Hoắc Tâm là Đại tướng quân dũng mãnh tài ba trên chiến trường. Năm nay lão đã cận kề sáu mươi, tuổi già sức yếu không thể cầm quân đánh giặc như xưa nên phải về kinh thành tiện bề phu nhân cùng các con chăm sóc. Có một điều là dù lão có già như thế nào tuyệt nhiên không bao giờ tỏ vẻ sợ hãi yếu đuối.
Nhưng hôm nay thật sự lão muốn phá lệ mà khóc lóc một trận ra trò. Sáng sớm nay, không biết ngọn gió độc nào mang đương kim Quốc Công Lưu Dĩ không hẹn mà tới tướng phủ. Làm cho cả đám trong ngoài vương phủ thấy Quốc công đương triều ngự giá mà quýnh cả lên, chỉ thiếu nước đạp lên nhau mà chạy. Quốc Công đại giá quan lâm lại không báo trước thật sự khiến cho ruột gan Hoắc Tâm cảm thấy sắp có bão nổi lên, cực kỳ bất an a.
Nhưng có một điều còn kinh ngạc hơn đó là Quốc Công vừa vào đến phủ, không đi gặp chủ nhà mà vội vã đi đến xưởng rèn. Một hồi sau Hoắc Tâm soạn sửa sạch sẽ đứng ngóng ở khách phòng mới thấy xa xa. Bóng bạch kim quý phái sang trọng, khuôn mặt u lạnh khiến người ta hoảng sợ đang đi tới, trên tay còn xách cả một tiểu tử mặt mày méo xệch hệt như sắp xửa bị xử chém. Tiểu tử đó chính là Triệu Giám tiên sinh mới tới đồng thời là quản gia phủ Quốc Công.
Nhưng tình hình này là gì vậy.
Hoắc Tâm còn chưa kịp định hình, đoàn người của Lưu Dĩ đã đến trước mặt. Lưu Dĩ ném tiểu tử vào một chiếc ghế trống, đợi đám người xung quanh hành lễ xong, hắn uy phong xải bước ngồi lên ghế chủ nhà. Chầm chậm nâng tách trà lên hớp một ngụm. Hướng Hoắc Tâm đại tướng đang ngồi phía tay trái hắn nói:
“Tướng phủ rộng lớn, không biết bổn vương có thể lưu lại đây được không?”
Hoắc Tâm cả kinh, ngây ra như ngỗng, nhất thời không hiểu ý Lưu Dĩ vội hỏi: “Ý của điện hạ là?”
Lưu Dĩ đặt ly trà xuống từ tốn nói : “Trận đại chiến sắp tới vô cùng quan trọng, bổn vương muốn tự mình huấn luyện binh lính, tính toán lưu lại tướng phủ vài tháng thuận tiện cùng quân sĩ bày binh bố trận, không biết ý Đại tướng quân như thế nào?”
Cả đám người có mặt ở đó từ Hoắc Tâm, Tiểu Yến Tử cùng đám hạ nhân, mặt mày ai nấy đều vàng như nghệ, trong lòng không khỏi cảm thấy hư thoát, há hốc mồm kinh hoảng.
Trời đất quỷ thần ơi!!!
Trần đời làm gì có cái lý đương kim Quốc Công tự mình hạ cố đến tướng phủ lưu lại, lại còn vài tháng. Cho dù là huấn luyện binh sĩ, cũng không thể để thân thể ngọc ngà lưu lại chốn này được. Còn chưa nói đến chuyện Thái Hậu đương triều biết được Quốc Công từ chối hoàng cung rộng lớn, lại chấp nhận ở lại nơi chốn toàn thanh niên vai u bắp thịt này sẽ phản ứng như thế nào đây.
Trong cả đám người, chủ nhà đại tướng quân là người đau khổ nhất.
Lão tưởng rằng lần này về kinh có thể nghỉ ngơi một thời gian, an phận tuổi già. Ai lại ngờ Quốc Công ngự giá, chiếu cố lưu lại tướng phủ cổ kỹ giản đơn, rời khỏi phủ Quốc Công lộng lẫy.
