Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 102



Theo dòng ký ức khôi phục, rất nhiều vấn đề từ trước đến nay luôn khiến Ân Thịnh mê man dần dần sáng tỏ.

Hóa ra Tiểu Nhị bọn họ vẫn luôn hiểu lầm Đông Ngũ, bởi vì lúc đó ở gần Đông Ngũ nhất chính là y, mọi người lại nhìn thấy Đông Ngũ chắn trước mặt Kim Đại Chung, đều nhất trí cho rằng Đông Ngũ cùng phe với lão.

Vốn dĩ, trong suốt quá trình điều tra Kim Đại Chung, đã tra ra rất nhiều đầu mối có dính líu tới Đông Ngũ. Đông Ngũ giúp Kim Đại Chung làm không ít chuyện xấu, Ân Thịnh trước đây vẫn không rõ vì sao hắn lại làm vậy, nhưng giờ khắc này đều đã hiểu rồi.

Đông Ngũ hắn thân là trưởng tử, bị Đông Thiểu Hiền giựt dây, không cách nào cãi lời cũng không cách nào ngăn cản cha mình, Đông Ngũ chỉ còn có thể nghĩ mọi biện pháp để liên lạc cùng Ân Thịnh.

Lúc đó, duy chỉ Ân Thịnh biết Đông Ngũ là người phe ta.

Từ khi Đông Ngũ chết, ký ức của Ân Thịnh cũng thiếu hụt, Đông Ngũ liền bị mọi người gán cho cái mác là đồng bọn của Kim Đại Chung. Đồng thời tất cả mọi người lần nữa cho rằng Đông Ngũ là bị chú thuật phản phệ từ Ân Thịnh mà chết, mà Ân Thịnh cũng là bởi vì trọng thương dẫn đến mất trí nhớ.

Ân Thịnh chậm rãi mở mắt, nhìn về phía kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện, sau lưng y là Nhạc Chương cùng Hạng Quý Hiên vừa xuống khỏi bậc thang cuối cùng.

“Ân Thịnh!”

Nhạc Chương vội la lên: “Cậu không sao chứ?”

Hạng Quý Hiên ôm chặt Nhạc Chương, trong lòng cảm giác có chút khó chịu. Người này, rõ ràng chính mình đã không chịu nỗi, vẫn còn hơi sức quan tâm người khác.

Kim Đại Chung ung dung thong thả nhìn sang, phát hiện thấy Hạng Quý Hiên đi cùng Nhạc Chương, mới cười nói: “Chuyện xưa tái diễn a, lần này, ngươi nghĩ bản thân có còn giúp được hắn sao?”

Đông Ngũ lơ lửng giữa không trung, bất đắc dĩ nhìn gương mặt tái nhợt của Tư Đồ ở phía dưới.

Nửa năm trước, vì không muốn để Ân Thịnh mất hết lý trí, hắn tình nguyện dùng mạng của chính mình đổi cho Tư Đồ, lúc ấy mới có thể phá tan chú thuật. Chỉ là không nghĩ tới, lẽ ra hồn phách của hắn phải rời đi thay hồn phách Tư Đồ, lại bị Kim Đại Chung gọi ngược trở lại giam cầm.

Suốt nửa năm nay hắn không lúc nào là không muốn liên lạc với Ân Thịnh, nhưng không biết làm sao Ân Thịnh lại mất đi ký ức, mà chính hắn cũng bị tầng tầng lớp lớp thần chú phong ấn, trước sau không cách nào liên lạc với Ân Thịnh.

Trong lòng Ân Thịnh lúc này ngũ vị tạp trần, đời này kẻ ngu nhất mà y gặp được chính là Tư Đồ Bách. Rõ ràng có cơ hội cùng y rũ bỏ sạch quan hệ, thoát khỏi những âm mưu thâm độc, vậy mà sau khi y bị mất trí nhớ lại không chút băn khoăn lần nữa đến bên cạnh y.

Tính cả lần này, hắn thật sự là bị chính mình hại chết qua hai lần. Đời này, y không thể lại tìm được một Tư Đồ Bách thứ hai rồi.

Chậm rãi siết chặt nắm đấm, Ân Thịnh dùng máu của chính mình bôi lên mặt Tư Đồ, trước tiên phải ổn định ba hồn bảy vía của hắn.

