Bộ Lãng đi như bay ra khỏi đồn cảnh sát, vừa ra đến cửa, anh ta liền thấy Bùi Oanh Oanh đứng cách đó không xa.
Hôm nay Bùi Oanh Oanh mặc một chiếc áo khoác kaki màu đỏ, phối với quần jean trắng nhạt và giày thể thao trắng. Gương mặt nhỏ nhắn dưới mũ len trắng nõn, chỉ là vành tai cô hơi đỏ ửng giống như bị lạnh.
Tin nhắn Bộ Lãng vừa nhận được khi nãy là một tin nhắn ảnh.
Bùi Oanh Oanh tự chụp một bức ảnh đang đứng trước đồn cảnh sát.
“Em… sao em lại đến đây?” Bộ Lãng đi tới, không biết nói gì cho phải. Một lúc sau mới hỏi, “Em đến một mình à? Chị em đâu?”
“Sáng nay chị em đã ra nước ngoài rồi, em ngồi xe buýt đến.”
“Sao em biết anh làm ở đây?” Bộ Lãng lại hỏi.
“Chị em nói cho em.”
“À.” Bộ Lãng mím môi, tựa hồ không biết nói gì nữa.
Bùi Oanh Oanh thấy anh ta không thốt nên lời thì nói: “Không phải anh bảo sẽ cho em xem còng tay ư? Em ở nhà buồn đến phát chán, giờ em cũng đã đến đây rồi, bao giờ thì anh cho em xem?”
Bộ Lãng ơ một tiếng, khó xử nhìn đồn cảnh sát ở sau lưng, “Anh chưa tan làm, chờ lát nữa được không?”
“Phải chờ bao lâu?” Bùi Oanh Oanh hỏi.
Bộ Lãng nhìn đồng hồ đeo tay, “Còn nửa tiếng nữa thôi.”
“Vậy em đi dạo quanh đây, lúc nào anh tan làm thì nhắn tin cho em.” Bùi Oanh Oanh giơ điện thoại của mình lên rồi xoay người muốn đi, nhưng bị Bộ Lãng gọi lại.
“Em có tiền không?” Bộ Lãng vừa hỏi vừa lấy ví tiền của mình ra, rút 500 tệ cho Bùi Oanh Oanh, “Giá cả khu này không đắt lắm, hẳn là 500 tệ cũng đủ tiêu.”
Bùi Oanh Oanh nhìn 500 tệ Bộ Lãng đưa, trầm mặc giây lát mới nhận lấy. Lúc giơ tay ra, ngón tay cô chạm phải tay Bộ Lãng, anh ta kinh ngạc nhíu mày, “Em cô bé này, đúng là thời trang phang thời tiết, mặc ít làm tay lạnh cóng cả rồi.”
“Thời trang phang thời tiết?” Bùi Oanh Oanh chậm rãi lặp lại, “Câu này hơi cổ thì phải.”
(*) Bê: Thật ra câu thời trang phang thời tiết hơi bị trẻ trâu mới đúng, nhưng câu gốc tiếng Trung của của nó là “Muốn phong độ không muốn nhiệt độ”, nghĩa của nó cũng gần gần như nhau nên Bê dùng bản trẻ trâu cho hay =)))))
Bại lộ tuổi tác chỉ vì một câu nói, Bộ Lãng lúng túng ho khan, anh ta bảo Bùi Oanh Oanh đứng đây chờ, quay người chạy vào đồn cảnh sát. Một lát sau, anh ta cầm một chiếc khăn quàng ra. Khăn quàng kia màu xám tro, vừa nhìn là biết khăn của nam giới.
“Ít nhất cũng phải quàng khăn vào, hôm nay lạnh lắm đấy.” Bộ Lãng đưa khăn cho Bùi Oanh Oanh.
Nhưng Bùi Oanh Oanh lại lắc đầu, “Khăn của anh xấu quá, em không quàng.”
Bộ Lãng cười bất đắc dĩ, “Miễn ấm là được, còn để ý xấu hay đẹp làm gì.”
“Không muốn.” Bùi Oanh Oanh cự tuyệt, “Anh mau đi làm đi, em chờ anh.”
Nói xong, cô xoay người rời đi. Bộ Lãng nhìn khăn quàng trong tay, khẽ thở dài, quả nhiên mấy cô bé bây giờ đều thích đẹp cả.