Nghĩ đến cảnh đường đường là chủ nhân tướng phủ lại phải mỗi ngày đối diện với vẻ mặt thanh u lạnh lẽo, ngồi không dám ngồi cao, ăn không giám ăn lớn thật sự có chút đau đớn a.
Nhưng lão có thể từ chối sao, trừ phi lão muốn bị liệt vào danh sách đen của Quốc Công, san bằng tướng phủ một ngày không xa mới có lá gan từ chối.
Hoắc Tâm giữ bộ mặt ôn hoà ôm quyền thi lễ:
“Được Quốc Công đại giá, Hoắc Tâm mừng còn không kịp, thần nguyện cùng trên dưới tướng phủ tận tâm với Quốc Công”
Lưu Dĩ nghe xong câu trả lời đã đoán trước này, cũng chỉ bàn bạc vài câu chính sự, sau đó phân phó tướng phủ chuẩn bị. Năm ngày nữa hắn dọn sang.
Xong xuôi Lưu Dĩ lại lần nữa túm lấy cổ áo Tiểu Yến Tử đang trốn trong góc khách phòng lôi đi dưới mấy chục con mắt sửng sốt.
Hoắc Tâm cùng đám gia đinh đằng sau lẽo đẽo đi theo hộ tống ‘đại ma vương’ rời phủ.
Suốt cả quãng đường ngoài túm tiểu tử đi Lưu Dĩ cũng không có nói năng hay hành động gì. Nhìn vào ai lại tưởng lần này Quốc Công thật sự muốn mang tiểu quản gia trở về.
Nhưng ra đến cửa, hắn buông tay. Xoay người nhìn Hoắc Tâm hời hợt chào một câu rồi lên xe ngựa rời đi. Nhìn cũng không thèm nhìn tiểu tử lấy một cái. Cứ thế quay mặt bỏ đi.
Tiểu Yến Tử từ lúc được ngự thánh cứu mạng, bị hắn lôi đi xoành xoạch khắp tướng phủ dưới hơn trăm con mắt. Trong lòng chỉ thầm kêu lên:
Quốc Công, ngài anh dũng nghiêm nghị, tại sao lại làm ra hành động này với ta. Chân ta còn đi được, ngài đâu nhất thiết phải kéo ta như dắt chó đi dạo như vậy.
Cái gì, ngài muốn tới đây ở sao? Quốc Công ngài có uống nhầm thuốc không đấy. Hoàng cung mà ngài còn từ chối. Vậy mà bây giờ tình nguyện rời quý phủ xinh đẹp đó đến nơi ồn ào này làm ổ sao.
Quốc Công, ngài có cần lôi ta như vậy không, cái áo của ta sắp bung chỉ đến nơi rồi. Khoan đã, ngài kéo ta đi đâu, không lẽ tính toán mang ta về phủ.
A, buông tay ra rồi. Ơ kìa ngài đi đâu vậy, không mang ta theo sao. Quốc Công, Lưu Dĩ mau quay lại, mang ta về đi mang về đi. Nếu không hãy ứng trước tháng lương cho ta rồi hẵng đi mà. Sao cả buổi sáng cứ túm lấy ta kéo đi mà một lời cũng không nói. Bây giờ bỏ mặc ta như vậy là tính làm sao….
Lưu Dĩ ngồi trong kiệu lớn. Khuôn mày đăm chiêu suy nghĩ, đợi đến khi xe ngựa đi được một đoạn mới cất tiếng hỏi:
“Lam Thất, ngươi thấy thế nào?”
Lam thị vệ đang cưỡi ngựa bên cạnh xe của Lưu Dĩ trầm giọng đáp:
“Thứ cho thần vô năng, vẫn chưa phát hiện có kẻ khả nghi”
Lưu Dĩ ngồi trong nhíu chặt mày. Nếu không phải hôm nay nhận được mật báo tướng phủ có nội gián hắn đã không nghĩ đến chuyện sẽ chuyển sang tướng phủ sinh sống.
