Ngày hôm nay, Bộ phận thiết kế đặc biệt nặng nề, mọi người đều vùi đầu, việc ai người nấy làm, tiếng lật tài liệu soàn soạt, tiếng vang từ chuột cùng bàn phím, không ai dám lười biếng.
“Không sao chứ?” Đồng nghiệp nam lặng lẽ hỏi thăm.
Hoàn hảo,” Hà Thanh Nhu một mặt nói một mặt lấy tập hồ sơ ra đánh dấu, bút không còn mực, “Có thể cho tôi mượn dùng được không, tí hồi trả lại cho anh.”
Đồng nghiệp nam hùng hồn nói: “Chị cứ cầm đi mà dùng đi, tôi còn…” Đột nhiên anh ta im lặng, cuống quýt thu liễm thần sắc lại, nhìn về phái Hà Thanh Nhu, nhỏ giọng hô: “Giám… Giám đốc Dương.”
Dương Thuận Thành chắp tay sau mông, bước đi như lão phật gia đi tuần vậy, mặt lạnh liếc anh ta một cái, tức giận nói: “Nói chuyện phiếm trong giờ làm việc, muốn bị trừ tiền lương hay muốn cắp sách cùng về với hai người bên Bộ nhân sự?”
Đồng nghiệp nam ngượng ngùng, cúi đầu im lặng giả làm đà điểu.
“Ngồi chết ở đây nửa ngày trời, có phải là đang đợi tôi thỉnh vào hay không?” Dương Thuận Thành đổi ngược lại sang mắng Hà Thanh Nhu, thấy nàng còn chưa lo xong vụ giao văn kiện, khuôn mặt càng thêm khó coi, “Hay tôi trực tiếp châm ly trà cho cô, đợi cô trò chuyện cho thỏa mãn, còn công việc thì tôi làm giúp cô.”
“Mới vừa rồi định đến tìm ngài, nhưng Phòng tài liệu hối thúc lấy phần hồ sơ số 3, nên định nhờ Vạn ca hỗ trợ đem qua đó.” Hà Thanh Nhu tiếp lời, thuận tiện lấy tập hồ sơ để qua bàn kế bên, Dương Thuận Thành này một ngày không ‘vạch lá’ thì trong lòng không thoải mái đây mà, lúc nàng vừa vào công ty thì còn cảm thấy khó chịu cùng oan ức, bây giờ nghe nhiều thành gió thoảng qua tai rồi.
Vạn ca, cũng chính là đồng nghiệp nam, tên Vạn Khoa Doãn.
Vạn Khoa Doãn vừa nghe, phản ứng ngay lập tức, cầm hồ sơ lên: “Ah! Giám đốc ngài thong thả, tôi đi đưa bộ hồ sơ trước.” Nói xong, nhanh chóng vọt đi.
Dương Thuận Thành trừng mắt, khiển trách Hà Thanh Nhu: “Còn không mau theo tôi!”
Hà Thanh Nhu theo ông vào phòng làm việc.
“Nhiệm vụ tôi giao cho cô trước đó đã làm xong chưa?” Ông thả người trên ghế, liếc liếc mắt hỏi Hà Thanh Nhu.
“Đã xong,” Hà Thanh Nhu trả lời, “Đã nộp lên rồi.”
“Nhớ kỹ phải giữ đúng tiến độ làm việc, đừng mang chuyện rắc rối gì về cho tôi.” Ông cầm ly nước lên uống một hớp như ông quan lớn vậy, “Bộ phận kiểm tra chất lượng bên kia sao rồi?”
“Mọi chuyện đều không vấn đề gì, ngài yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi,” Ông nói, “Báo cáo của cô tôi xem rồi, lần này cho qua, đừng mong có lần sau.”
“Tôi sẽ chú ý.”
“Có cái miệng là giỏi,” Dương Thuận Thành nói mỉa mai, ông bắt chéo hai chân, tựa lưng vào ghế da, ném hai phần văn kiện ‘bạch’ xuống bàn, “Cô đã không có chuyện gì làm, thì đem bản thiết kế Gia Hòa cùng Thiên Thành về làm đi, trước thứ sáu nộp cho tôi, như vậy thì kỳ khảo hạch cuối tháng mười tôi mới viết thêm vài ưu điểm cho cô được, bằng không đến lúc đó công trạng tầm thường, tôi có ba hoa chính chòe cũng không xài được.”