“Không có tác dụng đâu.” Kim Đại Chung cười nói: “Ngươi sẽ không cứu được Tư Đồ Bách, cũng sẽ không cứu được bất luận một người nào.”

Lão chỉ chỉ ngọn đèn đã sắp cạn mỡ, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý: “Thời gian đã đến.”

Sắc mặt Hạng Quý Hiên cùng Nhạc Chương đồng loạt biến đổi, Ân Thịnh thế nhưng lại không bị lay động. Y nhìn Kim Đại Chung nâng Ân Bùi bên trong quan tài dậy, chậm rãi nói: “Cho dù ông có thay da đổi thịt, ông cũng không thể trở thành được bất luận là người nào.”

Kim Đại Chung không quan tâm nói: “Chỉ cần có được năng lực trời phú của thân xác này, ta liền có thể trở thành bất kỳ người nào mà ta muốn.”

Những ngón tay thô ngắn của lão ám muội liên kết cùng mười ngón tay của Ân Bùi, bùa vàng xung quanh quan tài phát sinh ánh sáng lóa mắt, sau đó lập tức bao vây cả hai người họ.

Nhạc Chương cuống lên: “Ân Thịnh! Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì!”

Hạng Quý Hiên cũng ngây ngẩn cả người: “Cứ như vậy nhìn lão di dời hồn phách sao?”

Ân Thịnh không hé môi, y chăm chú nhìn hết thảy hành động của Kim Đại Chung, đáy mắt lóe lên một tia sát ý lãnh khốc.

Một thoáng sát ý này, chỉ có Đông Ngũ nhìn thấy được. Lần này hắn không thể ngăn cản được nữa rồi, chỉ đành thở dài nói: “Quả nhiên, không phải không có quả báo, là thời điểm chưa tới thôi.”

Nhạc Chương hồ nghi quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy Đông Ngũ lạnh nhạt nhìn ánh sáng kia, phảng phất tựa như thở phào nhẹ nhõm.

“Cứ thế này, tôi không cần phải tiếp tục lo lắng nữa.”

Nói rồi, hắn từ từ biến mất giữa không trung.

Nhạc Chương kinh hãi, Ân Thịnh lúc này quay đầu lại, xa cách nhìn về phía bóng hình trong suốt của Đông Ngũ: “Tôi sẽ giúp cậu tìm một nhà khá giả.”

Đông Ngũ bật cười: “Thỉnh nhất định phải làm như thế, kiếp sau của tôi nhờ hết vào cậu.”

Hai mắt Ân Thịnh khôi phục hờ hững, bên ngoài cửa sổ, chân trời dần dần sáng lên: “Cảm ơn cậu.”

Đông Ngũ nở nụ cười, dưới tia sáng bình minh lấp lóe yếu ớt, hắn tựa hồ hóa thành ngàn vạn sợi tơ mỏng manh bốc hơi dưới ánh mặt trời.

Hạng Quý Hiên cau mày: “Không biết địa phủ sẽ xử hắn như thế nào.”

Dù sao giúp đỡ Kim Đại Chung làm những chuyện kia, hắn rửa không sạch tội nghiệt.

Ân Thịnh trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía ánh sáng vàng kim dần biến mất: “Đem tên này ném cho Diêm Vương, tin chắc có thể đổi lấy một ân tình không nhỏ.”

Hạng Quý Hiên và Nhạc Chương liếc mắt nhìn nhau, chỉ còn biết nở nụ cười.

Ở một bên quan tài, Kim Đại Chung thẳng tắp ngã xuống. Gương mặt không còn khí sắc, trở nên tái đen, dáng dấp phảng phất như bị ai hút sạch tinh khí, lại như đã chết mấy chục năm.

Mà bên cạnh thi thể Kim Đại Chung, nam nhân mở mắt ra chậm rãi từ trong quan tài ngồi dậy.

Một đầu tóc đen dài, diện mạo lạnh lùng tuấn mỹ, cùng Ân Thịnh giống nhau vô cùng, lại mang theo hàn khí bức người cao quý.

