Beta: Gùa
“Diệp. Diệp tổng, ngài tìm tôi?”
Thiếu niên mặc áo hoodie trùm đầu, quần jean sáng màu đứng ngay ngắn quy củ bên chiếc bàn làm việc bằng gỗ đỏ, có chút căng thẳng, giống như một học sinh đang đối mặt nói chuyện với với chủ nhiệm lớp, ngón tay mảnh khảnh dùng sức túm lấy mép áo hoodie. Móng tay màu hồng nhạt do dùng lực quá mạnh bị đỏ lên.
Diệp Hàn Thanh không nói, và liên tục nhìn thiếu niên với ánh mắt có tính xâm lược. Cuộc trò chuyện nghe được hồi sáng mơ hồ như vang bên tai.
“Nghe nói lại có một tiểu tiện nhân muốn bò lên giường bị Diệp tổng đánh gãy chân……”
Có người ở giữa kinh ngạc mang theo vui sướng khi người gặp họa, “Diệp tổng là loại người gì chứ, còn có người dám bò lên giường? Nghe nói hắn từ sau lúc tai nạn xe cộ chân bị gãy chân, tính tình vô cùng thô bạo, không vui một cái liền lấy nghệ sĩ của công ty ra trút giận, có một người trước kia rất hồng (nổi) còn không phải bởi vì không cẩn thận đụng phải hắn một chút liền bị đóng băng sao?”
Các thiếu niên nói giỡn một trận hi hi ha ha, thiếu niên trắng nõn đứng ở bên cạnh chau mày, có chút tức giận phản bác, “Diệp tổng ngài ấy không phải là người như vậy.”
“Ngài ấy rất tốt.”
Các thiếu niên một trận cười nhạo, tiếp theo trào phúng, “Ôn Nhuận, cậu sẽ không phải là cũng muốn bò lên giường Diệp tổng chứ?”
“Chậc chậc, cũng không biết bò lên xong còn có mạng để xuống hay không.”
“Đúng vậy, tôi khuyên cậu vẫn là mạng quan trọng……”
Lúc sau nói cái gì Diệp Hàn Thanh chưa có nghe xong, chỉ nhớ rõ bộ dáng cậu thiếu niên mặt đỏ lên vô cùng tức giận.
Diệp Hàn Thanh âm thầm cười nhạo, hắn? Là người tốt?
Đừng nói những cậu thiếu niên đó không hiểu chuyện, chính hắn còn không biết bản thân mình thế mà lại là người tốt, hắn quyết định làm cho cậu thiếu niên không biết trời cao đất rộng này biết được cái gì gọi là người xấu.
“Tên là gì?”
Diệp Hàn Thanh ngón tay ở trên bàn gỗ đỏ gõ ra tiết tấu.
“Ôn Nhuận.” Thiếu niên khẩn trương nhúc nhích người một chút, khi đáp lời đầu rũ xuống, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Diệp Hàn Thanh cười, quả nhiên vẫn là con cừu con không biết lòng người hiểm ác. Hắn ngừng gõ bàn, vẫy vẫy tay, “Đến chỗ tôi.”
Ôn Nhuận mờ mịt cùng nghi hoặc đi qua bàn gỗ đỏ, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt màu đen cùng tên của cậu thật giống nhau, sương mù mê mang, ôn hòa ngoan ngoãn.
Diệp Hàn Thanh bỗng nhiên bị gợi lên hứng thú, chuyển xe lăn đến gần cậu, bàn tay đặt trên eo cậu. Bỗng siết chặt lại, cố ý âm thanh khàn khàn, ái muội hỏi: “Biết tôi kêu cậu tới làm gì không?”
Bàn tay thiếu niên để ở dưới hơi hơi run một chút, nhưng không có tránh đi, Ôn Nhuận cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại gục đầu xuống, lỗ tai có chút hồng, lắc lắc đầu, tiếp theo lại gật gật đầu.
Ngay từ đầu không rõ, nhưng là hiện tại…… tựa hồ hiểu rõ.
Diệp Hàn Thanh khóe miệng câu lên, đáy mắt lại không có ý cười gì, hứng thú gợi lên bởi thiếu niên vì nghe lời như vậy lại trở nên mất hết, nhưng hắn còn chưa quên mục đích hôm nay.
Ngón tay vén áo hoodie chui vào, cảm thụ được làn da non nớt, Diệp Hàn Thanh khẽ cười một tiếng, mang người kéo ngồi ở lên đùi, ở giữa hắn và bàn làm việc, “Cậu muốn cái gì?”
