Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 8-1: Hai mẹ con nhà này đều là hồ ly tinh !



Trong căn biệt thự kia chỉ có chiếc đàn dương cầm màu trắng là cô có chút luyến tiếc, nên thời điểm chuyển nhà cô cũng mang nó theo luôn.

***

Sau một quá trình lên men, vụ việc Sở Y Huyên bị antifan ném phân vào người đã ngập khắp các trang mạng xã hội, không biết bao nhiêu trang web lớn nhỏ còn sập do lượng người truy cập quá đông.

Sau khi hết tiết dạy, Tịch Nhã Dung đi về văn phòng nghỉ như thường lệ, các đồng nghiệp nhìn thấy cô đi về phía này liền vội vàng tắt điện thoại, làm bộ như không có việc gì chào hỏi Tịch Nhã Dung : “Tịch lão sư đã hết tiết dạy rồi hả ?”

“Đúng vậy, đã hết tiết dạy rồi.” Tịch Nhã Dung ôn ôn nhu nhu mà nói.

Cô là một lão sư* phi thường ôn hòa, dễ tính, đã đi dạy được vài chục năm rồi nhưng rất ít khi nói lớn tiếng, trêи khuôn mặt văn nhã mảnh khảnh có đeo một đôi mắt kính.

* Lão sư trong trường hợp này là giáo viên.

Sở Y Huyên đã sớm được người ta hâm mộ từ nhỏ.

Cha mẹ cô đều là giáo viên, một người dạy cao trung, một người dạy sơ trung.

Tuy rằng, cô không công khai Tịch Nhã Dung và ông Sở là cha mẹ của mình với bên truyền thông, nhưng từ nhỏ Sở Y Huyên đã lớn lên ở nơi này, các lão sư khác trong trường đều biết cô, bọn họ rất khó tin rằng cô gái ở trêи mạng bị bao dưỡng, chưa kết hôn đã có con, hơn nữa lại còn có khuynh hướng ngược đãi trẻ nhỏ kia là đứa bé xinh xắn, dễ thương mà bọn họ đã nhìn lớn lên từ nhỏ, Sở Triều Dương.

Đúng vậy, Sở Triều Dương, Sở Y Huyên chỉ là nghệ danh cô dùng khi tiến vào giới giải trí.

Người ta đều nói giới giải trí là một hũ mực nhuộm đen, lúc này các lão sư thật sự tin tưởng giới giải trí là một hũ mực, có thể đem một nữ sinh trước đây hoàn toàn nghiêm túc đọc sách thay đổi một trời một vực thành một con người khác. Cô có thể tùy hứng một chút, đó không phải chuyện gì quá lớn, con một trong nhà thì hầu như đều có chút tùy hứng, chỉ cần phẩm tính* không xấu thì không sao.

* Phẩm tính : Phẩm chất và Tính cách.

Nhưng Sở Triều Dương… Bọn họ cũng vì Tịch lão sư thở dài, dạy ra một đứa con gái như vậy.

Cho dù trêи mạng có một số việc không đáng tin, nhưng chưa kết hôn đã có con chắc hẳn là thật đi ? Còn có, bị người khác bao dưỡng…

Khi nhìn thấy thằng bé trong ảnh bị đánh đến xanh xanh tím tím, bọn họ cũng chỉ còn cách tin tưởng tin tức trêи mạng, Sở Triều Dương là một cô gái xinh đẹp như vậy, thế mà lại có khuynh hướng ngược đãi trẻ em sao, nhìn thằng bé nhỏ như vậy, làm sao cô có thể xuống tay được đây ?

Bọn họ nhìn Tịch lão sư, đồng nghiệp của mình, đều không hẹn mà cùng quyết định giả vờ như không biết chuyện trêи mạng.

Nhưng không có tường nào không lọt gió, luôn luôn tồn tại một loại người không sợ thiên hạ đại loạn.

Dương lão sư ở trường trung học Trần An vẫn luôn nhìn Tịch lão sư không vừa mắt.

Hồi còn trẻ, Tịch Nhã Dung là một đại mỹ nữ có tiếng khắp làng trêи xóm dưới, có không ít người theo đuổi, trong đó có Tần lão sư, chồng của Dương lão sư.

Tuy rằng sau đó, Tịch Nhã Dung kết hôn cùng ông Sở, nhưng mà việc chồng mình trước đây theo đuổi Tịch Nhã Dung vẫn luôn khiến bà nuốt không trôi. Hiện tại, con gái của Tịch Nhã Dung bị người ta ném phân vào người, Dương lão sư cảm thấy giống như trong một ngày hè nóng bức được uống một ly nước đá, liền gấp không chờ nổi qua chỗ Tịch lão sư giả bộ hỏi thăm : “Tịch lão sư, nghe nói con gái của cô bị người ta bao dưỡng, còn chưa kết hôn mà đã đẻ ra một thằng bé á, tôi nói cô nghe này, Tịch lão sư, cô cũng thật quá biết cách dạy dỗ con cái, nó còn biết cách đánh đứa bé đến mức cả người xanh xanh tím tím cơ mà, sao lại có thể xuống tay được nhaa! Mấy chục năm danh dự của trường mình đều bị con cô phá hỏng cả rồi !”

Bà ta lại tấm tắc hai tiếng, lắc đầu : “Nếu tôi mà có một đứa con gái như vậy, tôi đã sớm đánh chết nó, làm sao có thể để nó đánh thằng bé kia được, thật không nhìn ra, nhìn mặt thì xinh xinh đẹp đẹp như vậy mà tâm lại quá đỗi tàn nhẫn.”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm*” Không biết một lão sư nào đó ở gần đấy nói thầm một câu.

*Tri nhân tri diện bất tri tâm : Biết người, biết mặt, nhưng không biết lòng.

Dương lão sư liếc mắt nhìn Tịch Nhã Dung một cái, có ý tứ mà nói ” Mọi người không nghe trêи TV trước kia có nói qua sao, người càng xinh đẹp lại càng độc ác !”

Hai mẹ con đều là hồ ly tinh.

Mặt Tịch Nhã Dung ngay tức khắc đỏ lên.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì các loại tin tức bôi đen con gái, vợ chồng Tịch Nhã Dung như sắp hỏa chiến đến nơi.

Dương lão sư thấy sắc mặt Tịch Nhã Dung không tốt, đáy lòng không biết có bao nhiêu thống kɧօáϊ, lại cười giả bộ quan tâm mà nói : ” Ai, Tịch lão sư, tôi thấy cô cũng thật không dễ dàng, nếu con gái tôi làm ra loại việc không biết xấu hổ như vậy, còn bị người ta ném cho một đầu đầy phân, tôi đã không còn mặt mũi sống tiếp nữa.”

“Cái gì mà một đầu đầy phân?” Tịch Nhã Dung tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn nôn nóng hỏi một câu.

“Tịch lão sư, cô còn không biết à ?” Dương lão sư nóng lòng mà mở máy

tính ra cho Tịch Nhã Dung xem “Cô nhìn xem, cô nhìn xem.”

Tịch Nhã Dung nhìn thấy trong video trêи màn hình là một cô gái có bộ dáng chật vật, đầu đầy phân gắt gao ôm chặt một thằng bé trong lòng, khoảng khắc ấy bà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.