Trong nháy mắt, đột nhiên Hà Thanh Nhu không kịp phản ứng, thẳng đến khi bên kia gọi thêm một tiếng nữa, nàng mới hoàn hồn lại, tận lực điều chỉnh tâm trạng mình, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Kiệt.”
Chỉ bởi vì một câu nói này của nàng, cậu thiếu niên lộ vẻ hưng phấn vô cùng: “Dạ!”
Cậu dừng một chút, trong lời nói mang ý cười: “Tỷ, chị ăn cơm chưa?”
Giọng nói của Hà Thanh Nhu nhẹ nhàng đi không ít: “Vừa ăn xong, còn em?”
“Cũng vừa ăn xong, đang dọn đồ ạ.”
Hà Thanh Nhu thuận miệng hỏi ngược lại: “Ra ngoài à?”
Bỗng nhiên cậu thiếu niên trầm mặc, một lúc lâu, trả lời: “Tỷ, em ghi danh vào Đại học Nam Thành khoa Điện tử ở Nam Thành, dự tính lên sớm làm quen một chút.”
Thành tích của cậu đặc biệt tốt, điểm thi đại học cũng không tệ, ít ra cũng có thể đăng ký vào khối trường 985, lúc cậu gọi điện nói chuyện đăng ký nguyện vọng đại học, Hà Thanh Nhu còn gợi ý cậu nên đăng ký đại học ở Bắc – Thượng – Quảng[1].
[Bắc – Thượng – Quảng: gồm Bắc Kinh – Thượng Hải – Quảng Châu]
Nhưng cậu vẫn chọn ghi danh vào Đại học Nam Thành Khoa Điện tử.
Hà Thanh Nhu cứng đờ, trầm mặc.
Bầu không khí đang vui vẻ, nhanh chóng nghênh đón một gáo nước lạnh
Trong góc phòng có cái cửa sổ nhỏ, nàng đi tới, nhìn ra phía thanh sơn lục thủy ở ngoài xa, thần sắc hơi ngập ngừng, cau mày, nói: “Khi nào đến?”
“5 giờ chiều ngày mai, chị có rảnh không?” Cậu thiếu niên hỏi, vừa nói xong, lại đổi giọng, “Nếu chị bận công việc, cả nhà tự lo được, ở dưới lầu nhà chờ chị.”
“Không bận gì cả, chị tới đón mọi người.” Hà Thanh Nhu nói, nàng không muốn tiếp tục tiếp cuộc điện thoại này nữa, “Bên chị còn có việc, cúp máy trước, trên đường chú ý an toàn, ngày mai gọi điện thoại cho chị trước nửa tiếng, chị lái xe đợi mọi người ở cổng chính.”
Thiếu niên cao hứng nói: “Dạ, chị đừng quá lo lắng.”
Hà Thanh Nhu nhấn tắt máy.
Nàng không quay về ngay lập tức, mà lựa chọn đứng gần cửa sổ tỉnh táo một chút.
Tiểu Kiệt, tên đầy đủ là Hà Kiệt, ý nghĩa là mong con thành tài, chứa đựng kỳ vọng sâu sắc của Hà ba đối với cậu.
Mẹ của Hà Kiệt họ Tạ, tên Tạ Hồng Linh, là dân địa phương Lâm Mang Sơn chính gốc, nghề hái trà, hằng năm đều đến khu đất Hà gia để hái trà, kỹ thật hái trà của bà là do chính tay ông ngoại của Hà Thanh Nhu dạy thành. Vốn dĩ ý định của ông ngoại là giúp phụ nữ trong thôn núi có cái nghề mưu sinh, không nghĩ tới về sau bà lại thành mẹ kế của Hà Thanh Nhu.
Có điều đây đều là những chuyện trước đây rồi, ông ngoại đã mất trước lúc bà được gả vào nhà.
Mẹ ruột của Hà Thanh Nhu tên Liên Y, tính cánh ôn chuyển, là con gái duy nhất trong nhà, cũng xem như là một tiểu thư khuê các, năm đó Liên gia có hai đồi chè, Liên gia trong thôn là gia tộc có địa vị cao nhất, hơn nữa Liên Y cũng xinh đẹp, người đến cầu thân đông như muốn san bằng cả ngọn núi. Lúc ấy, tất cả mọi người còn tưởng rằng Liên Y sẽ gả cho một người môn đăng hộ đối, hoặc ít ra cũng sẽ là một phần tử trí thức, học sâu hiểu rộng, thế nhưng bà lại như bị mê hoặc, xem trọng Hà ba.