Ôn Nhuận run rẩy eo. Cậu muốn nâng người dậy, không dám ngồi lên chân hắn. Diệp Hàn Thanh 5 năm trước bị tai nạn xe cộ, từ đấy hai chân tàn tật.
Lời Diệp Hàn Thanh nói làm cậu ngẩng đầu lên, nhất thời không có chú ý phía sau. Trên eo một bàn tay có chút thô ráp, cậu có chút nghe không hiểu, Ôn Nhuận con ngươi chứa đầy nghi hoặc, “Cái gì?”
“Tống nghệ, phim truyền hình, hay là phim điện ảnh?”
Diệp Hàn Thanh rút ra tay, nắm lấy cằm cậu, ngón tay cái hắn ở trên đôi môi nhợt nhạt không nặng không nhẹ xoa nắn.
Ôn Nhuận lỗ tai càng đỏ, đôi mắt sương mù mê mang, đáy mắt lại rất sạch sẽ, đại não trì độn rốt cuộc cũng thông suốt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần.”
Nụ cười Diệp Hàn Thanh nhạt đi, cơ hồ là dán vào vành tai cậu nói: “Như vậy không phải rõ ràng muốn tôi?”
Hơi thở ấm áp tràn vào vành tai mẫn cảm, Ôn Nhuận mặt đỏ muốn nhỏ máu, đầu hận không thể chui vào cổ áo chính mình giấu đi.
Cậu không có lên tiếng, thái độ như vậy cơ hồ là cam chịu.
“Diệp Hàn Thanh tôi cho tới bây giờ rõ ràng không bao giờ chiếm tiện nghi của người khác.” Cười nhạo một tiếng, Diệp Hàn Thanh cường ngạnh nâng đầu của cậu lên, ánh mắt âm trầm tựa hồ muốn xuyên qua đôi mắt cậu nhìn xem đáy lòng cậu, “Cậu chọn một cái.”
Ôn Nhuận vẫn cứ lắc đầu, đôi mắt sạch sẽ nhìn hắn, bên trong không có tham lam cũng không có dục vọng, thuần túy thực sự, giống như một con cừu con không biết gì, cũng không biết mình đang đối mặt với ma quỷ gì.
Diệp Hàn Thanh cảm thấy mình thật là có bệnh. Cùng trẻ con so đo cái gì, hắn buông lỏng tay ra, đem người từ trên đùi mình buông ra. Ôn Nhuận phát ý đồ hiện của hắn, vội vàng đứng lên, rũ rũ mi mắt, ngoan ngoãn đứng dậy.
Diệp Hàn Thanh nhíu mày, bực bội nói: “Cậu đi ra ngoài đi.”
Ôn Nhuận chớp chớp mắt, khó hiểu nghi hoặc, “Không còn gì nữa…… sao?” Cậu quá xấu hổ, nói như muỗi kêu.
Diệp Hàn Thanh thiếu chút nữa bị cậu chọc cười, xua xua tay kêu cậu đi ra ngoài.
Ôn Nhuận mỗi bước lưu luyến đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cậu gần gũi nhìn Diệp Hàn Thanh như vậy, ánh mắt dừng ở trên đùi hắn, có chút đau lòng.
Diệp Hàn Thanh không nhớ rõ cậu. Bất quá cũng bình thường, mỗi năm giúp đỡ nhiều học sinh nghèo khó như vậy, cậu chỉ là một trong số đó thôi, bị quên cũng không có gì ngoài ý muốn. Cậu hao hết sức lực từ một cái thôn nhỏ trên núi xa xôi thi đậu, gia nhập vào Tinh Vực Truyền Thông. Vì chỉ muốn ân nhân của mình liếc mắt nhìn một cái, xem cậu đã xuất sắc như thế nào mà thôi.
Ôn Nhuận xuất thân thôn sơn xa xôi, trong nhà còn có ba anh em, hơn nữa gia đình bà ngoại một nhà tám người toàn dựa vào mảnh đất nhỏ này mà sống, là nghèo đến không xu dính túi. Ôn Nhuận đứng thứ ba trong hà, bốn anh em trong nhà từ nhỏ thành tích cũng rất tốt, ba Ôn cắn răng cho cậu học đến cấp 3, cậu lần nào cũng đứng hạng nhất, nhưng cấp 2 năm ấy mẹ cậu sinh bệnh, trong nhà kinh tế hoàn toàn suy sụp. Thời điểm Ôn Nhuận cắn răng chuẩn bị thôi học, Diệp Hàn Thanh xuất hiện.
