Đổ Thạch Sư

Chương 46: Vũ hội



Lễ hội chào đón tân sinh, mục đích chủ yếu của việc cử hành vũ hội này là để thúc đẩy giao lưu giữa các học sinh mới và giữa các học sinh mới với học sinh cũ. Đây là cách nói mặt ngoài, còn mọi người vẫn lén gọi vũ hội tân sinh là vũ hội tình yêu, sau mỗi lần lễ hội giao lưu tân sinh, thì có rất nhiều thú nhân và á thú nhân gặp gỡ lẫn nhau, sau đó nếu như ở chung thấy tốt, sẽ xác định quan hệ người khế ước và người canh gác.

Bất quá bình thường hội giao lưu tân sinh những năm trước á thú nhân khóa trên rất ít tới, thường đều là các thú nhân khóa trên vì nhắm vào tân sinh nên đến nhiều hơn, bởi vì so với thú nhân tân sinh chưa có danh tiếng gì, thì trong bọn họ có vài thú nhân đã có chút danh tiếng nên trên phương diện kết giao với á thú nhân sẽ có ưu thế hơn.

Thế nhưng, yến hội tối nay dường như lại là một ngoại lệ. Bây giờ mới là bảy giờ tối, nhóm á thú nhân trước đây luôn luôn thích đến rất muộn, hôm nay lại đến hội trường sớm một cách lạ thường. Hơn nữa, một lễ hội chào đón vô cùng bình thường, rất nhiều người lại mặc lễ phục dã hội hoa lệ khác nhau, từ đầu đến chân, chỗ nào cũng là dấu vết đã qua tạo hình trau chuốt. Làm cho đám thú nhân có thói quen đến sớm nhìn cũng nhìn không hết, ai cũng hô to đã nghiền. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, á thú nhân vẫn nối gót không ngừng đi tới, từng người từng người xuất hiện với trang sức và y phục càng thêm tinh xảo.

Những khác thường rõ rệt như thế làm cho một thú nhân đã từng tham gia bốn lần lễ hội chào đón tân sinh cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn dùng khuỷu tay huých huých bả vai đồng bạn: “Này, hôm nay á thú nhân làm sao vậy? Sao lại tới nhiều như thế này!”

Đồng bạn của hắn cũng vẻ mặt kinh ngạc: “Còn chưa dừng lại! Ngươi xem, ngay cả Aijiaer Vertu cũng tới! Hắn là ‘tân nương’ học viện á thú nhân ưu tú nhất! Học viện bọn họ thường xuyên mở một vài vũ hội tiệc trà xã giao, người tham gia đều phải qua tuyển chọn kỹ càng, nghe nói người được mời tới đó thấp nhất cũng là thợ săn cấp bốn đó. Không nghĩ tới một cái vũ hội tân sinh nho nhỏ, mà ngay cả hắn cũng tới!”

“A! Ngươi xem, còn có Sylvester Bra! Nghe nói Sylvester ở đổ thạch viện tích phân chỉ còn thiếu mười phân nữa là có thể thành người tốt nghiệp, hắn thật là nhanh a, mỗi niên cấp chưa từng dừng lại quá hai năm! Lớn lên thật là xinh đẹp a.”

“Aijiaer Vertu và Sylvester Bra đều tới, thế Betty Cale đâu? Hắn có tới không? Á thú nhân của ba nhà Á Thành tới hai rồi, còn thiếu một. . .”

“Ở đó! Betty Cale, hắn cũng tới!”

“Trời ạ, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Buổi vũ hộ này không phải là yến hội của nhân sĩ thượng tầng ở Á Thành chứ?!”

“Không phải.” Một người anh em thú nhân đi trước bọn họ một bước đã trở về, mang về cho bọn họ tin tức muốn biết, “Bọn họ đều nói, buổi lễ hội chào đón này, Bác Gia Garcia sẽ đến!”

“Bác Gia Garcia?” Mấy thú nhân hai mặt nhìn nhau, người đứng nghe ở bên cạnh như có điều suy nghĩ, “Nghe nói, Bác Gia Garcia đã từng thừa nhận là mình đã có bầu bạn, hơn nữa là tân sinh của đổ thạch viện trường chúng ta, hình như còn chưa trưởng thành.”

“Vị thành niên? Tân sinh?” Mọi người lại một hồi hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau mới có người thở dài nói, “Cũng không biết tiểu á thú nhân bắt Bác Gia Garcia làm tù binh bộ dạng thế nào.”

Bên này tất cả mọi người đối với thân phận của Bạch suy đoán không ngừng, ở đây chỉ có vài người mới hoàn toàn biết rõ thân phận của Bạch Tử Thạch chỉ là cô nhi từ Maca thành xa xôi tới, cũng chính vì vậy, nên đây cũng là nguyên nhân khiến cho vài người ở đây dù biết hai người đã ở chung một chỗ, cũng không muốn từ bỏ.

