Đổ Thạch Sư

Chương 33: Bài viết đầu tiên hôm nay



Sao chỉ xem cuộc vui thôi cũng bị dính vào a. . . Bạch Tử Thạch bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, còn trên gương mặt tinh xảo của á thú nhân đối diện lại là nụ cười ôn hòa, làm cho người ta vừa nhìn là cảm thấy có thiện cảm, những người khác cũng đang đợi đáp án của cậu, Bạch Tử Thạch đưa tay sờ sờ mũi, châm chước nói: “Khối mao liêu này ta cũng nói không chính xác được. . .”

Endymi mâu quang chợt lóe, bình thường nếu như một người nói một khối mao liêu ‘nói không chính xác được’ tức là có vài loại tình huống, một loại là thật sự nói không chính xác; một loại khác là mao liêu mà mình không coi trọng, đây là quy tắc ngầm trong giới, mao liêu không coi trọng thì trừ bạn bè đi cùng hoặc người thân cận ra, đối với người ngoài đều sẽ nói là ‘nói không chính xác, khó mà nói được’ các kiểu tương tự; một loại cuối cùng là coi trọng, nhưng sợ những người khác nghe phong phanh được, không muốn để cho người khác biết ý định thật sự của mình cũng sẽ dùng lý do như vậy. Cái tiểu á thú nhân này là loại nào đây?

“Ngươi không cần băn khoăn gì đâu, coi trọng hay không coi trọng đều có thể nói ra. Khối mao liêu này ta đã mua rồi, mọi người vây quanh ở chỗ này cũng chỉ là muốn thảo luận trao đổi một chút trước thôi.”

Endymi giải thích làm cho Bạch Tử Thạch thấy bất đắc dĩ, hắn hình như là cảm thấy mình đang bận tâm về quy tắc trong giới, người chung quanh lúc này cũng phụ họa theo khiến Bạch Tử Thạch có chút cảm giác cưỡi hổ rồi thì khó mà xuống.

“Đúng nha, khối mao liêu này là Nhã Gia mua để mọi người dùng trao đổi học tập. Cái đống quy tắc kia bây giờ tạm thời dẹp qua một bên đi, cơ hội tốt như này đừng bỏ qua a. . .”

Không nói cũng không được . . . Bạch Tử Thạch khẽ nhíu mày, cậu không muốn nói là bởi vì nơi này ý kiến chủ yếu đều là đổ trướng, vị Nhã Gia khiến ta tôn kính này mua tảng đá kia chắc chắn không chỉ là vì cái gọi là trao đổi học tập, hành động ‘mua rồi’ này cũng biểu hiện thái độ của hắn đối với khối mao liêu này, nếu bây giờ mình nói phỉ thúy bên trong bị vết rạn nứt phá hỏng, cơ bản chính là đối nghịch với hi vọng của người xung quanh, nhưng nếu nói cảm thấy có thể đổ trướng, vậy cũng quá trái lương tâm.

Suy tư một chút, Bạch Tử Thạch chỉ vào vết nứt kia nói: “Ta cảm thấy không ổn lắm, khối mao liêu này vừa có nứt vừa có lữu, ta thấy đổ trướng hơi khó.” Nói vậy kỳ thực có chút gượng ép, dù sao đổ thạch cũng không phải là dựa vào những điều đại khái đó để phán đoán, đều phải xem tình huống cụ thể của mao liêu. Bạch Tử Thạch nói như vậy, cũng là một loại che dấu, cho dù cuối cùng thật sự bị cậu nói chuẩn, cũng sẽ không làm người khác chú ý tý gì.

“Nói vậy cũng có chút đạo lý, đổ nứt vốn là phương pháp đổ có mạo hiểm cực cao, hơn nữa bên cạnh vết nứt này là lữu, cũng thật sự khiến người khác trong lòng bất an.” Endymi cười nói, Bạch Tử Thạch cũng biết hắn đang hòa giải thêm cho mình, dù sao mao liêu có cả nứt và lữu cũng không ít, đổ trướng cũng không hiếm thấy. Hắn nói vậy làm ấn tượng của Bạch Tử Thạch đối với hắn càng tốt hơn một chút, thoạt nhìn thật là một người ôn nhu.