Bộ Lãng quay lại đồn cảnh sát, vài đồng nghiệp nam lập tức vây lấy anh ta, “Được lắm Bộ Lãng, con gái nhà người ta còn tìm đến tận nơi, cậu nói xem cậu đã làm chuyện xấu gì rồi?”
“Cô bé kia không phải bạn gái cậu nhỉ, tôi nhớ cậu kể bạn gái cậu lớn tuổi hơn cậu mà.”
“Ôi chao, không ngờ Bộ Lãng luôn luôn nghiêm chỉnh đường hoàng lại xấu xa đến thế.”
“Các anh nói bậy bạ vừa thôi.” Bộ Lãng bị trêu chọc khiến mặt đỏ đến tận mang tai, “Người ta là em gái của bạn gái tôi, đến nhờ tôi giúp đỡ.”
“Em gái của bạn gái?” Mấy đồng nghiệp nam nghe thấy lời này thì tạm thời dịu xuống, “Giúp gì?”
Bộ Lãng ngẫm nghĩ, cũng không thể nói là Bùi Oanh Oanh muốn xem còng tay của mình được, nghe không đứng đắn cho lắm. Vì vậy Bộ Lãng nói dối, “Cô bé kia bị mất tiền ở trường, em ấy hỏi tôi xem có cách nào bắt được tên trộm mà không làm kinh động đến người khác không.”
“Ồ, hoá ra là chuyện này.” Một đồng nghiệp nam nói, “Hiện ở lớp học đều có camera giám sát mà, chẳng phải xem là sẽ biết ngay sao.”
“Đồ ngốc, người ta đã nói là không muốn làm kinh động đến người khác rồi.” Đồng nghiệp nam khác phản bác.
Bộ Lãng thấy bọn họ bắt đầu thảo luận cách bắt kẻ trộm thì hít sâu một hơi, nói nhanh: “Thôi, các anh đi làm việc đi, tôi tự nghĩ được.”
Chẳng hiểu tại sao, lần đầu tiên Bộ Lãng cảm thấy nửa tiếng lại dài đến thế, mặc dù anh ta đã cố gắng tập trung làm việc, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà lén nhìn thời gian ở góc phải máy tính.
Chờ mãi rốt cuộc cũng hết giờ làm, tự nhiên Bộ Lãng lại ngại ra sớm, anh ta cố ý chần chừ một lúc, thay quần áo cũng thật là chậm, đang định quàng khăn vào cổ thì đột nhiên nhớ ra Bùi Oanh Oanh nói khăn quàng này xấu xí.
Bộ Lãng nghĩ ngợi, cuối cùng nhét khăn quàng lại vào ngăn tủ.
Bộ Lãng đi ra khỏi đồn cảnh sát mới nhắn tin cho Bùi Oanh Oanh.
“Anh tan làm rồi, em ở đâu?”
Bùi Oanh Oanh nhắn lại rất nhanh.
“Em ở quán trà sữa đối diện đồn cảnh sát của các anh, anh đến đây đi.”
Lại trà sữa.
Bộ Lãng nghĩ thầm, lần trước Bùi Oanh Oanh cũng bảo mình mời cô ấy một cốc trà sữa.
Bộ Lãng đi đến quán trà sữa, thời điểm này có không ít học sinh đang xếp hàng mua trà sữa, bởi gần đồn cảnh sát của bọn họ có một trường trung học.
Anh ta tìm một vòng mới nhìn thấy Bùi Oanh Oanh đứng lẫn giữa đám đông, mà lúc này đang có ba nam sinh cao lớn đứng bắt chuyện với cô.
“Xin chào, cậu cũng mua trà sữa hả?” Một nam sinh có gương mặt mụn hỏi Bùi Oanh Oanh.
“Cậu học trường bọn mình à? Sao không mặc đồng phục?” Một nam sinh khác hỏi tiếp.
Bùi Oanh Oanh vốn rất xinh đẹp, hôm nay cô lại mặc quần áo bình thường nên nổi bật hơn hẳn so với nữ sinh mặc đồng phục khác.