Ba nhà á thú nhân ở Á Thành ngày thường bởi vì quan hệ tình địch, nên rất ít khi chủ động tụ họp cùng một chỗ, mà bây giờ, bọn họ tựa hồ có cùng chung chiến tuyến, đứng chung một chỗ mỉm cười, người ngoài nhìn thì thấy trò chuyện vô cùng vui vẻ. Nhưng có ai biết rằng bọn họ chỉ là theo thói quen đeo lên lớp mặt nạ mà thôi.

“Bác Gia Garcia nhất định chỉ là nhất thời tham mới mẻ mà thôi. Hắn căn bản chưa từng gặp qua á thú nhân như vậy, vừa là vị thành niên, vừa là cô nhi, đáng thương biết bao a, hơn nữa lớn lên cũng không tệ, khéo léo lại tinh xảo. Dạng á thú nhân như vậy hầu hết đều có thể khơi dậy ý muốn bảo hộ của thú nhân. Nhưng ta tin tưởng Bác Gia Garcia cuối cùng sẽ hiểu rõ cái gì mới thích hợp nhất với hắn!” Aijiaer Vertu trên mặt lộ ra nụ cười đúng mực, giơ lên một ly rượu đỏ gật đầu với một thú nhân, trong mắt một mảnh hàn quang.

“Ta cũng vậy cảm thấy như vậy. Nhưng vấn đề là Bác Gia Garcia bây giờ thực sự cùng cái tên Bạch gì đó ở cùng nhau, ta không muốn lãng phí thời gian chờ đợi nữa.” Betty có chút bốc đồng mím môi, song hành động này lại làm cho cả người hắn thoạt nhìn lộ ra vẻ ngây thơ vô cùng.

“Kỳ thực ta cảm thấy, chúng ta không cần phải gấp.” Ở đây có một người duy nhất vẫn chưa lên tiếng là Sylvester Bra, hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói, chờ hai người đều bị lời hắn nói hấp dẫn sự chú ý, hắn mới chậm rãi nói, “Bác Gia Garcia là dạng nhân vật thế nào? Nói là thiên chi kiêu tử cũng không quá. Hắn ưu tú đến mức đủ để phần lớn mọi người khiếp sợ, cũng không phải ai cũng thừa nhận nổi áp lực đứng bên cạnh hắn. Đừng nói là một đứa cô nhi, ngay cả chúng ta. . . Các ngươi có thể bảo chứng mình có thể xứng đôi với Bác Gia Garcia không? Thậm chí có thể làm tốt một cái ‘Karen’ không? ( Karen là họ của bạn lữ Oliver David, con của bọn họ là một á thú nhân, về sau cháu chắt phần nhiều cũng là á thú nhân, để tưởng nhớ đến huyết mạch của Oliver, con cái do bạn lữ và á thú nhân con cháu của bọn họ sinh ra đều lấy tên đệm là Karen, còn Garcia là họ a ba của Vincent) “

Hai người kia đều trầm mặc, nghĩ một lát, hai người hai mắt cũng sáng lên. Sylvester nở một nụ cười thanh nhã: “Đúng trọng yếu hơn là, tên nhóc Bạch gì đó, chỉ là một cô nhi ở nông thôn mà thôi, cậu ta thì thấy qua bao nhiêu mặt của xã hội? Đối mặt với chênh lệch cuộc sống lớn như vậy, cậu ta có thể kiên trì bao lâu?”

“Cho nên, chúng ta kỳ thực cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nhìn là được. Bằng không sẽ làm hạ thấp giá trị bản thân, làm không tốt còn có thể chọc giận Bác Gia Garcia.” Betty như có điều suy nghĩ.

“Không, ” Aijiaer chậm rãi lắc đầu, cong lên một nụ cười diễm lệ, “Không cần thiết phải làm chuyện gì khiến người ta nhàn thoại, nhưng chúng ta có thể thúc đẩy một chút quá trình đó, nói thí dụ như, mời cậu ta đến vũ hội của ta chẳng hạn?”

“Aijiaer, ngươi quá xấu xa rồi! Vũ hội của ngươi ai chả biết chính là được chọn lựa kỹ càng, tham gia vào không phải là tuấn kiệt thì cũng là con cái nhân sĩ thượng lưu, ngươi mời cậu ta đi, vậy là đả kích lộ liễu a!”

Aijiaer mỉm cười nghiêng đầu: “Sao lại nói ta như vậy? Ta chỉ là có ý tốt thôi mà.” Kế tiếp lại là một phen cười nhạo của Betty.

Cuộc tranh luận không ngừng này Bạch Tử Thạch không biết tý gì, cậu lúc này đang cùng đi với Vincent trong trường học, trên gương mặt thú nhân đi bên cạnh là một mảnh hờ hững, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo vẻ lạnh lùng thấu xương, khiến cho người ta khiếp sợ.