Endymi hướng về phía Bạch Tử Thạch cười cười, sau đó tiến lại gần mao liêu, một tay bật lên cường quang khí, một tay chỉ vào chỗ rạn nứt: “Bất quá, mạo hiểm lớn cũng đi kèm với kỳ ngộ lớn. Nhìn khối mao liêu này, lục ý thông thấu trong suốt, bên trong tinh tế, nếu ra lục thì chủng tốt, thế nước đủ. Nhìn lại vết nứt này, căn cứ trứng muối và mãng văn ở đây, ta đoán vị trí ra lục có thể là ở chỗ này. . .” Endymi chỉ vào chỗ dưới một đoàn trứng muối, người xung quanh vừa gật đầu, vừa vây quanh nhìn, á thú nhân cười cười, “Về phần kích cỡ phỉ thúy, ta cũng không nói rõ được, có lẽ là khoảng hơn 10 cân đi. Mà hướng đi của vết nứt lại là hướng về phía kia, vả lại đến phía dưới mơ hồ có dấu hiệu biến mất. Vì vậy vết nứt này đối với phỉ thúy sẽ không có ảnh hưởng quá lớn. Lại nhìn vết lữu này, nó không nối liền cùng vết nứt, mà là ở bên cạnh vết nứt, nhìn kỹ một chút bốn phía gốc vết lữu này, cùng mặt trong mao liêu có hơi khác biệt, ta đoán nó hẳn là hình thành sau khi phỉ thúy hình thành, cũng chính là rạn nứt hậu sinh. Vì vậy ta cảm thấy khối mao liêu này đổ tính vẫn rất mạnh.”

Endymi trên mặt mang mỉm cười tự tin, đem tất cả suy nghĩ của hắn đối với khối nguyên thạch này đều nói ra, một chút cũng không giấu giếm, hơn nữa có lý có căn cứ, Bạch Tử Thạch nghe xong cũng không ngừng gật đầu theo. Sau khi hắn nói xong, xung quanh nhất thời vang lên một trận vỗ tay, tiếng hưởng ứng vang lên không dứt bên tai.

“Mặc dù ta cũng cảm thấy có thể đổ trướng, nhưng chẳng qua là cảm thấy mà thôi, nghe Nhã Gia nói như thế, thật đúng là hiểu ra a.”

“Thật không hổ là người còn trẻ như vậy đã trở thành đổ thạch sư học đồ cấp sáu a”

Nghe những tiếng ca tụng này, Bạch Tử Thạch có chút cảm thán nhìn á thú nhân đang bị vây ở giữa, nếu như không phải mình có lực cảm ứng đối với phỉ thúy, sợ rằng bây giờ cũng giống như á thú nhân xung quanh tin tưởng rằng khối mao liêu này có thể đổ trướng đi.

Đáng tiếc. . . Mặc dù nói rất có đạo lý, nhưng đổ thạch cái loại này có một câu — ‘Trên đổ thạch trường, không có gì không thể phát sinh’, đây rốt cuộc vẫn là khối liêu tử phải đổ sụp.

“Không bằng giải ra đi, để chúng ta xem thử đây là khối liêu thử như thế nào!” Trong tiếng tán dương xung quanh, bỗng nhiên có một cái á thú nhân hơi béo lớn tiếng đề nghị, hắn vừa nói đã giành được tán thành của nhiều người.

“Đúng nha, đúng nha, Nhã Gia giải ra đi, để chúng ta xem thử phỉ thúy bên trong là dạng gì!”

“Thật là rất mong đợi a. . .”

Endymi khẽ mỉm cười, đeo hắc văn bao tay vào, tay giơ cao lên, đám người xung quanh nhất thời an tĩnh lại: “Được nha, chúng ta đi đến phía trước đi.” Bởi vì lời nói mới rồi của Bạch Tử Thạch, nên Endymi cũng gọi cậu, ” Cậu bạn nhỏ này cũng cùng đi chứ?”