Cấp 2 năm ấy Diệp Hàn Thanh mới 24, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao ráo, khi nói chuyện khóe miệng mỉm cười, tiếng nói trầm thấp ôn hòa giống như gió xuân tháng hai lướt qua qua cây liễu. Hắn bị một đám lãnh đạo trường nhiệt tình vây quanh, đèn flash lập loè đem học bổng giúp đỡ đưa cho Ôn Nhuận.
Khi đó Ôn Nhuận là đại biểu của học sinh ưu tú, cũng là đại biểu của học sinh nghèo.
Diệp Hàn Thanh giúp đỡ học bổng, giúp cậu vượt qua cao trung, thi đậu đại học Q, thành phượng hoàng vàng duy nhất bay ra từ ổ gà nơi thôn sơn nhỏ xa xôi.
Đáng tiếc chính là người tốt như vậy một năm sau lại bị tai nạn xe cộ, Ôn Nhuận khi đó học lớp 12, chỉ ở TV trong trường học thoáng nhìn qua tin tức ngắn ngủi, nghe nói người thừa kế tập đoàn Diệp thị bị tai nạn xe cộ, Ôn Nhuận chỉ nhìn thấy một người đầy là máu bị nâng lên cáng, tin tức kia liền đi qua.
Sau cậu lại mượn điện thoại một bạn học lục soát, mới biết được xảy ra chuyện không chỉ là Diệp Hàn Thanh, còn có mẹ Diệp Hàn Thanh cùng em gái. Nhưng là tin tức tỉ mỉ kỹ càng hơn thì trên mạng không có.
Lúc sau Ôn Nhuận thi lên đại học, đứng hạng nhất, trường học trong huyện cùng thành phố đều phát tiền thưởng, cậu luôn do dự mãi, điền ý nguyện Q đại cùng Diệp Hàn Thanh ở chung một thành phố.
Đại học bốn năm Diệp Hàn Thanh không có xuất hiện, sau tai nạn xe cộ không tham gia hoạt từ thiện động gì, tin tức cũng không có lộ mặt, Ôn Nhuận chỉ biết hắn là tổng tài của Tinh Vực Truyền Thông.
Trùng hợp chính là tốt nghiệp đại học xong cậu đi tìm việc làm, khi ngang qua tòa nhà văn phòng của Tinh Vực Truyền Thông dừng lại trong chốc lát, liền bị người đại diện hiện tại Tống Lại coi trọng, hỏi cậu có ý muốn ký hợp đồng hay không.
Ôn Nhuận lúc ấy đầu óc không tỉnh táo lắm, ma xui quỷ khiến rồi đáp ứng.
Ký hợp đồng này chính là 5 năm.
Cậu không phải xuất thân chính quy, rất nhiều thứ đều không hiểu, ký hợp đồng xong Tống Lại an bài cho cậu rất nhiều chương trình học huấn luyện, nhiệm vụ cậu mỗi ngày chính là đi theo thầy giáo học, trừ bỏ thời gian ăn cơm và ngủ còn lại là đi học. Ba tháng tăng thêm giờ huấn luyện, Tống Lại liền nhét cậu cho vào đoàn phim, nam thứ. Bản thân Ôn Nhuận thật ra rất thỏa mãn, trước giờ cậu là cái kiểu người nghiêm túc kiên định, làm việc gì cũng đều hoàn thành chỉn chu.
Sau vài lần chạy đi theo hai ba đoàn phim, cậu từ từ tìm được một chút lạc thú diễn kịch. Bản thân cậu là người sống nội tâm, nhưng diễn kịch phải chú ý thu phóng cảm xúc, cái cậu diễn là cuộc đời của người khác, loại cảm giác này thực mới lạ, cũng làm người mê muội. Cho dù không vì nhìn thấy Diệp Hàn Thanh, cậu cũng muốn quý trọng thật tốt công việc này.
Cậu trăm triệu không nghĩ tới thế nhưng có cơ hội có thể nhìn thấy Diệp Hàn Thanh.
So với lúc trước, giọng Diệp Hàn Thanh thay đổi rất nhiều, Ôn Nhuận là nhớ rõ khi hắn đem phong thư học bổng đưa cho mình, nói một câu mang theo ý cười “Cố lên, không cần từ bỏ”.