Mắt phượng hơi nhíu, mày liễu khẽ giương. Mười ngón tay nam nhân mơn trớn hai má, cảm nhận xúc cảm ấm áp từ da thịt, im lặng một hồi lâu sau, khuôn miệng từ từ hé.

Môi mỏng quỷ dị vung lên, cùng gương mặt lạnh lùng hoàn toàn không hòa hợp. Lão càng cười càng hài lòng, càng cười càng hưng phấn, đưa tay vung ra giữa không trung, bùa vàng rơi khắp mặt đất nhất thời bay lên, đồng loạt hóa thành sói trắng, ở giữa không trung ngửa đầu tru dài.

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Ân Bùi nở nụ cười như phát điên: “Năng lượng, ta cảm nhận được năng lượng!”

Năng lượng dồi dào, chạy khắp toàn thận. Chưa từng có cảm giác tốt như vậy, chỉ là loại cảm giác có được năng lượng cùng sức mạnh tràn đầy này, lão liền như đạt được vui vẻ đến kỳ dị.

Lão nhắm mắt lại hít sâu một hơi, ánh mắt hướng về tứ phía.

“Tất cả các ngươi đều sẽ không thể sống sót!” Lão quay đầu nhìn về phía Ân Thịnh: “Sau khi giết các người, sẽ không còn ai có thể ngăn cản ta.”

Ân Thịnh dùng máu của chính mình vẽ ra mấy tấm huyết phù, lần lượt phá tan hồn phách bầy sói trắng, lúc này y đột nhiên nở nụ cười.

“Ông biết vì sao Ân Bùi vào năm 50 tuổi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử không?”

“Là do trời kị người tài!” Ân Bùi, hay là nói Kim Đại Chung, hay là ai cũng không phải, bất quá là một quỷ sư điên cuồng sống qua trăm năm. Lão bước ra khỏi quan tài, nói: “Không cần nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, chết đi kỳ thực cũng không thống khổ, nói cách khác là một khởi đầu mới thôi.”

Lão dừng một chút, lại nói: “Chỉ là không biết, chờ được các ngươi luân hồi trở lại, có phải sẽ sống ở lục giới đã bị ta khống chế rồi hay không?”

Ân Thịnh lắc đầu một cái: “Ân Bùi là kiệt xuất quỷ sư của Ân gia, nhưng đồng thời y cũng có một nhược điểm lớn nhất.”

Kim Đại Chung cau mày: “Nói hưu nói vượn, Ân Bùi là quỷ sư hoàn mỹ nhất.”

“Trên thế giới không có người hoàn mỹ.” Ân Thịnh nói: “Ông cho rằng y hoàn mỹ, bất quá chỉ là bị sùng bái mê hoặc hai mắt không thấy rõ chân tướng mà thôi.”

Kim Đại Chung híp mắt, vung tay ném ra một tấm bùa vàng. Bùa vàng giữa không trung tự động gấp thành hạc giấy, sau đó đột nhiên phóng lớn, hóa thành một còn phượng hoàng lửa khổng lồ dữ tợn.

Phượng hoàng lửa kêu to, miệng phun quả cầu lửa nhắm thẳng về phía Ân Thịnh.

Ân Thịnh đưa tay mở ra kết giới, nhặt lên thanh kiếm gỗ đào từ trên mặt đất.

“Thể trạng Ân Bùi từ nhỏ đã không tốt, y rất cố chấp dùng thuốc dưỡng chính mình. Đoán mệnh thiên sư nói y không sống quá năm mươi, y lại không tin, tìm kiếm bài thuốc khắp nơi thậm chí rơi vào ma đạo.”

Kim Đại Chung vẫn không thèm nghe đến lời y nói, híp mắt nhìn phượng hoàng lửa, một mực hưng phấn với năng lực trời phú, bản thân trước kia căn bản không có được sức mạnh như thế này.

Đáy mắt lão tràn đầy đắc ý, tràn đầy hình ảnh một tương lai tốt đẹp.

Ân Thịnh dùng lòng bàn tay lau đi vết máu trên kiếm gỗ, phóng kiếm về phía phượng hoàng lửa, phượng hoàng lửa vội vẫy cánh né tránh nhưng không kịp, bị kiếm gỗ đào làm tổn thương một bên cánh.