Bạch Tử Thạch gật đầu, thành thật mà nói cậu cũng rất tò mò phỉ thúy bên trong là dạng gì, Endymi suy đoán phi thường có đạo lý, thế thì phỉ thúy đến tột cùng là có vấn đề ở chỗ nào nhỉ?

Đi theo một đám người, Bạch Tử Thạch đi tới cửa khu giải thạch. Lão bản vừa nhìn thấy là Endymi tới, lập tức quăng luôn một người khách nhân khác đang giải thạch chạy đến tiếp đón: “Endymi, thế nào? Chuẩn bị giải khối có vết nứt này?”

“Đúng vậy, a bá.” Endymi cười nói.

Nguyên lai lão bản nơi này là thân huynh đệ của a cha á thú nhân này, Bạch Tử Thạch im lặng nghĩ.

“Đến, bên này, bên này. . .” Lão bản dẫn Endymi tới bên cạnh một máy cắt thạch nhìn qua có vẻ hoàn toàn mới toanh, đây là một máy giải thạch tốt nhất, có thể xác định vị trí sẵn chi tiết hơn, giá tiền đắt, thông thường chỉ khi có mao liêu có khả năng lớn ra phỉ thúy có thế nước tốt mới dùng. Nhìn hành động này của hắn, vị lão bản này đối với cháu của mình cũng là lòng tin mười phần.

Endymi cũng không có từ chối, nhóm người đem mao liêu đặt ở phía dưới máy cắt thạch, hắn nhìn một lát, điểu chỉnh vị trí mao liêu một chút, bật máy cắt thạch, lưu loát cắt xuống. Đẩy mặt cắt của mao liêu ra, hai mặt đều trắng bóng một mảnh, những vết nứt rất nhỏ tuy vẫn tồn tại, nhưng tất cả mọi người nhìn ra được, những đường nứt nhỏ này xem ra đã rất mảnh, không chạy vào bên trong được bao lâu. Endymi khẽ mỉm cười, lại ở trên mao liêu cắt mấy đao, vẫn không thấy lục.

Xung quanh có người đã bất an, song Endymi vẫn mỉm cười tuyệt không lo lắng. Bạch Tử Thạch ở bên cạnh nhìn, không khỏi đối với cái người Endymi này có vài phần kính trọng, hắn cắt mấy đao này không phải là để cắt ra lục, mà là muốn đem lớp vỏ dày phía ngoài mao liêu cắt đi, thuận tiện nhìn hướng đi của vết rạn nứt. Với lại hắn cắt mấy đao này đúng là dựa theo phán đoán ban đầu của hắn. Quả nhiên không có cắt phải một tý phỉ thúy nào.

Hất những phần vỏ không có phỉ thúy ra, Endymi nhìn kỹ một chút nguyên thạch, chần chờ một chút, lại kéo máy cắt thạch tới chỗ có vết nứt bổ xuống một đao, một mảnh lục ý xanh nhạt nháy mắt đập vào tầm mắt, ánh lên vẻ sáng bóng nhu hòa, thoạt nhìn thật hài lòng.

Nhất thời tiếng hoan hô xung quanh dậy lên, song chân mày Endymi lại lặng lẽ nhíu lại, mấy cái á thú nhân đứng gần đó tất cả đều không lên tiếng nữa. Hắn đem khối mao liêu đã giảm hơn một nửa thể tích lấy xuống khỏi giải thạch cơ, bật cường quang khí soi lên trên phỉ thúy, sau đó chân mày nhíu lại càng chặt hơn .

Bạch Tử Thạch đứng ở bên cạnh mao liêu thấy rất rõ ràng, chỗ vết rạn nứt rất nhỏ vốn đáng lẽ phải biến mất lại quỷ dị biến thành một đường cong lớn, lượn vòng sang phía phỉ thúy, hơn nữa có dấu hiệu càng lúc càng lớn. Mà vị trí này, ở dưới cường quang khí có thể thấy ánh sáng rực rỡ oánh lục của phỉ thúy lộ ra, điều này nói rõ trong khối mao liêu này đúng là có lục, hơn nữa nhìn lục ý lộ ra, loại nước đều tốt, nhưng muốn chết là, vết rạn nứt này cách vị trí phỉ thúy vô cùng vô cùng gần!

