Nam nữ chính liền cứ như vậy mà rời đi, ngay cả một câu cũng không để lại cho hắn. Bạch Hi Vũ cũng không rảnh mà sầu não về việc này, huống hồ cũng không có tình cảm gì, hắn còn phải tranh thủ thời gian đi cấp cho nam nữ chính một cái vòng hào quang cuối cùng. Sau đó quang vinh mà thoát đi thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ cao cả!
Nhưng nếu bản thân muốn đi đưa vòng hào quang liền tất nhiên phải rời khỏi nơi thôn trang nhỏ này, nhìn bọn nhỏ trước mắt Bạch Hi Vũ thật ra có chút luyến tiếc. Hắn chân thành mà hy vọng bọn nhỏ ở đây có thể hưởng thụ đến nền giáo dục toàn vẹn như trong thành thị, có thể đi ra bên ngoài tiếp xúc với thế giới rộng lớn, mà không phải luôn ở trong vùng núi này trải qua một cuộc sống tầm thường, đời đời, lặp đi lặp lại không có ý nghĩa.
“Thầy Bạch, thầy có trở về nữa không?” Lớp trưởng đứng ở trước mặt hắn hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Bạch Hi Vũ vươn tay xoa đầu bạn nhỏ lớp trưởng, lại nhìn bọn nhỏ vẻ mặt chực khóc đứng đằng sau lớp trưởng, cười nói: “Thế nào? Không tin thầy sao? Đến đây, thầy ngoéo tay với mấy đứa.”
Một lớn một nhỏ hai ngón tay đồng thời câu lại, bọn nhỏ ở bên cạnh cùng kêu lên nghẹn ngào nói: “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không thay đổi!”
Bạch Hi Vũ nhịn không được cúi đầu, qua trong chốc lát mới nâng đầu lên, vỗ vỗ bả vai bạn nhỏ lớp trưởng, nói: “Sau khi thầy đi rồi, các em phải ngoan ngoãn, phải nghe lời trưởng thôn nói, lúc nào rảnh nhớ phải ôn tập những kiến thức mà thầy đã dạy, biết chưa?”
Lớp trưởng dùng sức gật đầu: “Vâng ạ.”
“Bé ngoan.” Bạch Hi Vũ trong mắt ngấn lệ, nhưng cố nén lại, từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười.
Thời điểm chạng vạng, Bạch Hi Vũ ngồi trên một chiếc xe bánh mì nhỏ, ly khai tòa sơn thôn mà hắn đã ở qua hai năm, bọn nhỏ chạy theo vẫy tay từ biệt.
…………………
Tần Tắc Dung lần thứ hai nhìn thấy Bạch Hi Vũ là vào hai tháng sau, cậu thanh niên gầy yếu trên người mặc trang phục bóng chày trắng đen, trên đầu gối để một gói hoa quả to, hai tay chậm rãi di chuyển hai bánh xe phụ giúp xe lăn di chuyển, xem bộ dáng là muốn tới đầu đường bên kia nhà ga đi.
Tần Tắc Dung bước nhanh đi theo, ở phía sau lưng Bạch Hi Vũ kêu lên: “Thầy Bạch!”
Nghe thấy phía sau có người gọi mình, Bạch Hi Vũ đem xe lăn ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, thì thấy Tần Tắc Dung đang hướng phía này đi tới. Chờ đến khi Tần Tắc Dung đứng ở trước mặt hắn, Bạch Hi Vũ cười nói: “Là Tần tiên sinh a.”
Tần Tắc Dung đem Bạch Hi Vũ tinh tế đánh giá một phen, sau đó mở miệng hỏi: “Thầy Bạch tại sao lại ở chỗ này?”
A, lão tử là tới cứu mạng ngươi .
Đương nhiên tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Bạch Hi Vũ trả lời vẫn tương đối bình thường, hắn nói: “Có thân thích tại S thị, cho nên tới đây thăm.”
Tần Tắc Dung ngay sau đó lại hỏi: “Sau đó thầy muốn trở về?”
Tuy rằng không rõ lắm vì sao nam chính lúc này như thế nào không đi chăm sóc nữ chính, hoặc là đi xử lý mảnh đất ở Thành Nam kia, nhưng Bạch Hi Vũ như trước tính tình thật tốt, mặt mày mang ý cười mà trả lời vấn đề của Tần Tắc Dung: “Đương nhiên, tôi mà không quay về, bọn nhỏ trong thôn phải làm sao bây giờ?”