Tiếng kêu la đau đớn mang theo tức giận, phượng hoàng lửa lần nữa phun ra lửa, lại đột nhiên phụt một cái biến mất.

Kim Đại Chung đứng ở một chỗ không dám tin vào mắt mình, lại để lão nhìn thấy làn da của chính mình dần lão hóa đi một cách nhanh chóng.

Ân Thịnh giương mắt, lạnh lùng nói: “Vào ngày Ân Bùi được năm mươi tuổi, y vì ngăn cản thân thể của chính mình bị yêu ma thôn tính, liền tự nguyền rủa bản thân.”

Kim Đại Chung kêu lên thảm thiết, hai chân vô lực ngã nhào trên đất. Nhạc Chương kinh ngạc nhìn, chỉ thấy Ân Thịnh từng bước từng bước đi tới trước mặt Kim Đại Chung, từ trên nhìn xuống gương mặt lão: “Vĩnh viễn chết đi, sẽ không ai còn nhớ đến ông nữa.”

“Này, này là cái quỷ gì vậy!” Kim Đại Chung nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tốc độ lão hóa một cách nhanh chóng, mái tóc phút chốc chuyển thành trắng như tuyết, bắt đầu rơi rụng. Nếp nhăn, đồi mồi, hàm răng lung lay, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu thở dốc.

“Bộ thân thể này cùng linh hồn vĩnh viễn không cách nào chuyển thế luân hồi, ép buộc tách khỏi lục giới, không thể tồn tại ở bất kỳ đâu.” Ân Thịnh nở nụ cười lạnh, tròng mắt mờ mịt tựa khói sương: “Nói đơn giản chính là, hồn phi phách tán.”

Kim Đại Chung hoảng sợ trợn to hai mắt, lão muốn thoát ly hồn phách, lại phát hiện không cách nào có thể triển khai chú thuật.

“Đừng uổng phí tâm cơ.” Ân Thịnh nói: “Một khi đã nhập hồn vào xác, cũng tức có nghĩa khởi động bùa nguyền rủa, mà bùa này vĩnh viễn không cách nào phá hủy.”

Kim Đại Chung kêu gào thảm thiết: “Cứu ta, ta không muốn phải hồn phi phách tán!!!!”

Ân Thịnh lạnh lùng nhìn lão: “Ông chết, chú thuật trên người Tư Đồ mới có thể phá hủy.”

“Không muốn…Không muốn…” Kim Đại Chung kêu rên, Nhạc Chương thậm chí không đành lòng xem, nghiêng đầu vùi mặt vào cổ Hạng Quý Hiên.

Vốn dĩ thân thể Ân Bùi là có chú thuật bảo vệ nên mới có thể duy trì đến hiện tại, mà bây giờ chú thuật đã được mở ra. Thân thể Ân Bùi cấp tốc biến thành cát bụi, thời gian coi như bị đông cứng hơn trăm năm, một khi buông thõng, làn sóng thời gian sẽ mãnh liệt ập đến bù trở về tất cả thiếu hụt.

Thanh âm của Kim Đại Chung tắc nghẽn trong cổ họng, thân thể dần hóa thành cát bụi, linh hồn của lão cũng tiêu tán, không còn chút tăm hơi.

“Không phải không có quả báo, chỉ là thời điểm chưa tới…À…” Hạng Quý Hiên rốt cuộc hiểu rõ Đông Ngũ lúc nãy là nói gì, hắn nhìn về phía Ân Thịnh: “Cậu và Đông Ngũ đã sớm biết thân thể Ân Bùi có vấn đề?”

“Tôi là khôi phục ký ức mới nhớ lại.” Ân Thịnh nói: “Khi đó tôi cùng Đông Ngũ đã biết mục tiêu của lão chính là Ân Bùi, chỉ tiếc, không thể ngăn cản.”

Về tư, y cũng không muốn thân thể lão tổ tiên bị Kim Đại Chung sử dụng linh tinh. Mặc dù biết một khi Kim Đại Chung thành công di dời hồn phách chỉ có một con đường chết, cho dù là không tới lúc ấy, y cũng muốn bảo vệ thân thể Ân Bùi toàn vẹn.

Nhưng tất cả chuyện trên thế gian, đều đã được định sẵn.