Lão bản lúc này cũng nhìn thấy, hắn tiếc hận vỗ vỗ bả vai Endymi: “Sát thạch đi. . . Nói không chừng không bị phá hỏng đâu.”

Á thú nhân bốn phía cũng thu liễm vui sướng vừa rồi, bọn họ đã từ những người đứng gần hơn biết được vết nứt kia không hề biến mất, mà là tại lúc sắp biến mất, lại từ một chỗ quỷ dị dài ra ăn vào trong!

Endymi trầm mặc gật đầu, trên gương mặt luôn lộ vẻ mỉm cười giờ lại biến thành nặng nề, dọc theo chỗ ra lục dùng đá mài cẩn thận mài, lão bản cũng lấy ra một khối đá mài cùng làm với hắn, một số á thú nhân bắt đầu tản đi, một số khác vẫn ở tại chỗ nhìn. Mười mấy phút sau, một khối phỉ thúy khoảng hai mươi mấy cân được giải ra, phía trên còn dính một ít đá vụ và bụi, màu sắc là màu chính dương lục vô cùng thuần khiết, phần gần trung tâm phỉ thúy đã có thể đạt tới Băng Chủng, đáng tiếc là, một đường rạn nứt ở chính giữa đem cả khối phỉ thúy này phân thành hai nửa, lại chạy dọc theo hai bên, giống như một cái cây nhỏ đang vươn cành ra, theo con mắt trên địa cầu mà nhìn, bên trong thật ra vẫn có một ít phỉ thúy có thể dùng làm vài món trang sức nhỏ, nhưng đối với Bác Nhã đại lục mà nói, phỉ thúy vỡ vụ thành cái dạng này, đối với tiến hóa của thú nhân thành niên một điểm tác dụng cũng không có, tối đa cũng chỉ có thể để lại ở trường học dùng làm bảo thạch cho ấu tể vừa mới hiểu chuyện hấp thu.

Thanh âm tiếc hận nhất thời vang lên: “Tại sao có thể như vậy, rõ ràng vết rạn nứt kia mắt thấy sẽ biến mất.”

Endymi trầm mặc đứng ở một bên, không nói gì thêm, rõ ràng vừa ở trước mặt mọi người nói nhiều như vậy, kết quả lại thế này, tương phản này làm hắn khó chịu. Lão bản thở dài một hơi: “Endymi, ngươi là một người đổ thạch sư rất giỏi, những mao liêu trong tiệm của ta tất cả đều là ngươi phân loại cho, cho đến tận nay, cũng không có gì sai lệch lớn. Trên đổ thạch trường tình huống gì cũng có thể xảy ra. A bá đã thấy nhiều rồi.”

Endymi gật đầu: “Không có chuyện gì, a bá, ta hiểu.”

Nguyên lai mao liêu ở chỗ này đều là hắn phân loại! Xác suất trúng thật sự rất cao! Tối thiểu ở mao liêu giá bốn mươi vạn trở xuống chia rất chuẩn. Bạch Tử Thạch nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi kinh ngạc.

Cậu nhìn khối phỉ thúy trên cơ bản đã bị vứt đi kia, trong lòng không khỏi có chút lung lay, phỉ thúy như này đối với bọn họ mà nói, chắc là vô dụng đi, vậy thì cậu có thể mua lại đúng không? Lâu không chạm đến công cụ điêu khắc, bây giờ nhìn thấy phỉ thúy đẹp thật là có chút ngứa tay.

Ngay tại lúc cậu chuẩn bị hỏi giá, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Vincent: “Bạch. . .”

Lúc Bạch Tử Thạch đang chuẩn bị đáp lại, một giọng nói đã đoạt trước cậu: “Bác Gia Garcia! Ngài thật sự ở chỗ này sao?!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.