Tần Tắc Dung gật gật đầu, “Thầy Bạch là người thật tốt.”
A, phải không? Cho nên đây là lý do anh phát thẻ người tốt cho tôi?
“Kia Tần tiên sinh, tôi muốn đi về trước .” Ý tứ là nam chính anh đang chắn đường của tôi, nhanh đứng sang bên cạnh nhường đường a.
Nhưng mà Tần Tắc Dung lúc này chỉ số thông minh giống như đột nhiên tụt giảm, căn bản nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Bạch Hi Vũ. Y còn cởi bỏ áo khoác âu phục của mình, khoác ở trên người Bạch Hi Vũ, sau đó thật tự nhiên mà đi đến phía sau Bạch Hi Vũ, hai bàn tay nắm chắc tay vịn ở phía sau xe lăn. (Bê: Này là cố tình nha đừng bao biện!!)
Bạch Hi Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc áo khoác trên vai mình, có chút sững sờ: “Tần tiên sinh?”
“Hiện tại là mùa thu, phải chú ý giữ ấm, thầy Bạch anh ăn mặc quá ít, cẩn thận coi chừng bị cảm.”
Bạch Hi Vũ vừa muốn mở miệng phản bác, nhưng Tần Tắc Dung căn bản không cho hắn cơ hội, y lại hỏi: “Thầy Bạch muốn tới chỗ nào? Xe của tôi đậu ngay gần đây, để tôi đưa thầy về.”
“Không cần, tôi tự gọi xe trở về là được rồi.”
“Thầy Bạch là không tin tôi?” Tần Tắc Dung nghiêng đầu hỏi.
Ngứa răng vler! Nam chính anh còn biết làm nũng cơ à? Anh vài năm này rốt cuộc đã trải qua cái gì? Dọa bố đây sợ đến muốn dấm đài là vui lắm hả???
Cuối cùng Bạch Hi Vũ vẫn là bị Tần Tắc Dung mang đi.
Hàng cây diệp tử hai bên đường cũng đã rụng gần hết, lưu lại một thân trụi lủi ở trong gió co rúm lại, những người đi đường đi lại cũng vội vã.
Bạch Hi Vũ mở miệng hỏi y: “Tần tiên sinh hôm nay không đi làm sao?” Anh không còn muốn mảnh đất ở Thành Nam kia nữa à?
“Hôm nay công ty nghỉ, thầy Bạch gọi tôi là Dung được rồi.” (Bê: Má! Sao nghe pánh pều vậy??) Tần Tắc Dung ngừng một chút, tay nhẹ nhàng gỡ xuống phiến lá trên đầu Bạch Hi Vũ, sau đó hỏi: “Ngược lại, tôi vẫn còn chưa biết tên đầy đủ của thầy Bạch là gì?”
“Bạch Hi Vũ, Hi trong hi vọng, Vũ trong Nghiêu Thuấn Vũ.”
“Hi Vũ?” Tần Tắc Dung trong lời nói dường như có nghi hoặc.
“Làm sao vậy?” Bạch Hi Vũ tuy rằng nhìn không ra biểu tình của Tần Tắc Dung, nhưng có thể nghe ra hình như y đối với tên mình có ý kiến.
Mấy năm trước anh còn suốt ngày gọi Tích Ngữ Tích Ngữ không biết gọi đến có bao nhiêu khoan khoái đâu! (Bê: Trên đời này, có ai lại tự đi ăn dấm với chính mình không?)
“Không có gì, chỉ là tên của thầy Bạch rất giống tên của một người quen cũ.”
“A.” Bạch Hi Vũ không tiếp tục nói chuyện, yên lặng cảm thán Tần Tắc Dung người này cũng thật biết nói dối, còn nói tên rất giống một người quen cũ, chậc chậc, nam chính anh không còn là đứa trẻ ngây thơ đáng yêu mà tôi biết lúc trước nữa.
Tần Tắc Dung đẩy xe lăn dừng ở bên cạnh xe của mình, mở cửa xe, đi đến trước mặt Bạch Hi Vũ cúi xuống, sau đó bế Bạch Hi Vũ lên khỏi ghế xe lăn.
Ôm công chúa! Ôm công chúa! Ta đậu xanh rau má!
Anh chắc sẽ không muốn làm gay đi! Nam! Chính! Ngôn! Tình!