Ân Thịnh thu hồi ý lạnh trong mắt, trở lại lãnh đạm vốn có từ trước, quay về phía chân trời xa xa, nơi ánh bình minh dần chiếu rộ: “Chết đi kỳ thực không thống khổ, bất quá là một khởi đầu mới.” Y học theo ngữ điệu của Kim Đại Chung, sau đó chậm rãi khơi lên khóe miệng: “Thật đáng tiếc làm sao, ông đã không còn có cái gọi là khởi đầu mới rồi.”

Một tháng sau.

Tư Đồ nằm ở trên giường trăm ngàn tẻ nhạt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cạnh tay hắn là Ngân đang nằm úp sấp, cái đuôi to lớn của mèo Ba Tư không ngừng phe phẩy lướt qua mu bàn tay hắn.

Cửa phòng ngủ bất ngờ mở ra, Ân Thịnh bưng theo một bát thuốc đi vào. Tư Đồ vội nhăn mũi: “Lại uống nữa…”

“Này là canh cố hồn (giữ vững hồn phách), nhất định phải uống.” Ân Thịnh không cho phép cự tuyệt đưa bát tới: “Ba hồn bảy vía của anh đã bị chấn động mạnh, rất dễ xảy ra chuyện, cần phải điều dưỡng trong nửa năm.”

Tư Đồ ừng ực uống hết chén canh, quẹt miệng xong xuôi liền ngã người nằm xuống gối đầu mềm mại: “Anh đã có thể chạy nhảy bình thường lại rồi, mỗi ngày đều nằm như vậy thật nhàm chán.”

“Nói cái gì đó!” Một giọng nữ vang lên ở cửa, người đến là mẹ Tư Đồ, bà trừng mắt nói: “Nếu không phải Tiểu Thịnh giúp đỡ, thì ngay cả cái mạng của mày cũng không giữ được đâu con ạ! Tiểu Thịnh nói sao thì nghe vậy đi!”

Tư Đồ không dám tin vào tai mình: “Mẹ…Rốt cuộc ai mới là con của mẹ a…”

Mẹ Tư Đồ dương dương tự đắc vỗ vỗ vai Ân Thịnh: “Cả hai đứa đều là con của mẹ.”

Ân Thịnh nở nụ cười.

Sau khi Tư Đồ hồi mệnh, cục cảnh sát liền cho hắn nghỉ dài hạn. Vụ án của Kim Đại Chung đã được phá, mọi người đều cho rằng lão là sợ tội tự sát, đồng thời cảnh sát cũng lần lượt phát hiện được không ít thi thể tại những địa phương thuộc sản nghiệp của Kim Đại Chung, thành phố A lại lần nữa dấy lên làn sóng dư luận. Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị cũng phá được vụ án của Cừu Khiết, hóa ra là Chu Chí Quần trước đó đã đem bom đặt vào phòng khách sạn, cùng bọn họ thảo luận nơi sảnh khách sạn chính là để tạo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.

Chỉ là lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, Chu Chí Quần làm sao cũng không nghĩ tới trong máy tính của Kim Đại Chung lại có ghi chép cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Bởi vì Kim Đại Chung lão quá mức cẩn thận, vì lẽ đó bất luận là thứ gì đều sẽ cẩn thận lưu giữ chừa đường thoát thân. Mà này lại chính là chứng cứ xác thực khiến Chu Chí Quần không cách nào phản bác.

Kim Đại Chung vì muốn dời đi sự chú ý của cục cảnh sát, để lão có thể thành công tróc hồn thế thân,vậy nên liền hợp tác cùng Chu Chí Quần dẫn đến một chuỗi sự kiện lần này. Bí thư trưởng thành phố S bỏ mạng tại khách sạn ở thành phố A, vậy đã đủ để khiến toàn thể cục cảnh sát sứt đầu mẻ trán.

Từng vụ án một được phá giải, tổ trọng án cũng thu thập được toàn bộ tư liệu có liên quan đến Trường Sinh Đường, có điều đó là chuyện của những sếp lớn ở trên hay thậm chí là chuyện của chính phủ, cùng nhóm Tư Đồ bọn họ không còn chút quan hệ.