Đại Sở hưng thịnh cũng chính là miếng mồi ngon cho địch quốc. Nay chúng lại ngang nhiên trà trộn vào tướng phủ, nơi trọng yếu giữ vị trí then chốt trong cuộc đại chiến sắp tới. Lưu Dĩ đương sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Tin tức còn cho biết nội gián thân phận không tầm thường, lại hành xự cẩn trọng đến cả Đại tướng quân cũng bị qua mặt. Nếu lần này Lưu Dĩ không tự mình giấn thân vào tướng phủ, thì kế hoạch đại chiến có thể sẽ thất bại ngay từ khi còn trong trứng nước. Lại nghĩ đến tiểu tử nắm giữ khả năng luyện kiếm, gian tế sẽ không bỏ qua cơ hội thủ tiêu tiểu tử thì sao.
Vừa nghĩ đến đây, Lưu Dĩ đã vội vội vàng vàng chạy đến tướng phủ. Lúc nãy thấy tiểu tử thiếu chút nữa ngã đập đầu, tim hắn lại nảy lên một nhịp. May mắn hắn đến kịp, nếu không tiểu tử ngã đập đầu rủi bị thương thì phải làm sao. Cũng may không phải tiểu tử bị gian tế tấn công. Hoắc Sinh là tướng quân đại Sở, hắn thuở nhỏ cũng từng làm bạn với Lưu Dĩ, tính tình của hắn Lưu Dĩ biết rõ. Tuyệt đối không thể là gian tế.
“Ám vệ cho Triệu Pham Hoa đã an bài xong chưa?” Giọng nói trầm thấp của Lưu Dĩ vọng ra từ xe ngựa.
Lam Thất bên ngoài hiểu được vị trí của tiểu quản gia bây giờ quan trọng như thế nào. Bảo vệ tiểu quản gia chính là xây dựng nên lực lượng vũ khí mạnh nhất.
“Bẩm mười ám vệ giỏi nhất đã được cử đi ẩn nấp xung quanh Triệu tiên sinh, sẵn sàng ứng phó trong bất kỳ trường hợp nào”
Lưu Dĩ tỏ vẻ hài lòng. “Tốt”
Mặc dù võ công tiểu tử không tệ, trong tướng phủ lại là nơi tụ tập các cao thủ nhưng vẫn không thể tránh được sơ xuất. Có mười ám vệ bên cạnh hắn mới thật yên tâm.
Bề ngoài là nói bảo vệ yếu nhân mang bí kíp luyện kiếm.
Thực ra trong lòng Lưu Dĩ lại không thể nhận ra, hắn vì thật sự lo lắng mà làm vậy.
—
Tiểu Yến Tử mặt mày méo xệch đứng ngẩn ra trước cửa nhìn đoàn người đã khuất bóng. Nàng đột nhiên thở dài, đại ca đã hơn tháng nay không có tiền chữa trị, không biết bệnh tình ra sao rồi.
Đằng sau lưng một bóng đỏ cao lớn như bóng ma lừ lừ xuất hiện. Thanh âm khàn đặc như ma quỷ thổi nhẹ bên tai Tiểu Yến Tử:
“Tiểu tử, nhớ chủ nhân à?”
Tiểu Yến Tử thấy tóc mai dựng đứng, da gà da vịt thi nhau nổi, nghe chất giọng biết ngay là ai.
Nàng giật mình quay ngoắt không quên kèm theo cú đá chân kinh điển, tính toán cho khuôn mặt tuấn tú của người nào đó méo đi một tí.
Hoắc Sinh không hổ là tướng quân, phản ứng nhanh như vậy mà cũng kịp né. Hắn chụp lấy cổ chân tiểu tử xoay một vòng rồi đẩy ra.
Tiểu Yến Tử bị bắt thóp xoay một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống, hung hăng chửi:
“Cái tên Tướng quân thối họ Sở nhà ngươi dám để bổn đại gia ta suýt nữa dạo một vòng quỷ môn quan, hôm nay ta và ngươi phải đại chiến ba trăm hiệp”
Hoắc Sinh không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại thấy rất thú vị. Tiểu tử căn bản không phải đối thủ của hắn lại lần này đến lần khác cả gan động vào hắn. Tiểu tử thú vị như vậy có thể không tiếp được sao.
“Tốt, rất có bản lĩnh, bản tướng quân hôm nay rãnh rỗi, cũng muốn thư giãn gân cốt tiện thể dạy dỗ ngươi một chút!”