Thật sự không thể trách Bạch Hi Vũ quá mức đại kinh tiểu quái*, bởi vì từ tổng bộ đã từng truyền ra không ít câu chuyện về nhân vật chính và nhân vật phản diện pháo hôi bắt đầu thành gay, Bạch Hi Vũ không thể không phòng.
*đại kinh tiểu quái: sợ bóng sợ gió
Thẳng đến khi Bạch Hi Vũ bị bỏ vào ngồi ở ghế phó lái, như trước vẫn là vẻ mặt ngốc lăng.
Tần Tắc Dung nhìn bộ dạng hắn như vậy, hơi hơi nhếch lên khóe miệng, điểm một cái lên trán của hắn, lại xoay người đem xe lăn của hắn đặt ở ghế sau.
Tần Tắc Dung lên xe, thấy Bạch Hi Vũ vẫn còn đang sững sờ, liền vươn tay đem dây an toàn giúp Bạch Hi Vũ mang vào.
Bạch Hi Vũ nhìn khuôn mặt Tần Tắc Dung gần trong gang tấc, do do dự dự mà mở miệng: “Tần tiên sinh anh sẽ không đối với tôi… Cái kia…”
Tần Tắc Dung hơi ngẩn ra một chút mới phản ứng lại, biết Bạch Hi Vũ nói chính là cái gì, lại nhịn không được muốn đùa vị thầy giáo Bạch này một chút, vì thế làm bộ như không hiểu mà hỏi: “Cái gì?”
Bạch Hi Vũ cũng không phải thằng ngốc, Tần Tắc Dung giả ngu hắn cũng có thể nhìn ra, trong lòng cười lạnh một tiếng, nam chính nghĩ muốn đùa giỡn hắn đúng là đồ trẻ con, mặt ngoài vẫn nghiêm trang chững chạc mà hỏi: “Tần tiên sinh anh không phải là tưởng thượng tôi a?” (Bê: Mị đã xem xét thay bằng từ ch*ch nhưng mà vì lý do thuần phong mỹ tục thôi cứ để “thượng” mọi người muốn hiểu thế nào thì hiểu ))
Tần Tắc Dung cảm thấy vạn phần may mắn khi lúc này chính mình còn có thể bình tĩnh mà cầm lái, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn, y quay đầu nhìn người bên cạnh liếc mắt một cái, đối phương vẻ mặt bình tĩnh, giống như lời nói vừa rồi căn bản là chưa nói qua.
Tần Tắc Dung pha trò không được lại còn bị đùa ngược lại, không thể tiếp tục giả ngu được nữa, chỉ phải bất đắc dĩ nói: “Anh hiểu lầm rồi thầy Bạch, tôi không phải đồng tính luyến ái.” (Bê: Có tiếng trái tim mị tan vỡ đâu đây….)
“Như vậy a…”
Cảm tạ trời đất, nam chính vẫn là thẳng.
“Nghe giọng điệu của thầy Bạch… Anh rất thất vọng?”
Bạch Hi Vũ lãnh đạm nói: “Không có.”
Kế tiếp hắn không nói thêm câu nào nữa, Tần Tắc Dung cũng không hỏi thêm cái gì, vì thế bên trong xe một mảnh yên lặng, hài hòa.
………………….
“Vị Bạch tiên sinh kia cùng thủ hạ của tần Nhị gia thường xuyên qua lại, cho nên chúng tôi hoài nghi Bạch tiên sinh rất có thể là người của tần Nhị gia.” Nam nhân xuyên một bộ tây trang màu đen cao cấp đứng ở trước bàn làm việc, thanh âm bình tĩnh hướng về phía Tần Tắc Dung báo cáo kết quả điều tra của chính mình.
Tần Tắc Dung gật gật đầu, lại phân phó nói: “Các anh tiếp tục đi điều tra nơi Bạch Tích Ngữ rơi xuống.”
Cấp dưới sửng sốt, bọn họ vừa rồi điều tra không phải chính là Bạch Hi Vũ sao?
Tần Tắc Dung nhìn cấp dưới vẻ mặt đầu đầy dấu chấm hỏi, lại giải thích một câu: “Là Tích Ngữ mà ông nội ta đã nói.”
“Vâng.”
Sau khi cho cấp dưới rời đi, Tần Tắc Dung ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, âm thanh phát ra quy luật đều đều, y nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là gương mặt mỉm cười kia của Bạch Hi Vũ.
Bạch Hi Vũ, anh rốt cuộc là ai?