Đội trinh sát hình sự gần đây không được may mắn, liên tục gặp chuyện, hiện tại cả bọn đều được nghỉ phép dài hạn, lão cục trưởng còn công khai ám chỉ bọn họ nên đi chùa thắp nhang bái Phật.

Tư Đồ quay về nhà cha mẹ, hiển nhiên Ân Thịnh cũng đi theo, mỗi ngày bốc không biết bao nhiêu là thuốc cho hắn uống.

Tư Đồ đến bây giờ vẫn còn có chút không nắm bắt được, chờ đến khi mẹ hắn ra ngoài chơi mạt chược cùng hàng xóm, mới lên tiếng: “Em thật sự đã khôi phục trí nhớ?”

Ân Thịnh nhìn hắn: “Thế nào, cảm thấy không nên nhớ lại mới tốt?”

Tư Đồ lúng túng: “Không phải…”

Ân Thịnh nói: “Không nhớ lại coi bộ tốt hơn, chí ít còn có thể tiếp tục nghe theo anh cho rằng chúng ta là một đôi.” Nói rồi y ung dung thong thả nhìn Tư Đồ: “Tôi vẫn không tài nào nhớ ra được anh đã nói rõ với tôi khi nào?”

Tư Đồ bất đắc dĩ: “Này còn không phải là do chưa kịp nói sao.”

Ân Thịnh nhàn nhạt cười, bế Ngân lên vuốt ve lớp lông mềm mại của nó: “Đứa nhỏ này có lẽ là không lâu trước khi tôi xảy ra chuyện anh đã đưa cho tôi.”

Tư Đồ cũng cười: “Anh thấy em lúc nào cũng một thân một mình, lo sợ em buồn chán, chó thì lại quá ồn ào, vậy hiển nhiên phải chọn mèo rồi.”

Ân Thịnh nhớ lại: “Khi ấy vẫn chỉ là một con mèo nhỏ, hình như chỉ to có ngần này?”

Y khoa tay tạo thành một kích cỡ, Ngân liền ngẩng đầu lên nhìn y, kêu meo một tiếng…

Ân Thịnh vân vê lỗ tai nó: “Thời gian trôi nhanh thật, đều đã to lớn như vậy.”

Tư Đồ cũng gật đầu: “Đúng vậy a…Thời gian đúng là trôi nhanh thật…”

Khoảng cách từ khi kết thúc vụ án cho đến hiện tại cũng đã được một tháng. Bây giờ nghĩ lại cứ ngỡ như đó là một giấc mơ.

Hắn đột nhiên hỏi: “Đông gia thế nào rồi?”

“Đông Thiểu Hiền giúp Kim Đại Chung nhiều như vậy, trước đây còn có Kim Đại Chung chống đỡ, hiện tại gia tộc thất bại thảm hại, lại còn bị những quỷ sư khác truy sát.”

Tư Đồ cau mày: “Còn Đông Lục thì sao?”

“Đông Lục không biết trốn đi đâu rồi, cậu ấy là người thừa kế Đông gia, thế nhưng đã tuyên bố rõ, Đồng gia giải tán từ đây.”

“Tốt như vậy sao?”

“Chuyện của người khác, tôi làm sao biết?” Ân Thịnh lườm hắn một cái: “Nói chung Đông Lục hiện tại đi du lịch vòng quanh, có Hạng Vũ theo bên cạnh, sẽ không sao.”

“Nói tới mới nói.” Tư Đồ sờ sờ cằm: “Tại sao Hạng Vũ lại trở về?”

“Nghe nói kỳ thực người hắn xem trọng là Đông Lục, mà tên nhóc kia cũng không phải đã phạm tội ác tày trời gì. Chỉ là bị thù hận làm mờ mắt, nếu hắn đã đáp ứng Đông Ngũ sẽ bảo vệ tốt cho Đông Lục, thì chắc chắn sẽ tuân thủ ước định. Tạm thời rời đi, bất quá là muốn để cho Đông Lục thấy rõ hiện thực.”

Tư Đồ cười nói: “Thực sự là làm khó hắn.”

Dứt lời, cả hai lại không im lặng không nói. Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, Ngân ngáp dài một cái, nhìn thấy Đại Hoàng đứng cạnh cửa ngó dáo dác, liền lẻn xuống chạy đi chơi cùng Đại Hoàng.