Bộ Lãng đứng ở cửa nhìn một hồi, nhận thấy Bùi Oanh Oanh có vẻ chán ghét kiểu làm quen này, cô cúi đầu, tầm mắt nhìn ra chỗ khác. Khi một trong số ba nam sinh giơ tay muốn kéo Bùi Oanh Oanh, Bộ Lãng không để yên được nữa, anh ta sải bước tiến lại, “Bạn học, em gái tôi không thích nói chuyện, cậu có lời gì thì nói với tôi đây.”
Thật ra khi ba nam sinh này bắt chuyện với Bùi Oanh Oanh, mấy nữ sinh xếp hàng bên cạnh đã hơi khó chịu rồi. Bọn họ biết mấy nam sinh này, là đám côn đồ nổi tiếng ở trường họ, không bao giờ học hành mà cả ngày chỉ biết đánh nhau rồi chọc ghẹo con gái. Vừa rồi khi ba người đó nói chuyện với Bùi Oanh Oanh, bọn họ đều thấy rất đáng ghét, nhưng vì bản thân mình cũng là con gái nên không dám ra mặt bênh vực Bùi Oanh Oanh mà chỉ dám tức giận trong lòng.
Kết quả khi thấy Bộ Lãng ra mặt thay Bùi Oanh Oanh, mấy nữ sinh kia đều nhìn anh ta bằng ánh mắt thán phục hâm mộ, cảnh mấy tên này bị vả mặt thật là đáng xem.
Ba nam sinh nghe Bộ Lãng nói thì vẻ mặt trở nên lúng túng, một người trong đó vội nói: “Chúng tôi chỉ muốn làm quen thôi, không có ý gì khác.”
“Thật không?” Bộ Lãng nghi ngờ nhìn ba nam sinh, “Tôi làm việc ở đồn cảnh sát đối diện, có muốn đi với tôi để tiến hành điều tra không?”
“Chòy má!” Một nam sinh kêu to, “Chú cảnh sát, chúng tôi sai rồi, chúng tôi đi ngay đây!”
Cậu ta kéo hai tên nam sinh bên cạnh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bộ Lãng thấy ba nam sinh kia rời đi mới quay lại nhìn Bùi Oanh Oanh, bắt gặp Bùi Oanh Oanh đang ngẩng đầu nhìn mình, dường như khoé môi còn nở nụ cười, nhất thời làm anh ta chột dạ quay mặt đi.
Giọng Bùi Oanh Oanh vang lên: “Anh, anh uống loại nào?”
Không hiểu sao Bộ Lãng lại thấy mặt mình hơi nóng, anh ta rối rắm nhìn quanh, tóm lại chính là không nhìn Bùi Oanh Oanh, “Em chọn loại em thích đi, anh không uống đâu.”
Bùi Oanh Oanh cười ra tiếng, đến lượt mua hàng của cô, cô đi tới quầy, gọi hai cốc trà sữa vị giống nhau.
Bộ Lãng nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng anh ta vẫn đi sang chỗ xếp hàng chờ lấy trà sữa.
Bùi Oanh Oanh trả tiền xong liền đi đến sau lưng Bộ Lãng, cô thấy tầm mắt Bộ Lãng cứ nhìn thẳng, bèn dùng ngón tay khẽ chọc vào lưng đối phương, “Ban nãy anh nói anh là anh trai em.” Giọng cô rất nhỏ, chỉ vừa đủ để Bộ Lãng nghe thấy.
Bộ Lãng bối rối ho khan, cũng thấp giọng đáp, “Không phải anh làm thế là để đuổi mấy cậu nam sinh đó đi sao?”
“Ồ.” Bùi Oanh Oanh tỏ vẻ đồng ý với lời giải thích của Bộ Lãng, chờ khi Bộ Lãng lấy được trà sữa, hai người một trước một sau ra ngoài.
Bộ Lãng đưa một cốc trà sữa cho Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh nhận lấy, nhưng vẫn cứ nhìn cốc trà sữa còn lại mà Bộ Lãng cầm.
Bộ Lãng sửng sốt, hai cốc này giống nhau mà, “Em muốn uống cốc này của anh hả?”
“Không.” Bùi Oanh Oanh trực tiếp đoạt lấy cốc trà sữa trong tay Bộ Lãng, “Anh bảo anh không uống còn gì, cả hai cốc đều là của em.” Giọng nói của cô còn mang theo vẻ đắc ý của nữ sinh.