Hà ba năm đó, nói dễ nghe thì gọi là du côn, khó nghe một chút thì chính là côn đồ thất học, ông cũng ra dáng ra vẻ, còn rất biết cách nói chuyện, vài ba câu dỗ ngọt, thề non hẹn biển liền dụ được Liên Y vào tay. Ông ngoại của Hà Thanh Nhu nhất quyết không đồng ý, thế nhưng Liên Y cứng rắn, trong đêm trèo tường theo chồng, chờ đến khi trở về, cái bụng cũng đã lớn.
Đứa bé trong bụng, chính là Hà Thanh Nhu.
Gạo nấu thành cơm, ông ngoại giận đến nôn ra máu, nhưng nữ nhi thì tìm đến cái chết, còn Hà ba thì quỳ ngay trước nhà, nhất quyết không đứng dậy, lập lời thề son sắt, cam đoan nhất định sẽ đối xử thật tốt với Liên Y, ông ngoại bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ biết đồng ý, để hai người kết hôn. Hà ba sau hôn nhân, như lời ông ngoại nói, an phận thủ thường, rất cố gắng học hái trà, sao trà, ra dáng một người chồng tốt, một người cha hiền.
Sau khi ông ngoại chết, trên danh nghĩa, cả hai đồi chè đều thuộc về Liên Y, thế nhưng Liên Y lại giao hết toàn quyền quản lý sang cho Hà ba ra xử lý.
Chính một quyết định này, liền kéo theo một chuỗi các biến cố về sau.
Ông ngoại không còn, thì không ai có thể ngăn cản Hà ba, con sâu bên trong người ông bắt đầu rục rịch, quấy phá. Ông cờ bạc, trong tay có hai đồi chè, ỷ vào của cải giàu có, liền xuống tay không chút kiêng dè, vung tay quá trán.
Chỉ ngắn ngủi hai, ba năm, hai đồi chè biến thành một mảnh đất vuông.
Trong nhà vừa nghèo, Hà ba liền an phận xuống.
Trong trí nhớ của Hà Thanh Nhu, đó là khoảng thời gian trân quý cùng ấm áp nhất, Hà ba đối với hai mẹ con chu đáo, tận lực bù đắp, ra sức bảo vệ mảnh đất cuối cùng kia, cả nhà cũng xem như là đủ sống qua ngày.
Thế nhưng vào năm Hà Thanh Nhu bảy tuổi, Liên Y bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, kỹ thuật y tế khi đó chưa phát triển, bác sĩ trong huyện không chẩn đoán được, thế nhưng có nói —— là chữa không được.
Hà Thanh Nhu cùng Hà ba còn chưa kịp chuyển từ kinh hoảng sang lo lắng, sợ hãi, Liên Y liền qua đời.
Lúc nhỏ, nàng không rõ lắm, chỉ là vừa phát bệnh thôi, tại sao Liên Y lại ra đi nhanh đến như vậy, bây giờ nghĩ lại, chính là có liên quan đến tâm bệnh, dù sao thì hai đồi chè kia, là tổ nghiệp từ nhiều thế hệ tính lũy xuống, dưới thời Hà gia, toàn bộ đều thua mất trên tay chồng mình.
Liên Y mất, Hà ba càng thêm siêng năng, cần cù, đối xử với nàng cũng tốt hơn rất nhiều lần. Rồi sau đó nữa, năm mười tuổi, Tạ Hồng Linh vào cửa.
Hà ba thấp thỏm đưa bà vào nhà, dạy nàng cách xưng hô.
Hà Thanh Nhu biết Tạ Hồng Linh, nàng gọi một tiếng: “Dì.”
Một năm sau, Hà Kiệt ra đời.
Tạ Hồng Linh là một mẹ kế đạt tiêu chuẩn, từ trước đến nay bà luôn xử sự công bằng, đối xử bình đẳng với cả hai đứa trẻ. Bà chẳng bao giờ đánh chửi Hà Thanh Nhu, lời nói luôn nhẹ nhàng, ngay cả một câu nói nặng cũng chưa từng nói qua, nhưng đối với Hà Kiệt thì ngược lại, Hà Kiệt làm chuyện gì sai, bà sẽ đánh cậu để dạy dỗ, phạt cậu quỳ trong sân, nhận lỗi mới được ăn.