Gia Hòa cùng Thiên Thành là hai công ty nhỏ hợp tác với tập đoàn ô tô Đông Ninh, bản vẽ họ muốn tương đối phổ thông, theo thông thường sẽ để nhân viên chưa nhiều kinh nghiệm luyện tay nghề, để Hà Thanh Nhu xử lý thì đúng là lãng phí nhân tài, cái này rõ ràng là ông đang tính sổ vụ hôm qua mà, còn lấy chuyện khảo hạch ra uy hiếp.
“Dạ, ngài còn chuyện cần phân phó sao?” Hà Thanh Nhu vẫn tốt tính như trước, lấy trứng chọi đá, để ông ‘luộc’ thêm hai ba ngày, nhịn được thì nhịn đi.
“Đi ra ngoài trước đi, có việc sẽ gọi cô.” Ông nói. Hình như tối hôm qua ngủ không ngon, ngáp một cái, ông vẩy vẩy tay với Hà Thanh Nhu, ý bảo nàng đi ra ngoài.
Tư thế vô cùng ngông nghênh.
Hà Thanh Nhu cầm văn kiện lên, vừa đi đến cửa, đột nhiên ông lại kéo dài giọng nói, hô: “Chờ đã… pha cho tôi ly trà Phổ Nhĩ, pha đậm lên.”
Công ty cũng không có trà Phổ Nhĩ, chỉ có Hà Thanh Nhu có, là hàng thượng đẳng từ dưới quê nhà gửi lên, từ lần trước cho ông ta uống qua một lần, bây giờ liền ưỡn bụng đòi uống, nếu ông ta khách sáo một chút còn dễ nói chuyện, với cái tư thế đại ca kia, dù là ai đi chăng nữa cũng muốn sôi máu trong người.
Hà Thanh Nhu không tiện phát tác, chỉ ‘Dạ’ một tiếng.
Thời gian nghỉ trưa, phòng làm việc lác đác vài người, có hai ba nhóm tụ lại nói chuyện phiếm.
“Nè! Các cô có ai biết tới vị kia hay không?” Người nói chuyện còn chỉ chỉ vào phòng làm việc của Tổng giám, “Hình như chỉ có 23 tuổi, mới vừa tốt nghiệp được một năm, du học nước ngoài trở về.”
“Biết một ít,” Một người trả lời, “Nhưng cũng không rõ cho lắm.”
Những người khác vội vàng tiến tới. Người nọ nhìn chung quanh một lần, xác định an toàn, mới nói tiếp: “Tôi có thân thích làm ở Tổng công ty, hôm qua tôi có nói chuyện với người đó, vị kia nha…” Cô hạ giọng, “Là con gái duy nhất của đại cổ đông, lúc đầu định đến Tổng công ty, nhưng thiếu kinh nghiệm, từ trên nhảy vào địa vị cao không phục chúng, liền lùi một bước từ chỗ chúng ta làm thêm hai năm rồi lên.”
“Nghĩa là tới lấy kinh nghiệm hai năm rồi quay về?”
“Chắc chắn rồi, làm đến chức Tổng giám, trở về Tổng công ty ít nhất cũng lên cấp bậc Phó tổng. Hồi tháng 5 chúng ta cạnh tranh với bên tập đoàn An Năng mọi người còn nhớ chứ?” Người kia hỏi, “Lúc đó cô ấy chính là lãnh đạo, chỉ vừa hành động, lợi nhuận thu về không nhỏ đâu.”
“Thật hay giả? Không phải do Giám đốc Vân đem về hay sao?”
“Không đâu, bởi vì lúc đó Giám đốc Vân còn làm cùng cô ấy mà, kinh nghiệm của Giám đốc Vân nhiều, còn cô ấy thì lại mới vào công ty, không có danh tiếng gì, cho nên rất nhiều người đều lầm tưởng. ”
“Thật sự là lợi hai thật.”
“Cũng không hẳn, nghe nói trong công ty có rất nhiều đề án lớn cô ấy đều có theo cùng, ngược lại là kinh nghiệm cố gắng đúc kết về.”