Bảy giờ rưỡi, hai người âm thầm đi vào hội trường của lễ hội. Tiếc rằng, gương mặt Vincent thật sự quá mức nổi bật, bọn họ rõ ràng chả làm hành động gì khiến người khác chú ý, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn thường nghe thấy những tiếng khẽ hô đầy khao khát của á thú nhân và thú nhân, và cảm thấy được những ánh mắt tò mò, nghi hoặc, nghiên cứu rơi trên người mình.

Thật là khuôn mặt phiền toái a. Nhìn đám người chung quanh có khuynh hướng quây lại, Bạch Tử Thạch không khỏi liếc nhìn Vincent một cái, trong mắt thú nhân nổi lên ý cười, ôn nhu vuốt vuốt tóc Bạch Tử Thạch, sau đó nhàn nhạt liếc nhìn bốn phía một cái, nhất thời đám người chuẩn bị vây quanh bỗng dừng lại tại chỗ, không dám nhích tới gần nữa.

Aijiaer cách đó không xa nhìn Vincent, mặt tràn đầy ái mộ cùng phức tạp, một hồi sau mới chậm rãi thở dài: “Quả là Bác Gia Garcia, chỉ cần đứng ở một chỗ, không cần làm gì, dù chỉ một ánh mắt, cũng có thể làm cho người ta thần phục. Thú nhân như vậy. . .” Ta cũng muốn Bác Gia dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn ta, ôn nhu như vậy xoa tóc ta!

Ngay cả Bạch Tử Thạch cũng ngước đầu, thành thực dùng một loại ánh mắt mơ ước nhìn Vincent, này thật là có khí thế! Chỉ cần một ánh mắt thôi! Đồng thời, trong lòng cậu cũng dâng lên một chút khát vọng, khát vọng trở thành nhân trung long (rồng trong loài người, người tài giỏi)! Làm một nam nhân, ai lại không có dã tâm? Ai lại không hy vọng mình được người khác kính ngưỡng?!

Một ngày nào đó, ta tin rằng mình cũng có thể làm được, không phải dựa vào cái danh bạn lữ của Vincent Karen Garcia, mà tự ta, Bạch Tử Thạch cái tên này, một ngày nào đó sẽ được tất cả mọi người biết đến. Không có ai sẽ cho rằng Vincent lựa chọn sai lầm! Bạch lập lời thề ở trong lòng.

Có lẽ là do ánh mắt của tiểu á thú nhân quá mức sáng ngời, có lẽ là do quanh người cậu tràn đầy ý chí chiến đấu và lòng tin làm cho cả người cậu thoạt nhìn hoạt bát cùng chói mắt hơn bất kỳ lúc nào trước đây, thú nhân nhịn không được lộ ra một nụ cười sủng nịch. Điều này làm cho tất cả mọi người nhịn không được nín thở, giống như đang chứng kiến một kỳ tích.

Một người cường đại thú nhân cho tới bây giờ đều đạm mạc giống như không ăn khói lửa nhân gian (siêu phàm thoát tục, ko nhiễm bụi trần…), ánh mắt nhu hòa chăm chú nhìn một tiểu á thú nhân tinh xảo khả ái, hắn quá mức chuyên chú, giống như trong cả thiên địa chỉ có một mình tiểu á thú nhân mà thôi, ý cười ôn nhu cùng sủng ái nơi khóe miệng hắn, làm cho người ta nhịn không được mà suy nghĩ xem người được hắn thích có bao nhiêu hạnh phúc. Nụ cười đó tựa như khiến cho hắn trong nháy mắt từ thần đàn ngã xuống nhân gian, vì một người mà truỵ lạc, niềm yêu mến như thế, phá lệ động lòng người.

Bạch Tử Thạch thích hắn mỉm cười như vậy, nó làm cho trong lòng cậu ấm áp thư thích, đáp lại Vincent một nụ cười thật tươi, ăn ý và tình cảm của hai người khiến người xung quanh phải ghé mắt. Cũng làm cho ba kẻ có dụng tâm kín đáo ảm đảm không thôi, ghen ghét dữ dội.

Vũ hội tân sinh kỳ thực cũng không có gì thú vị, Bạch Tử Thạch quan sát một hồi, sâu sắc cảm thấy cái vũ hội này kỳ thực chính là cung cấp một cái nơi để vui chơi nhảy múa mà thôi. Đối với mấy cái này cậu tuyệt không cảm thấy hứng thú, càng miễn bàn đến các loại ánh mắt đan xen trong vũ hội tạo thành cảm giác quỷ dị.

Quả nhiên vẫn là. . . chuồn thôi. Bạch Tử Thạch ăn hết một khối bánh quy nhỏ, quả quyết ra quyết định —- Vincent nói, lúc rời đi có thể mang cậu bay.

Sớm chuồn, còn có thể chơi thêm một lúc. Thú hình của Vincent thật sự là cực kỳ đẹp mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.