Những lúc như vậy, Hà Thanh Nhu sẽ lén lút mang chút gì đó cho Hà Kiệt, vì thế nên Hà Kiệt đặc biệt thích tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này của mình. Tạ Hồng Linh thấy, cũng sẽ không nói gì, nhưng sẽ xử phạt Hà Kiệt mạnh tay hơn nữa.
Hà Thanh Nhu khi còn bé không hiểu lý do vì sao, nhưng trưởng thành, thì mới hiểu ra, cái gì gọi là ‘Một giọt máu đào hơn ao nước lã’.
Lúc nàng học đại học, một năm chỉ có nghỉ đông cùng nghỉ hè là quay về nhà, sau khi come-out với Hà ba, chiến tranh lạnh hơn một năm, sau đó thì rất ít khi quay về H thị nữa.
Cho đến bây giờ, Hà ba vẫn không lý giải được thế nào là đồng tính luyến ái, vẫn cho rằng là do bản thân mình ảnh hưởng nàng, dù sao ông cũng là một thằng đàn ông mang nợ trên người, ông chỉ hy vọng Hà Thanh Nhu có được một cuộc sống bình thường.
Hà Thanh Nhu nói không thông với ông, giải thích quá nhiều, liền nản chí.
Nàng nhìn từng dãy núi nhấp nhô bên ngoài, khẽ thở dài.
“Có chuyện phiền lòng?” Chẳng biết Lâm Nại xuất hiện từ lúc nào.
“Không có gì,” Hà Thanh Nhu nhanh chóng khôi phục như thường, nàng nhìn ra phía sau, thấy Diệp Tầm bọn họ đã dọn dẹp hết chén đũa vào trong phòng bếp, “Tôi đi giúp mọi người.”
Vừa dứt lời, định vòng sang Lâm Nại, lại bị cô kéo lấy.
Lâm Nại dùng sức, ôm lấy nàng, động tác rất nhẹ, chị vỏn vẹn trong vài giây.
Nàng giật mình ngay lập tức, cả người căng thẳng.
Đương nhiên là Lâm Nại không biết nàng bị gì, chỉ là không muốn nhìn thấy dáng vẻ bi thương của nàng.
Ngày thứ hai, công việc toàn bộ đều kết thúc, một giờ chiều, toàn thể nhân viên Đông Ninh quay về công ty.
Bởi vì phải đi đón Hà ba bọn họ, Hà Thanh Nhu không có thời gian làm những bản báo cáo này, chỉ còn biết mang tư liệu về nhà, buổi tối có thời gian làm tiếp. Bốn giờ rưỡi, nàng lái xe ra nhà ga.
Hôm nay là chủ nhật, lượng người ở nhà ga rất đông, ở bên ngoài chờ hết hai mươi mấy phút vẫn chưa thấy ai, nhìn nhìn chung quanh, nàng khóa cửa xe, đi vào khu bên trong.
Đi tới phân nửa, bên trái có người hô: “Tỷ!”
Nàng nghiêng đầu, thấy Hà Kiệt đang vẫy tay với nàng, lâu rồi không gặp, thằng bé này đã cao hơn một cái đầu, đen đen ốm ốm, hoạt bát vô cùng. Hà ba cùng Tạ Hồng Linh, đứng kế cậu, cả ba người đều xách túi lớn, túi nhỏ trên tay.
Hà Thanh Nhu đi qua: “Tiểu Kiệt,” Rồi nhìn về phái hai người còn lại, “Ba, dì.”
Hà ba cười đáp: “Thanh Nhu.”
Ông cũng thay đổi rất nhiều, trên mặt cũng đã có thêm vài nếp nhăn, bởi vì phơi nắng trong thời gian dài, khuôn mặt ngăm đen, thoạt nhìn già hơn so với người cùng tuổi. Trên vai ông đeo hai túi nhỏ, là lá trà cùng đặc sản cho Hà Thanh Nhu.
Tạ Hồng Linh gật đầu, trước giờ bà đều như vậy, nét mặt không mặn không nhạt, đối với ai cũng đều như thế cả.
“Có phải đợi lâu lắm hay không?” Hà ba hỏi, Hà Thanh Nhu định xách giúp ông, ông không cho, chỉnh lại cái túi bố đeo trên vai, nhanh chóng đi về trước.