“Hơn nữa còn xinh đẹp,” Người nói chuyện còn nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói, “Khi nãy ở nhà ăn, tôi nghe thấy mấy tên đàn ông cũng đang thảo luận về cô ấy, từng tên từng từng, trông ngóng đến dài cổ, hận không thể dán thêm vài miếng cao dán lên.”
Một người giễu cợt: “Thảo luận có ích lợi gì, là đối tượng bọn họ có thể với tới à?”
“Vậy cũng chưa chắc, công ty ta có mấy người trẻ cũng đâu cần phải ưu tú, trong nhà có tiền, hiện nay cũng lưu hành xu thế ‘Mỹ thiếu niên’, đảm bảo sẽ có chuyện kịch tính.”
“Mơ tưởng! Cửa đâu mà so, cách xa mấy con phố nhé, có phóng cũng phóng không kịp đâu.”
…
Bởi vì khoảng cách gần, Hà Thanh Nhu buộc phải nghe đến tám chín phần trong cuộc đối thoại của các cô, vận khí của nàng đúng là tốt quá mà, lần đầu tiên liền gặp phải người cấp bậc cao như vậy, còn là cấp trên trực tiếp, nên đi mua vài tấm vé số rồi đây.
Hơn nữa về sau còn là kiểu ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mặt’, thật sự là… không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả nữa.
Nàng thở dài, thế nhưng cũng hết cách rồi, cùng lắm thì cứ giả vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra, lúc này vẫn là nên làm thật tốt công việc trên tay mình là quan trọng nhất, nhiệm vụ mới được giao này dư dả thời gian để từ từ làm, bản thiết kế của Gia Hòa cùng Thiên Thành tranh thủ thực hiện trong hai ngày là xong.
Cả buổi sáng vật lộn với đống bản thiết kế, ngoại trừ lúc ăn cơm, hai con mắt liền không rời máy tính, bản thiết kế Gia Hòa đã làm được hai, ba phần, trước lúc tan tầm có thể hoàn thành, tối nay tăng ca thêm một xíu, làm thêm một xíu bên Thiên Thành, như vậy ngày mai liền có thể thả lỏng một chút.
Năm nay Dương Thuận Thành có thành kiến đối với sự cố gắng của nàng, luôn luôn chỉ trích, gây chuyện, bới lông tìm vết, nói đúng hơn chính là bắt đầu từ dự án hồi cuối năm hợp tác với bên Bắc Khí, lúc đó Dương Thuận Thành liền muốn thừa vụ này kiếm một cái công lao lớn, không muốn bị lời ra tiếng vào, mà Hà Thanh Nhu lại bị kéo vào vụ này, liền bị ông ‘chơi một vố’.
Nói trắng ra, chính là phương pháp thù dai – chèn ép, chức vị Hà Thanh Nhu thấp, lại không có bối cảnh, có giận đi nữa vẫn phải chịu đựng.
Thế nhưng cũng không thể vì chuyện này mà từ chức không làm được, dù sao thì hai năm qua, kinh tế ngành ô tô trì trệ, khó tìm việc, huống hồ Đông Ninh tốt như vậy, muốn tìm một công ty tương đối cũng không dễ dàng gì.
Ngược lại thì cuối năm nay ông ta sẽ chuyển đi, nhịn một chút, cho qua được thì qua.
Nàng nghĩ như vậy, tiếp tục làm chuyện trong tay mình, tập trung xử lý, chưa gì đã đến mười một giờ tối.
Lúc này toàn Bộ phận thiết kế chỉ còn một mình nàng, toàn bộ công ty đều tối đen, nàng nhìn nhìn đồng hồ, dự định vẽ thêm nửa tiếng nữa.
Mà ngay trong lúc đó, trong phòng làm việc của Tổng giám, Lâm Nại cũng hoàn thành xong phần văn kiện cuối cùng, cô dọn dẹp mọi thứ chuẩn bị ra về, đi ngang qua Bộ phận thiết kế, nhìn thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, nhìn nhìn thêm một chút.
Tập trung quá mức, Hà Thanh Nhu không nhận thấy có sự xuất hiện của thêm một người khác, ngay cả khi cô đứng phía sau một lúc lâu, nàng vẫn không phát hiện.