Lời nói vừa dứt, trước cổng phủ tướng, một xám một đỏ sát khí bừng bừng thổi lên, vạt áo hai người không gió mà nhảy nhót điên cuồng. Hai khuôn mặt gầm gừ khó chịu nhìn nhau, mặc kệ người qua kẻ lại trố mắt nhìn.
Đã tính toán xong đường đi nước bước, định dở hết công phu bản môn ra biểu diễn cho đối phương một bài học nhớ đời. Nhưng từ xa đã vang lên một giọng nói sang sảng, thanh âm trầm bổng đầy uy lực vọng tới:
“Đường đường là tướng quân Đại Sở, lại đứng ngoài đường đánh nhau, còn ra thể thống gì!!!”
Một người vén màn xuống khỏi xe ngựa. Thân quan bào đen phủ một lớp đỏ, đầu đội mũ ô sa. Khuôn mặt thánh thiện có chút tuấn mỹ. Mày rậm mắt dài. So với Hoắc Sinh tuy còn kém xa nhưng đối với một nữ nhi ham mê sắc đẹp không giới hạn như Tiểu Yến Tử mà nói, khuôn mặt đó thật sự hợp gu nàng. Ăn đứt Hoắc Sinh sở khanh kia.
Hoắc Sinh thấy người trên xe lập tức thu lại bộ dạng ngang ngược, ra vẻ nịnh nọt:
“Đại ca, hắn muốn đại chiến với đệ, đệ không thể từ chối, cùng lắm bồi hắn một tí cho hắn biết mùi vị thôi, cũng chẳng có gì to tát!”
Tiểu Yến Tử ngẩn cả ra, chờ ngày chờ đêm không gặp thì ra là ở đây. Nếu Hoắc Sinh đã gọi một tiếng Đại ca thì người này chẳng phải là Bộ Hộ thị lang Hoắc Thiện sao?
Tiểu Yến Tử hết sức thức thời thu lại sát khí ôn nhu ôm quyền kính cẩn:
“Triệu Phạm Hoa Giám xưởng rèn bái kiến Hoắc đại nhân!”
Hoắc Thiện thấy người vừa nãy còn đằng đằng sát khí bây giờ lại nhất mực nhu thuận không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đã nghe đồn Đại Sở có phúc thu được một người rèn ra được kiếm thượng hạng hoá ra chỉ là một tiểu tử nhỏ con, còn ngang nhiên thách thức Hoắc Sinh đệ đệ võ công trác tuyệt của hắn trong lòng không khỏi hứng thú:
“Không dám, nghe nói Triệu Giám tiên sinh đến phủ từ hôm qua nay mới kịp diện kiến, mong tiên sinh bỏ quá cho!”
Nói rồi hướng mắt nhìn người kia đoán tâm tư.
“Hoắc đại nhân ngài quá lời rồi, tại hạ thân chỉ là giám xưởng nhỏ nhoi, nào dám có lá gan tính toán với ngài!!!”
Tiểu Yến Tử khoát tay ra dáng một bậc cao minh ôn tồn tiếp chuyện Hoắc Thiện.
“Nếu vậy, tiên sinh cũng có thể không tính toán với tiểu đệ của ta, tha cho hắn lần này được không?”
Hoắc Sinh nghe vậy liền méo mặt hung hăng hét lớn.
“Đại ca, tiểu tử căn bản không phải đối thủ của đệ, với lại là hắn chọc tức đệ trước sao huynh lại phải mở miệng cầu xin hắn!!!”
Tiểu Yến Tử thấy bộ mặt tức giận cau có của Hoắc Sinh, trong lòng không khỏi cười trộm.
Hay cho tên họ Sở nhà ngươi, dám đem trái tim nữ nhi ra đùa giỡn xem sau này ta trừng trị ngươi như thế nào.
Hoắc Thiện thấy tiểu đệ giãy dụa như trẻ lên ba, trong lòng có chút mất mặt, nếu để các cô nương bị hắn mê hoặc thấy được cảnh tượng này. Có lẽ sẽ nổi lên thiên tính làm mẹ mà nhận hắn làm nghĩa tử mất:
“Lão nhị, không được lỗ mãng” lại hướng Tiểu Yến Tử ôm quyền: “Vẫn mong tiên sinh bỏ qua cho tiểu đệ không hiểu chuyện này của ta!”
