Khi Tần Tắc Dung đến nơi, Tần nhị thúc đã sắp xếp không ít thủ hạ của gã đến, có lệnh liền hành động.
Mặc dù đi đến khu du lịch nhưng y vẫn mang theo mấy xấp tài liệu, giữa trưa Bạch Hi Vũ nằm trên giường nghỉ ngơi thì y lại ngồi trên sô pha xem văn kiện.
Bạch Hi Vũ nhàm chán trở mình, hắn nhân lúc này lén nhìn trộm y một chút. Ba năm trôi qua, thời gian đã mang đến cho Tần Tắc Dung dáng vẻ của sự trưởng thành, nhất cử nhất động của y đều khiến cho người khác bị thu hút.
Nhưng đối với Bạch HI Vũ đã nhìn quen các loại nam chính thì mị lực của Tần Tắc Dung chỉ là điều hiển nhiên cần có.
Nhưng Bạch Hi Vũ hắn đã không chú ý đến một chuyện, từ trước đến nay chưa có nam chính nào lại bỏ nữ chính để theo hắn đi chơi cả, và cũng chưa có lần nào hắn lại lao tâm vì nhân vật chính đến như vậy.
Tần Tắc Dung buông xấp văn kiện trên tay xuống, quay đầu nhìn về phía giường Bạch Hi Vũ, thấy hắn cũng đang gác tay nhìn mình. Y khẽ cười: “Hi Vũ, anh thấy nhàm chán à?”
Bạch Hi Vũ hoàn hồn, sau đó lắc lắc đầu, ngữ khí này của Tần Tắc Dung lại làm cho hắn nhớ tới 3 năm trước hắn vẫn còn đóng giả bạn gái của y, rồi bị y phát hiện, sau đó cùng nhau chạy trốn. Sau nhiều chuyện như vậy nhưng ngữ khí của y vẫn còn nguyên vẹn, quả không hổ là người làm nên đại sự.
“Sau ngọn núi có suối nước nóng, đợi lát nữa tôi cùng anh đi ngâm mình. Làm như vậy chân của anh sẽ rất nhanh hồi phục.”
“Không cần đâu!”
Tần Tắc Dung đứng lên, đi đến bên giường vỗ vỗ đầu Bạch Hi Vũ, y nói: “Anh nên ngủ trước một giấc, khi tỉnh dậy tôi sẽ đưa anh đi, nghe lời nào.” (Bê: Dỗ trẻ con a~!)
Bạch Hi Vũ mở to hai mắt ngửa đầu nhìn y, tôi cũng đâu phải tàn phế a! Nam chính ngươi cmn rốt cuộc là muốn làm gì!
Tần Tắc Dung cười, đắp chăn lên người Bạch Hi Vũ rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Hắn yên lặng thở dài, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp qua nam chính nào trong sạch không vướng chút bụi trần như vậy. Bạn gái thì không mang theo, lại ân cần với hắn. Tuy rằng sự ân cần này còn kèm theo nhiều chủ ý khác, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bạch Hi Vũ nhận được đãi ngộ đặc biệt như thế này, lại còn là của nam chính. Bạch Hi Vũ cảm thấy có điểm mới lạ, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
Nam chính ngôn tình thời nay hình như đang có xu thế “cong”!?! Nội dung của vở kịch này còn đi đến đâu nữa đây?
Suy nghĩ vu vơ làm cho mí mắt của hắn nặng trĩu, một lát sau liền ngủ.
Tần Tắc Dung đứng bên cạnh giường Bạch Hi Vũ, nhìn thấy hắn đã an giấc, y liếc mắt ra ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa kính là những chiếc lá phong nhuộm màu vàng, màu đỏ từng lá từng lá rơi xuống, gió thổi những chiếc lá đến bên cây bạch quả trước cửa. Tần Tắc Dung mỉm cười, y cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán của người đang say ngủ một nụ hôn.
Không một tiếng động, cũng không ai biết.
……………………….
Lúc Bạch Hi Vũ tỉnh lại đã là 3h chiều, hắn chớp chớp mí mắt, nhìn xung quanh một vòng sau đó đặt tầm mắt lên người Tần Tắc Dung.
Y vẫn như trước gồi trên sô pha, tay cầm văn kiện. Dường như phát hiện ra ánh mắt của hắn nên y bất chợt quay đầu lại, vừa đúng lúc hai mắt chạm nhau.
Tần Tắc Dung mở miệng trước: “Mới ngủ dậy nên ngồi tỉnh một chút, không vội, tôi đi chuẩn bị đồ một lát rồi mang anh đến suối nước nóng.”
Bạch Hi Vũ ngồi dậy, day day trán, hắn thấy Tần Tắc Dung mở vali, trong đó có một cái hộp to màu đen.