Tư Đồ tằng hắng, nói: “Hiện tại…Nói rõ có còn kịp hay không?”

Ân Thịnh nhìn hắn: “Ừm hửm?”

Tư Đồ đưa tay giữ chặt lấy bàn tay Ân Thịnh, phảng phất sợ hãi đúng lúc muốn nói ra lại phải quay trở về điểm khởi đầu lần nữa. Hắn vội nói: “Anh nói rồi, vụ án kết thúc, anh có lời muốn nói với em.”

Ân Thịnh không hé răng, một mực im lặng nhìn hắn.

Tư Đồ đột nhiên có chút sốt sắng, cũng không biết chính mình vào lúc y mất trí nhớ lừa y chuyện cả hai là một đôi có phải hay không đã chọc y tức giận.

“Anh thích em.” Tư Đồ bằng mọi giá nói ra hết: “Từ rất lâu trước kia đã thích em, con người em trước nay đều đơn độc, vừa lạnh lùng, vừa không để tâm tới người khác, rõ ràng bản thân lạnh lùng như vậy lại cực kỳ chán ghét mùa đông.”

Ân Thịnh đảo mắt: “Thật ngại quá tôi chính là sợ lạnh như vậy đấy.”

Tư Đồ cười nói: “Thời điểm vừa mới bắt đầu cảm thấy em thật sự rất phiền, thật sự rất thích cằn nhằn, nhưng về sau càng phát hiện em kỳ thực chỉ cần tiếp nhận vụ việc gì đều sẽ phụ trách tới cùng, đều sẽ thập phần tập trung, đối với mỗi một nguyên tắc do chính bản thân đưa ra đều sẽ giữ vững. Tuyệt đối không liên lụy người vô tội, cũng không muốn tổn thương người vô tội.”

Vành tai Ân Thịnh không tự chủ được ửng đỏ, Tư Đồ dừng một chút, thanh âm trầm xuống, nghiêm túc nói: “Anh thích em, không đúng…Anh yêu em, ở bên cạnh anh đi, cả đời!”

Ân Thịnh đột nhiên muốn cười, chỉ là vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tư Đồ, bất giác không thể cười được.

“Tôi là người của Ân gia.” Y nói.

Tư Đồ gật đầu.

“Ân gia là bộ tộc quỷ sư lợi hại nhất.”

Tư Đồ tiếp tục gật đầu.

“Biết đâu sau này còn có thể gặp phải chuyện như vậy.” Ân Thịnh nói: “Không biết tự lượng sức mình, lỡ như lại bị cuốn vào chuyện như vậy.”

Tư Đồ càng siết chặt tay y: “Mặc kệ phía trước là cái gì, chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt, không phải sao?”

Ân Thịnh bĩu môi: “Người nhà của em rất kỳ quái.”

Tư Đồ nở nụ cười: “Em cũng rất kỳ quái đó thôi.”

Ân Thịnh trừng hắn, Tư Đồ lại đột nhiên rướn người hôn tới.

Dưới lầu, mẹ Tư Đồ cùng họ hàng đánh mạt chược. Tiếng cười nói của người lớn, tiếng vui đùa của bọn trẻ cùng tiếng rít gảo của Ngân vì bị Đại Hoàng chọc giận, tất cả tạo thành một bối cảnh thập phần hoàn mỹ.

Ba Tư Đồ ngồi ở phòng khách đọc báo, ánh mắt từ tờ báo nghiêng đến cửa phòng ngủ đối diện. Nhìn thấy bóng hình hai người dính lấy nhau chiếu trên sàn nhà, ông liền câu lên khóe môi, lật sang trang báo kế tiếp, ung dung thong thả ngâm nga khúc hát.

[Toàn văn hoàn]

Vis: Hoàn rồi hoàn rồi bà con ơi!! Mừng quá xá, bộ truyện đầu tiên Vis edit cuối cùng đã xong phần chính văn, sẵn tiện hỏi luôn là mọi người có bộ nào cũng liên quan đến trinh thám mà chưa nhà nào edit muốn đề cử hay không nè? Cmt ở dưới cho Vis nha.

P/s: Vẫn còn 2 phiên ngoại nữa đó:)))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.