Nhìn thấy bảng vẽ của nàng, Lâm Nại cau mày.
“Trễ như vậy còn chưa về?” Đột nhiên Lâm Nại lên tiếng.
Bỗng dưng tay Hà Thanh Nhu rung một cái, sợ đến đường thẳng cũng đặt sai bút.
Lâm Nại cầm phần văn kiện trước mặt của nàng lên, phe phẩy: “Là giúp cấp dưới hay là do Giám đốc Dương an bài?”
“Về nhà cũng không có chuyện gì để làm.” Hà Thanh Nhu nói, giọng nói có chút uể oải, né tránh câu hỏi của Lâm Nại, dù sao thì tố cáo trước mặt cấp trên hoàn toàn không phải là một hành động sáng suốt.
“Rất biết cách nói chuyện.” Lâm Nại đưa lại phần văn kiện cho nàng, ý nghĩa không biết là đang khen hay chê đây.
Hà Thanh Nhu đưa tay ra đón, đột nhiên lại bị cô nắm lấy: “Nhưng không cần như vậy đối với tôi…”
Lòng bàn tay của cô nóng rực, khiến Hà Thanh Nhu không biết nên làm gì, hành động như vậy thật sự là thân mật ái muội quá mức, Hà Thanh Nhu hoảng sợ vội vàng rút tay ra, từ chỗ ngồi đứng lên, lui về sau nửa bước.
“Trước đó tôi không biết chị làm ở công ty này.” Lâm Nại nói.
Hà Thanh Nhu không còn từ gì để nói, nếu như nàng biết người này là cấp trên, nhất định sẽ không cùng cô ấy… Nghĩ lại đêm đó, không hiểu sao nàng lại cảm thấy chột dạ, vành tai nóng đỏ lên.
“Chị đừng nên gánh lấy áp lực.” Lâm Nại nói thêm.
Hà Thanh Nhu ậm ừ, đối phương đã nói như vậy rồi, nàng cũng không còn gì để đáp lời. Đây chính là điển hình của hậu ‘Tình một đêm’ —— xem như chưa có gì xảy ra.
“Thật đó.” Bỗng nhiên Lâm Nại tiến đến gần nàng, gần đến có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên khuôn mặt đối phương, tư thế thân mật cực kỳ ám muội.
Xúc cảm trên chóp mũi như có như không, khí tức ấm áp đan vào một chỗ, ngọn đèn tỏ sáng bên trong phòng phảng phất bị lu mờ đi rất nhiều, trong đêm khuya, xung quanh tĩnh lặng, bầu không khí như vậy thật khiến người động tình.
Đôi môi đỏ mọng, non mềm, gần trong gang tấc, bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên, dụ người hái xuống, có lẽ là quá mức mê người, Lâm Nại nhịn không được cúi đầu cắn lên bờ môi nàng, nhẹ nhàng mút vào, ma sát.
Hà Thanh Nhu ngây ngẩn cả người, trong chốc lát không có phản ứng.
Thừa lúc môi nàng thả lỏng trong một khoảnh, đầu lưỡi của Lâm Nại tiến vào, trơn nhẵn ẩm ướt, không ngừng dây dưa lấy, mềm nhẹ lại mạnh mẽ, đòi hỏi hấp thu nhiệt độ trong vòm miệng, đem mỗi một tấc đều nếm thử toàn bộ.
Hương nước hoa nhàn nhạt trên người cô, phảng phất như có như không, lẩn quẩn bên chóp mũi Hà Thanh Nhu, thật như mê dược khiến thần trí người ta say đắm, khiến nàng dây dưa, đê mê.
Ngón tay thon dài của cô khẽ vuốt ve lên cần cổ trắng nõn của Hà Thanh Nhu, cánh tay Hà Thanh Nhu, lưu luyến trên từng tấc da thịt nhạy cảm của nàng, vuốt ve, xoa nhẹ từng chút, từng chút một, quanh quẩn không ngừng.
Nụ hôn này mang hương vị ngọt ngào kéo dài, không giống với sự dồn dập nồng nhiệt của đêm đó, nụ hôn này trong ôn nhu còn mang theo một ý vị dò xét.
Hết Chương 4.
– ————–
Cuối tuần vui vẻ nhé!