Tiểu Yến Tử hướng Hoắc Thiện ra vẻ hào sảng gật đầu:
“Vẫn là Hoắc đại nhân thấu tình đạt lý. Tại hạ không chấp nhất Hoắc tướng quân nữa, chỉ hy vọng sau này ngài ấy đừng làm phiền đến tại hạ, như vậy tại hạ mới thực an lòng”
Nói rồi còn cúi đầu, nhíu chặt lông mày, ra dáng uỷ khuất, làm người nhìn cảm thấy tên Hoắc Sinh kia thật đáng vô sỉ, ngàn lần phỉ nhổ.
Hoắc Sinh tức đến hộc máu, dậm chân hét lớn:
“Ngươi, tiểu tử nhà ngươi dám…”
Hoắc Thiện bên này cảm nhận được hơn hai mươi năm qua, cuối cùng cũng có ngày đệ đệ mình bị chọc cho tức đến quẫn trí. Một mặt thì muốn cười điên đảo, mặt khác lại ra sức ngăn chặn nộ khí xung thiên của Hoắc Sinh.
“Lão nhị, nếu đệ còn dám lỗ mãng, tháng này đừng hòng bước chân ra khỏi phủ, ở trại doanh rèn luyện quân sĩ thật tốt cho ta”
Lời nói uy vũ kèm theo lãnh khí khiến cho Hoắc Sinh một phen sợ hãi. Cay đắng nuốt cục tức ngược vào trong họng, không quên quăng cho Tiểu Yến Tử cái lườm sắc bén rồi bỏ vào phủ.
Tiểu Yến Tử thầm cảm thán trong lòng.
Oa, không hổ danh là Bộ hộ thị lang, còn trẻ vậy đã lên được chức cao, thì ra không phải nhờ con ông cháu cha mà là thực lực của hắn ta không tồi. Có thể dùng uy vũ và lời nói đàn áp tên tướng quân sở khanh kia e cũng chỉ có hắn và Quốc Công đại sở có thể làm được điều này.
Tiểu yến Tử thấy tên này không tồi, phải nhanh chóng kết làm bằng hữu sau này còn tiện bề nhờ vả, cái này là bản chất người hiện đại.
Nhất hậu duệ nhì tiền tệ tam quan hệ. Nàng không còn là Triệu gia nức tiếng, tiền bạc thì thiếu thốn đủ bề, vậy chỉ có thể dựa vào quan hệ mà thôi.
Lập tức bày ra binh pháp tôn tử, mấy cái danh ngôn mà một thằng nhóc lớp một ở thời hiện đại nào cũng biết ra bắt chuyện ứng đối cùng Hoắc Thiện.
Hoắc Thiện bên này thân là quan văn, nghe được một đống những câu đối hay lập tức căng tai ra hưởng thụ, gật gật tán thưởng.
Vậy là trước cổng phủ tướng, khi nãy còn một xám một đỏ sát khí đằng đằng sắp đại chiến bây giờ lại trở thành một xám một đen hoà thuận, cười nói rất vui vẻ đến quên trời quên đất.
Đến giờ cơm tối, hai người kia đã trở thành bằng hữu keo sơn, đi đâu cũng huynh huynh đệ đệ cực kỳ tình cảm.
Về phía Hoắc Sinh, sau khi bị Tiểu Yến Tử chọc cho ruột gan xoắn tít đã đưa nàng vào danh sách đen ‘kẻ nguy hiểm nhất’. Lý do cực kỳ đơn giản. Một tiểu tử nhỏ con lại được đích thân Quốc Công bảo hộ, lại còn được huynh trưởng của hắn nhất mực đỡ lời không thể đụng vào.
Lúc Hoắc Sinh thấy Tiểu tử lại trở thành bằng hữu tốt của đại ca hắn. Nhất thời hận không thể đại chiến ba trăm hiệp với tiểu tử, đành âm thầm tính kế cho tiều tử biết cơm của tướng phủ không dễ nuốt.