ có thể bực bội nói: “Cậu nếu không có việc gì thì đi xem Gia Gia đi, đừng ở chỗ này làm tôi chướng mắt.”
Trịnh Tuyên giận đến run rẩy. Nhưng nhìn đến bộ dáng cái gì đều không để bụng của hắn lại cảm thấy khó chịu, chỉ có thể cắn răng xoay người đi ra ngoài.
Hắn cùng Diệp Hàn Thanh là bạn cùng phòng thời đại học, lúc đại học Diệp Hàn Thanh có thói quen giả trang thành sói đuôi to, tuy rằng tính tình cũng không tốt làm người khó có thể chịu đựng, nhưng cũng không điên giống như bây giờ, kẻ điên.
Nếu không phải Diệp gia … Nếu không phải tại những tên súc sinh Diệp gia đó hắn cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ.
Trịnh Tuyên nghiến răng nghiến lợi nghĩ, lúc ấy nếu lúc đó để Diệp Hàn Thanh bị chẩn đoán mắc tâm thần đâm chết tòan bộ người nhà họ Diệp là xong chuyện rồi.
Hắn còn nhớ rõ bốn năm trước, trằn trọc nghe ngóng, cuối cùng cũng tìm được Diệp Hàn Thanh trong một bệnh viện tâm thần ở thành phố B, khi đó cách thời gian hắn xảy ra tai nạn xe cộ đã là nửa năm, mẹ hắn chết ngay tại chỗ, em gái duy nhất cũng biến thành người thực vật, mà hắn chặt đứt hai chân, bị cha Diệp đích thân đưa vào bệnh viện tâm thần.
Khi đó Diệp Hàn Thanh đôi mắt tràn đầy tàn nhẫn, nói là ác quỷ từ địa ngục bò lên cũng không quá. Hắn đem người ra, tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất trong nước trị liệu cho hắn nửa năm, hắn mới có thể giống như người bình thường.
Chỉ là tính tình so trước kia xấu hơn rất nhiều.
Trịnh Tuyên có đôi khi cũng thực nghi hoặc, bệnh của Diệp Hàn Thanh bệnh rốt cuộc có chữa khỏi hay chưa? Hắn cảm giác trên người Diệp Hàn Thanh cái điên kia cũng không có biến mất, chỉ là bị hắn che giấu rất tốt.
Suy sụp thở dài một hơi, Trịnh Tuyên lấy di động xem thời gian, mới nhìn thấy Ôn Nhuận phát đến một loạt tin nhắn còn có điện thoại.
Ôn Nhuận đang hỏi tình huống của Diệp Hàn Thanh.
Trịnh Tuyên nhìn nhìn người tử khí âm trầm trong phòng bệnh, do dự một chút vẫn là gọi lại.
Ôn Nhuận ôm di động có chút mất hồn mất vía, sau khi về công ty cậu đi hỏi thăm tình huống của Diệp Hàn Thanh, nhưng mà cũng không có người nào biết hắn ở bệnh viện nào. Cậu không tìm được tin tức, chỉ có thể héo héo chờ di động, ngóng trông tin tức từ Trịnh Tuyên
Kết quả ngóng trông một hồi, Trịnh Tuyên điện thoại tới. Ôn Nhuận nhấp môi, nỗ lực áp xuống cảm xúc nóng nảy, “Anh Trịnh? Anh đang ở bệnh viện sao?”
Trịnh Tuyên “Ừ” một tiếng.
“Diệp tổng bị thương nghiêm trọng không?” Ôn Nhuận đầu óc nhanh chuyển, nghĩ muốn tìm một cái lý do có thể đi thăm bệnh.
Trịnh Tuyên nghe ngữ khí cẩn thận của cậu, âm thầm cười một tiếng, ngoài miệng lại nói: “Tạm thời không chết được.”
Ôn Nhuận có chút ngốc, không biết đây là tốt hay là không tốt, khó khăn vòng vo vài cái, nhỏ giọng nói: “Anh Trịnh anh ăn cơm không? Em đem cơm đến cho anh nhé.”
Nói xong cậu liền cảm thấy cái này lý do cũng quá miễn cưỡng, người ta muốn ăn cái gì không thể tự mình đặt cơm sao? Chỗ nào cần cậu đi đưa cơm chứ. Đáy lòng cậu âm thầm thở dài một hơi.
Không nghĩ tới Trịnh Tuyên ở đầu kia điện thoại lại nghiêm trang nói: “Ừ, cậu lại đây đi. Tốt nhất đem ít canh bổ khí huyết, địa chỉ tôi gửi qua WeChat của cậu.”