Một lát sau, Tần Tắc Dung đi tới ôm Bạch Hi Vũ đặt trên xe lăn. Dường như mỗi lần y giúp hắn lên xe lăn đều theo thói quen dùng tư thế bế công chúa này a, hiện tại nhiệm vụ quan trọng của hắn chính là nhanh nhanh đưa cho y cái vòng hào quang, nếu không thì e rằng ngay cả trinh tiết của chính mình cũng khó mà giữ nổi. (Bê: Cạn cmn lời ◤(¬‿¬)◥)
Kỳ thật trinh tiết giữ hay không đáng nói nữa, so với chuyện này thì việc giao cả tâm tư cho người này còn đáng sợ hơn. Bạch Hi Vũ ngoài mặt dù vẫn bình thường như không có chuyện gì, nhưng trong thâm tâm đối với mỗi hành động của Tần Tắc Dung đều âm thầm phân tích.
Tần Tắc Dung cúi đầu nhìn Bạch Hi Vũ, hỏi: “Hi Vũ anh đang suy nghĩ gì à?”
Bạch Hi Vũ lắc lắc đầu trả lời: “Không có gì.”
Nghe hắn đáp, y cũng không hỏi tới hỏi lui nữa, chỉ im lặng giúp hắn đi đến suối nước nóng sau ngọn núi.
Trời đang giữa thu, con đường nhỏ trên núi phủ đầy lá cây hoàng hồng, những bụi cỏ vàng xung quanh truyền đến âm thanh của côn trùng.
————
Tần Tắc Dung đưa áo choàng tắm cho Bạch Hi Vũ, thuận miệng hỏi hắn một câu: “Có cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Bạch Hi Vũ đẩy chiếc xe lăn của mình vào phòng thay đồ.
Tần Tắc Dung cầm áo choàng tắm đã được thay ngồi bên ngoài đợi, Bạch Hi Vũ mở cửa phòng thay đồ, từ trong đi ra.
Hắn mặc một cái áo choàng rộng thùng thình, vạt áo hai bên giao nhau hoàn hảo lộ ra xương quai xanh. Tần Tắc Dung âm thầm đánh giá một phen, sau đó liền ngồi xổm xuống giúp hắn cởi nút thắt ở lưng để điều chỉnh lại vạt áo.
Y bế Bạch Hi Vũ đến tận bể tắm suối, khói trắng từ con suối bốc lên mờ ảo, Tần Tắc Dung đứng ở bên bờ vẫn chần chừ chưa bước xuống.
Bạch Hi Vũ quay đầu nhìn y, trong ánh mắt lộ ra nghi vấn. Tần Tắc Dung cười khẽ, cúi đầu ghé tai hắn nhẹ nhàng nói: “Bạch Hi Vũ, anh muốn làm cái gì, tôi đều biết.”
Thần sắc lạnh lùng, ngữ khí lại giống như tình nhân chọc ghẹo nhau.
Y đưa tay đặt lên cổ Bạch Hi Vũ, mát xa mấy cái rồi lại nói tiếp: “Chính là 3 năm trước anh đã làm chuyện gì, tôi đều biết. Hi Vũ, tôi đã cho anh cơ hội, anh lại không biết quý trọng điều đó.”
“Có phải anh nghĩ rằng tôi sẽ buông tha anh đúng không?”
Tần Tắc Dung đem áo choàng của Bạch Hi Vũ cởi ra, hơi thở gấp gáp, lỗ tai phiếm hồng, giọng nói mang theo sự giễu cợt: “Bạch Hi Vũ, tôi cũng rất muốn biết, anh vì sao lại vứt bỏ tôi hết lần này đến lần khác?”
Y đối với Bạch Hi Vũ đều là mạnh mẽ không chút lưu tình, nghĩ đến chuyện hắn vứt bỏ mình, y lại dùng lời lẽ sắc bén châm chọc đối phương, lại còn mang theo vài phần đắc ý.
Bạch Hi Vũ sắc mặt vẫn bình thản không chút dao động, nhưng nội tâm lại ầm ầm dậy sóng. CMN ngươi có biết ba năm trước lão tử đối với ngươi như ân nhân! Tần Tắc Dung ơi Tần Tắc Dung, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới bây giờ mi lại trở nên như vậy.
Nhưng rồi hắn chỉ nhẹ nhõm thở dài một hơi, xem ra chuyện của ba năm trước y đã sớm quên sạch hết rồi, cho dù có hiểu lầm hay không thì cũng không sao.
Nếu Tần Tắc Dung vẫn đối với hắn ân cần như trước, mỗi chuyện làm không tốt đều khiến hắn day dứt khôn nguôi, hiện tại hắn vẫn giữ được dáng vẻ lạnh lùng không nổi giận thì đã vượt quá cực hạn rồi.
Hơn nữa bây giờ Tần Tắc Dung đối với chuyện được Tần nhị thúc sắp xếp đã sớm có chuẩn bị, như vậy Bạch Hi Vũ hắn cũng an tâm phần nào.
Chỉ là, lão tử cảm thấy trang phục đang mang trên người hình như không được an toàn cho lắm, Tần Tắc Dung anh nói xem cái này có phải là chủ ý của anh hay không???