Bộ Lãng không nhịn được cười, “Được, đều là của em.”
Bùi Oanh Oanh gật gù, cúi đầu hút một ngụm lớn ở cốc bên trái, rồi huơ huơ cốc bên tay phải nói với Bộ Lãng: “Chúng ta đến chỗ nào để xem còng tay của anh?”
Bộ Lãng đã nghĩ rồi, anh ta không thể cho Bùi Oanh Oanh xem còng tay trước bao nhiêu người được, sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, “Lên xe anh đi, tiện đường anh đưa em về luôn.” Bộ Lãng nói.
Quý Đường không có nhà, anh ta nên chiếu cố đến em gái cô ấy nhiều hơn.
Bùi Oanh Oanh đi theo Bộ Lãng tới chỗ đậu xe của anh ta, đây vẫn là lần đầu tiên cô ngồi xe của Bộ Lãng, chỉ cảm thấy trong xe có hương cam nhàn nhạt. Cô nhìn thử, phát hiện một túi vỏ cam nhỏ treo gần tay lái.
Bộ Lãng ngồi vào xe xong, thò tay vào túi áo hai lớp của mình lấy ra một cái còng tay màu bạc. Bùi Oanh Oanh nhìn thấy liền đưa cả hai cốc trà sữa cho Bộ Lãng, “Anh Bộ Lãng, mau cầm giúp em.”
Bộ Lãng thấy Bùi Oanh Oanh thay đổi cách gọi với mình thì hơi ngỡ ngàng, vội vã nhận lấy trà sữa.
Bùi Oanh Oanh cầm còng nghiên cứu một phen, sau đó nhướn mày nhìn Bộ Lãng, “Chìa khoá của cái này đâu?”
“Chờ chút, để anh lấy ra cho em.” Do tay đang bận cầm hai cốc trà sữa, mà cả hai cốc đều là size L nên không đặt vừa vào chỗ để cốc. Điều này làm Bộ Lãng gặp khó khăn trong việc lấy chìa khoá.
Bùi Oanh Oanh ở bên cạnh nhìn một hồi, nói: “Em lấy giúp cho.”
Bộ Lãng cứ tưởng Bùi Oanh Oanh chuẩn bị cầm lại trà sữa, ai ngờ bàn tay nhỏ của cô lại chui thẳng vào túi áo trong của anh ta.
Cả người anh ta cứng đờ, căn bản không dám cử động, rõ ràng anh ta mặc mấy cái áo một lúc, nhưng sao cứ có cảm giác như bàn tay nho nhỏ kia đang dán vào tận lớp áo trong cùng vậy.
Bùi Oanh Oanh nghiêng người qua, nghiêm túc sờ một hồi mới lấy được chìa khoá.
Cô như hoàn toàn không chú ý tới biểu cảm cứng đờ của Bộ Lãng, tự mình chơi với cái còng tay.
Một lúc lâu sau, Bộ Lãng mới khẽ thở ra một hơi, anh ta quay mặt ra ngoài cửa sổ không biết phải làm sao.
Anh ta chưa từng tiếp xúc với con gái, nên không biết tất cả những chuyện này có bình thường hay không.
Nếu nói là bình thường, thì tại sao anh ta cứ cảm thấy mình và Bùi Oanh Oanh hơi bị thân mật quá.
Nếu nói là không bình thường, nhưng biểu tình của Bùi Oanh Oanh rất thản nhiên, tựa hồ chỉ có mỗi một mình anh ta là nghĩ nhiều.
Khi Bộ Lãng vẫn còn đang đau đầu nghĩ xem bình thường hay không bình thường thì bỗng thấy cổ tay lạnh như băng.
“Cạch.”
Anh ta khiếp sợ nhìn sang, phát hiện Bùi Oanh Oanh đã còng tay anh ta vào, mà đầu còn lại tự còng chính tay cô.
Bùi Oanh Oanh móc chìa khoá ở ngón trỏ, mắt dán chặt vào bàn tay đang bị còng chung của mình và Bộ Lãng, nhỏ giọng nói: “Hoá ra cảnh trong tivi chính là thế này.” Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn Bộ Lãng, hai mắt cong cong, “Chú cảnh sát, tôi là người tốt, tuyệt đối đừng bắt tôi đến đồn cảnh sát nha.”