Ôn Nhuận chậm rãi mở to đôi mắt, liên tục đáp ứng vài tiếng. Tắt điện thoại luống cuống tay chân bắt đầu chuẩn bị nấu canh.
Tủ lạnh trong ký túc xá còn có nửa con gà đen, làm canh gà đen hầm táo đỏ chắc là đủ rồi.
Trịnh Tuyên quả nhiên đem địa chỉ gửi đến WeChat cậu, Ôn Nhuận nôn nóng đợi hơn một giờ, chờ canh xong, không rảnh lo có phỏng không liền nhanh chóng chạy tới bưng lên để vào hộp cơm giữ nhiệt tốt, sau đó vội vàng ra cửa kêu taxi đến bệnh viện.
Đi bệnh viện lại tốn hơn một giờ, chờ đến lúc Ôn Nhuận tìm được phòng bệnh, đã là chạng vạng. Trịnh Tuyên rũ đầu ngồi ở bên cạnh giường bệnh chơi trò chơi, Diệp Hàn Thanh trên đầu bó băng gạc, hai mắt nhắm lại, hẳn là đang ngủ.
Ôn Nhuận thăm dò nhìn thoáng qua, thả nhẹ bước chân đi vào, lại không nghĩ đến Diệp Hàn Thanh trên giường bệnh bỗng nhiên mở to mắt, ngữ khí quái dị, “Sao cậu lại tới đây?”
Ôn Nhuận nhìn ánh mắt hắn có chút đau lòng, đem hộp cơm giữ nhiệt đặt trên ngăn tủ, khắc phục khẩn trương trong lòng, nói: “Tôi, tôi tới đưa cơm cho anh Trịnh.”
Diệp Hàn Thanh cau mày, ánh mắt đảo qua Trịnh Tuyên, lạnh lùng nói: “Muốn ăn cơm thì không gọi cơm hộp sao? Còn muốn người ta tự mình đưa tới?”
“…” Trịnh Tuyên quả thực là tai bay vạ gió, hắn ta rốt cuộc là vì ai?
Trịnh Tuyên chỉ nghĩ Diệp Hàn Thanh đối với cậu bé Ôn Nhuận này có thể có chút nhân khí, mới đem người lừa gạt tới đây làm Diệp Hàn Thanh bình thường lại một chút, không nghĩ tới Ôn Nhuận thành thật đến như vậy, trực tiếp đem hắn ta bán đi.
“Nghe nói Ôn Nhuận nấu cơm ăn rất ngon.” Trịnh Tuyên nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi hôm nay đặc biệt muốn nếm thử.”
Diệp Hàn Thanh con ngươi trầm xuống, ánh mắt đảo qua cái đầu cúi thấp không biết suy nghĩ gì đó của Ôn Nhuận, từ trong lỗ mũi “Xùy” một tiếng.
Trịnh Tuyên tức giận mở ra hộp cơm giữ nhiệt, kết quả nào có đồ ăn gì, bên trong là một hộp canh gà tràn đầy, mùi hương nhưng thật ra rất thơm, nhưng rõ ràng không phải chuẩn bị cho cậu ta. Trịnh Tuyên nhìn Ôn Nhuận không biết làm sao, hận rèn sắt không thành thép nói: “Thế nào chỉ có canh?”
“A?” Ôn Nhuận ánh mắt dừng ở trên canh gà, từ mặt đến lỗ tai đỏ lên từng chút, cậu rũ mắt, lúng ta lúng túng nói: “Tôi quên mất…”
Cậu thật sự quá sốt ruột, chỉ nghĩ tới bệnh viện nhìn xem Diệp Hàn Thanh, chỉ lo nấu xong canh gà đã tới rồi.
Diệp Hàn Thanh lông mày nhíu lại, nhìn canh gà màu sắc tươi sáng còn tỏa nhiệt, “Đây là mang cho tôi?”
Ôn Nhuận gật gật đầu, cảm giác như muốn tìm cái lỗ chui xuống. Rõ ràng là tới đưa cơm cho anh Trịnh, kết quả lại chỉ làm được canh gà, cậu chột dạ đôi mắt nhỏ nhìn loạn khắp nơi, áy náy nói với Trịnh Tuyên: “Nếu không, nếu không tôi ngày mai lại đem cho anh?”
Diệp Hàn Thanh không khách khí cầm canh gà đến uống một ngụm, canh gà tươi ngon theo thực quản chảy vào dạ dày, ấm áp dễ chịu, giây tiếp theo cảm xúc nôn nóng được vuốt nhẹ không ít, hắn không nhanh không chậm lại uống một ngụm, lười biếng nói: “Cậu ta có tay có chân, không tự mình đi xuống lầu ăn được hay sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Hàn Thanh: Tôi mà điên lên thì ngay cả mình cũng đánh.