Bởi vì một câu kia cậu vẫn luôn kiên trì, cho nên bất luận người trong công ty lén lút nói Diệp Hàn Thanh hỉ nộ vô thường tính cách tàn bạo như thế nào, cậu vẫn cứ nguyện ý tin tưởng Diệp Hàn Thanh vẫn là Diệp Hàn Thanh kia, bản chất của một người, sẽ không theo năm tháng biến đổi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Ôn Nhuận dùng sức xoa xoa lên khuôn mặt đang đo đỏ của mình, thu lại những suy nghĩ, đi thẳng trở về ký túc xá.
Ký túc xá cũng là của công ty an bài, ba phòng ngủ một phòng khách, ngoài cậu còn có hai người khác cùng phòng, đều là người Tống Lại mang đến.
Vừa vào ký túc xá, đã bị bạn cùng phòng Lục Trạm kéo lại, “Ai da, nghe nói cậu bị Diệp tổng kêu tới văn phòng? Không sao chứ?” Cậu một bên nói một bên nhíu mày trên dưới đánh giá Ôn Nhuận, như là muốn nhìn ra điểm khác biệt.
Nhắc tới cái này Ôn Nhuận lỗ tai liền có nóng lên, ngập ngừng, “Không việc gì…… sao vậy……”
Lục Trạm không tin, “Tự nhiên ngài ấy tìm cậu làm gì?”
“……” Ôn Nhuận cau mày nhấp môi nghĩ lý do, nhớ đến lỗ tai càng nóng, cậu không biết nói dối, trầm mặc hồi lâu khiến cho Lục Trạm nhìn ra cái gì đó, đôi mắt cậu trừng lên tiếp tục hỏi, lại bị Thẩm Mục Tuân một câu đánh ngã trở về, “Lục Trạm cậu hôm nay sao lại nói nhiều như vậy?”
Trong ký túc xá Thẩm Mục Tuân là lớn nhất, vào Tinh Vực cũng là lâu nhất, tính cách hắn nghiêm túc không nói nhiều lắm, nhưng là với hai người bạn cùng phòng này rất chiếu cố, cho nên Lục Trạm luôn luôn có điểm sợ hắn, còn trộm cùng Ôn Nhuận phun tào nói thấy hắn liền nhớ tới chủ nhiệm cao trung.
Lục Trạm đảo mắt không dò hỏi tới cùng nữa, ngược lại đập bả vai Ôn Nhuận nói: “Anh Tống nói có một bữa tiệc kêu cậu chuẩn bị đi, nghe nói có một nhân vật thích hợp với cậu, ngày mai mượn ăn cơm gặp mặt cùng đạo diễn sản xuất, nếu vừa lòng cậu sẽ có việc làm.”
Ôn Nhuận xuất đạo đã hơn một năm nhưng không có tiếng vang, mấy cái nhân vật Tống Lại an bài cho cậu khiến cậu hút một số fan, nhưng cũng chỉ dừng lại tại đây, là một tiểu trong suốt đích thực. Tống Lại lúc trước nhìn cậu có nhan sắc khí chất cũng tốt, có tâm tư bồi dưỡng cậu, gần nhất trong tay cậu có chút tài nguyên, làm Ôn Nhuận lộ mặt là có thể, nhưng muốn dựa này hồng lên quá khó. Thứ hai là có thể Ôn Nhuận thật sự không có duyên, Tống Lại cố gắng hết sức, nhưng là không có tiếng vang nổi.
Thời gian dài Tống Lại liền mệt, dần dần từ bỏ tâm tư đó đi. Cậu tuy rằng lớn lên thật đẹp, nhưng lgiới giải trí tuấn nam mỹ nữ như cá diếc qua sông. Ôn Nhuận mơ hồ bị từ bỏ đã nhàn rỗi hơn hai tháng.
Lục Trạm biết nhà cậu điều kiện không tốt, nghe nói Tống Lại rốt cuộc cũng sắp xếp việc cho cậu, cao hứng như mình có việc làm, lôi kéo cậu đi chọn y phục cho bữa tiệc ngày mai.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Diệp tổng: Nói trắng ra, là tôi muốn quy tắc ngầm với em.
Ôn Hành Viễn (cúi đầu ngượng ngùng): … Được, được thôi.
Diệp tổng: ?