“Chỉ một lúc, xe đậu phía trước,” Hà Thanh Nhu nói, Hà ba không cho nàng xách, nàng quay sang đón lấy túi trong tay Tạ Hồng Linh, Tạ Hồng Linh đưa một cái túi nhỏ cho nàng, “Mọi người tối nay muốn ăn gì?”
Về đến nhà cũng sẽ hơn sáu giờ, trong nhà lại không có thức ăn dự trữ, đi siêu thị mua về tự nấu thì mất rất nhiều thời gian, ra ngoài ăn sẽ nhanh hơn nhiều.
“Gì cũng được, tùy tiện ăn cái gì đó là được.” Hà ba nói.
“Tiểu Kiệt cùng dì thì sao ạ?”
“Tùy con thôi.” Tạ Hồng Linh nói.
“Muốn ăn cơm nhà,” Hà Kiệt nhếch miệng cười, cậu khom người, lấy cái túi nhỏ trong tay Hà Thanh Nhu, “Ăn bên ngoài đi, nghe nói khẩu vị của Nam Thành khác biệt vô cùng, sau này còn phải sống bốn năm ở đây, vừa đúng lúc đi ăn thử một lần cho biết.”
Hà Thanh Nhu nhìn cậu một cái, cậu còn nháy nháy mắt với Hà Thanh Nhu.
Sắc mặt Hà Thanh Nhu nhu hòa hơn rất nhiều, hỏi: “Tại sao lại ghi danh vào khoa Điện tử bên này?”
Dựa theo điểm thi của Hà Kiệt, lựa chọn một đại học tốt hơn vẫn được.
“Em muốn học về máy tính, khoa Điện tử chuyên nghiệp bên này khá nổi tiếng, lại gần H thị, về nhà cũng tiện hơn,” Hà Kiệt nói như thật, cậu nhích gần một chút, lặng lẽ bổ sung, “Hơn nữa được ở cùng chị, có thể thường xuyên gặp mặt nhau được.”
Hà Thanh Nhu mấp máy môi, nhìn liếc qua Tạ Hồng Linh, muốn nói gì đó, nhưng lựa chọn im lặng.
Đại học bên này cũng nằm trong 985, bây giờ ngành máy tính lại là ngành hot, thật ra Hà Kiệt chọn ngành này cũng tốt.
Đến chỗ đậu xe, để đồ xong, Hà Thanh Nhu lái xe quay về.
Hà ba cùng Tạ Hồng Linh đều là kiểu người ít nói, nàng cũng im lặng, dọc đường đi chỉ có Hà Kiệt nói không ngừng, cậu hỏi thăm tình hình gần đây của Hà Thanh Nhu, lại nói chút chuyện trong nhà, thỉnh thoảnh Hà ba cũng sẽ góp vài câu, Hà Thanh Nhu đều lắng nghe.
Quay về tiểu khu, dọn mọi thứ vào phòng, nghỉ ngơi một chút, Hà Thanh Nhu dẫn mọi người đến quán ăn Trung Quốc gần đó ăn tối.
Lão bản quán ăn có quen Hà Thanh Nhu, thấy nàng cùng Hà Kiệt dáng vẻ hai phần giống nhau, liền biết nàng mang người nhà tới, vội vàng bắt chuyện dẫn mọi người vào, đưa vào một phòng nhỏ.
Món ăn do Hà Kiệt gọi, Hà ba cùng Tạ Hồng Linh cũng không có ý kiến gì, Hà Thanh Nhu lại không kén ăn, gọi món gì cũng được.
Trong lúc chờ món ăn lên, có thể là do trên đường đến đây nói cũng không ít chuyện rồi, Hà Kiệt cũng có chút im lặng, trong phòng liền không ai lên tiếng.
Hà Thanh Nhu đứng dậy, rót nước cho mọi người.
Lúc ngồi xuống, điện thoại di động rung động, là Lâm Nại gửi tin nhắn tới.
Nàng lén lút mở Wechat ra, là ảnh chụp của Năm Lạng, quả cam tròn chôn người trên ghế ngồi, cái đầu méo méo, cặp mắt to tròn đầy vẻ tò mò nhìn vào ống kính.
Ở góc trái của tấm ảnh, có một cái bóng mờ, xem ra là tay của Lâm Nại, cô đang thu hút sự chú ý của Năm Lạng, liền chụp được một tấm này.
Góc miệng Hà Thanh Nhu nhẹ nhàng khẽ nhếch lên.
Hết chương 36.
– ————–
∠( ᐛ 」∠)_