Uyển Ca cùng với Doanh nhi trở về Túy Liên viện của mình, lúc này gia binh đã đem hết những món bảo vật mà Lục Phong tặng riêng cho nàng tới nơi, khi về tới cửa viện nàng liền cho người đem những món đồ này cất vào trong một căn phòng nhỏ, sau khi xong việc đám gia binh rời khỏi viện, lúc này Doanh nhi lên tiếng.
“Tiểu thư, trong viện của người ngay cả một người để dọn dẹp cũng không có sao?”
Nàng đang ngồi lên ban công hóng gió nghe Doanh Nhi nói vậy liền lắc đầu.
“Không phải không có mà là ta không cho bọn chúng ở lại nơi này, hàng ngày chúng sẽ tới viện dọn dẹp vào giờ Tỵ xong việc thì rời khỏi, ta không thích ồn ào lắm, chỉ có mỗi mình Tiểu Hoa mới được ở lại với ta mà thôi.”
Doanh Nhi gật đầu rồi cô nhìn xung quanh, rồi lại hỏi.
“Tiểu Hoa chắc là tỳ nữ thân cận nhất của người, à mà sao người trở về mà lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu hết?”
Lúc này Uyển Ca cũng nhận ra được sự vắng mặt vô duyên vô cớ của Tiểu Hoa, nàng đã về tới viện nhưng Tiểu Hoa thì lại không thấy đâu, chẳng lẽ đã xảy ra việc gì khi nàng rời khỏi vương phủ, Uyển Ca lập tức nhảy xuống đất đi tìm An quản gia – ông ấy là quản gia của cả vương phủ này, nếu có việc gì xảy ra ông ấy nhất định là người nhìn thấy hoặc ít nhất là nghe thấy được gì đó, thấy nàng chạy đi Doanh nhi cũng chạy đi theo, một lúc sau nàng dừng chân ở Chấp Pháp đường đây là nơi ở của An quản gia, An quản gia đang tính toán tiền bạc bỗng thấy nàng chạy đến liền bước ra cung kính cúi thấp người hỏi thăm.
“Không biết cơn gió nào khiến tam tiểu thư tới đây tìm lão nô?”
Uyển Ca nàng thở gấp gáp nhanh chóng vào chủ đề.
“An quản gia, ông có thấy Tiểu Hoa của ta đâu không?”
An quản gia nghe nàng nói thế liền cố lục lọi trong ký ức xem lần cuối gặp Tiểu Hoa là khi nào, nghĩ một hồi ông liền đáp.
“Lão nô tuổi đã cao, theo những gì lão nhớ lần cuối nhìn thấy Tiểu Hoa là ở… à trước phòng của vương gia, lúc đó Tiểu Hoa đang nói chuyện người mất tích cho vương gia nghe, sau đó thì không thấy nữa.”
Uyển Ca nắm lấy cổ tay của ông hỏi lại thêm một lần nữa.
“Ông có chắc là như thế không? Mấy ngày ta mất tích có những ai đã từng ra vào vương phủ trong đó có ai khả nghi không?”
An quản gia vẫn chắc chắn những gì bản thân mình nói một lần nữa khẳng định cho nàng nghe.
“Lão nô chắc chắn là như thế, trong thời gian tam tiểu thư mất tích hầu như có rất nhiều người ra vào vương phủ nhưng không ai là nữ nhân càng không khả nghi hết”
Uyển Ca bỏ tay lão quản gia xuống tâm trí nàng lúc này cực kỳ rối loạn, Doanh Nhi lúc này bỗng lên tiếng.
“Tiểu thư người vẫn còn trong vương phủ, sợ gì mà không tìm thấy, An quản gia tuy là quản gia của cả vương phủ nhưng là nam nhân lại tuổi cao rồi, theo lý nên hỏi người hay quản lý các nha đầu trong phủ mới phải.”
Uyển Ca biết là như thế, nàng tất nhiên cũng đã nghĩ tới cách này đều tiên nhưng trong Cảnh vương phủ này không có ma ma quản phủ mà chia ra làm 3 phe ma ma khác nhau, 1 là Đậu ma ma – bà ấy là ma ma trông coi hạ nhân làm vườn, 2 là Hữu ma ma – bà ta là ma ma của Tư Hy viện – Tâm Minh viện cũng chính là ma ma dưới trướng của Ngụy thị và thứ 3 chính là Từ ma ma – bà ta là ma ma của Từ Vi viện – Diệm Anh viện cũng chính là ma ma dưới trướng của Dư thị, ba phe này luôn luôn đối đầu với nhau, giờ mà đi hỏi cả 3 thế nào cũng chối đây chối đẩy cho mà xem.
Uyển Ca không suy nghĩ nhiều vậy nữa, liền nắm áo An quản gia nói to.
“Ông ngay lập cho gọi tất cả hạ nhân từ trên xuống dưới vương phủ tập hợp tới đại sảnh, bất kể già trẻ lớn bé, ma ma hay nô tỳ, thư đồng hay gia binh đều phải có mặt, kẻ nào trái lệnh đánh ngay lập tức!”
An quản gia cũng bị nàng dọa hết hồn, ông ấy nhanh chóng đi ngay, còn nàng cũng lập tức tới đại sảnh để hợp mặt, một hồi sau tầm 30 phút, tất cả gia binh, tỳ nữ, ma ma trên dưới Cảnh vương phủ đều đã tới nơi, nàng cho người lấy một cái bàn trà cùng với một cái ghế đem đến để trước mặt tất cả bọn họ, nàng ngồi xuống ghế đập tay thật mạnh xuống bàn nói lớn.
“Tất cả các ngươi nghe cho rõ đây, Tiểu Hoa là tỳ nữ thân cận của bổn quận chúa, dẫu cho nàng ta đã làm ra việc gì cũng phải để bổn quận chúa đích thân ra mặt xử phạt, hôm nay bổn quận chúa mới về tới vương phủ đã không thấy Tiểu Hoa, một người bình thường đâu thể vô duyên vô cớ mà biến mất được, ta đang tự hỏi có kẻ nào dám giam nhốt nàng ta mà không xin phép bổn quận chúa vậy hả?!”
Lời nàng thốt lên như sấm rền bên tai, hung tàn bá đạo làm cho đám hạ binh dù là nam nhân cũng phải kinh sợ mà lùi nhẹ về sau một bước nhỏ, lời nàng tiếp tục.
“Hiện giờ thời thế thay đổi, ta đã không còn là một nha đầu Bạch Lệnh Cường Giả sư để các ngươi có thể khinh khi nữa, ta tin chắc thái độ của Chiến vương hôm nay đủ để các ngươi hiểu rõ vấn đề, ta nhắc lại một lần cuối, kẻ nào là người dám giam, nhốt nhất đẳng tỳ nữ* của bổn quận chúa ta?!!”
– —–Chú Thích——
(*) Nhất phẩm nô tỳ = Ở Đông Tề quốc nô tỳ cũng có phân cấp bậc, có tổng cộng tam phẩm nô tỳ.
Nhất phẩm: Là những người hầu hạ thân thiết với chủ tử, chủ tỷ càng cao chức vị nô tỳ cũng càng lớn.
Nhị phẩm: Là những người chuyên đi theo nhận sai vặt.
Tam phẩm: Là những người phụ trách quét dọn, thân phận thấp kém nhất.
– ——–Lời Tác giả——-
Mình hôm nay khá rảnh lại có hứng nên viết chương mới cho mọi người, ngày mai vẫn theo lịch tiếp tục có chương mới nữa nhé.
– ——Hết Chương 45——