Nàng nghe hắn nói hết sức ngạt nhiên, không thể ngờ trong quân trại của hắn lại có một sự sắp xếp hoàn mỹ đến thế, nàng cũng là không thắc mắc gì nữa, bỗng một tiếng nổ lớn vang lên.
“Đùng…!!!”
Nàng và hắn đều giật mình, hắn đứng dậy đi ra trước cửa lều, bỗng một binh sĩ chạy tới chỗ hắn nói.
“Vương gia, lò rèn bị nổ, các vị Ngự Hỏa sư bị thương nặng ạ.”
Nàng lúc này cũng đi ra trước cửa lều, nghe hết được mọi chuyện, hắn lập tức chạy đến chỗ hiện trường nàng cũng đi theo, khi tới nơi trước mặt hắn là một lò gạch bị vỡ, than lửa bị văn tung tóe khắp nơi, giữa sân là một đám Dược Sĩ sư đang loay hoay tìm cách chữa trị cho hai người bị thương, thấy hắn tới một Dược Sĩ sư từ trong đám người đó đi ra nói.
“Khởi bẩm vương gia, có tổng cộng bốn người bị thương, bên cạch đó có hai Ngự Hỏa sư là bị thương nặng nhất ạ, có một người bị bỏng nặng ở chân, e rằng…”
Hắn nghe vị Dược Sĩ sư kia nói ấp úng làm bực mình, lạnh nhạt nói.
“E rằng làm sao?”
Vị Dược Sĩ sư kia bị hắn làm cho sợ hãi, nói.
“E rằng khi lành vết thương, cũng không thể đi lại bình thường ạ.”
Hắn nghe vậy, bỏ mặc tên Dược Sĩ sư kia, trực tiếp bước tới chỗ những Dược Sĩ sư đang chữa trị, nắm lấy vai ông lão già nhất ở đó, ông lão này đầu tóc đã bạc phơ tầm trên 70 tuổi rồi, là người có kinh nghiệp chữa trị lâu nhất ở đây, hắn nghiêm mặt hỏi lão.
“Lão đầu tử, lần này ông có chắc chữa được không?”
Lão đầu đó bị hắn làm phiền, quay đầu nói.
“Vương gia à, ngài không thấy ta đang bận à, bốn người bị thương lận đó, ta là người có kinh nhiệm nhất đương nhiên cũng phải bận nhất, có gì thì ngài hỏi tụi nhóc kia đi.
Ông lão vừa nói vừa chỉ về phía đám Dược Sĩ sư trẻ kia nói, hắn tức mình hỏi lại một lần nữa.
“Thật sự không thể đi lại sao?”
Lão đầu tử bị hắn làm phiền, quay lưng lại nói to với hắn.
“Lục La đã bị bỏng nặng ở đầu gối, không chỉ tổn thương đến da thịt mà còn tổn thương đến kinh mạch, ta cho dù chữa khỏi cũng không thể đi lại bình thường được nữa, đó là còn chữa kể vết thương của y có thể lành được hay không đây, tên Phó Nhậm kia thì dễ hơn rồi, cùng lắm là mang mấy vết sẹo cả đời thôi.”
Nàng lúc này chem vào chỗ của các Dược Sĩ sư kiểm tra vết thương của vị Ngự Hỏa sư Lục La kia, thấy nàng một vị Dược Sĩ sư lên tiếng.
“Con cái nhà ai, sao lại không trong non, mà thả long nhong ở đây vậy?”
Lúc này mọi người mới chú ý tới nàng, Lục Phong cũng thế, hắn lên tiếng.
“Uyển Ca, nàng làm gì thế?”
Nàng bị mọi người phát giác không cho lại gần những người bị thương nửa bước, nàng tức giận bước tới chỗ Lục Phong nói.
“Ta có thể chữa cho hắn, nếu như chữa trị theo cách của ta hắn có thể không bị tàn phế.”
Nghe nàng nói vậy, Lục Phong vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Có thể sao? Nàng có thể chữa được cho hắn khỏi bị tàn phế?”
Nàng gật đầu, gương mặt chắc như đinh đóng cột, hắn trước đây đã là từng là bệnh nhân của nàng, chính hắn biết rõ y thuật của nàng cao thâm như thế nào, hắn tin nàng có thể làm được, cho nên thay nàng lên tiếng.
“Tất cả dừng lại hắn cho ta.”
Lão đầu tử lúc nãy nghe thấy hắn nói như thế đang chữa trị thì quay đầu lại, những Dược Sĩ sư kia cũng quay đầu lại, lão đầu tử lên tiếng.
“Vương gia không phải ta đã nói rồi sao, ngài không có làm được thì…”
Lão tử kia đang nói thì bị hắn nhảy vào mồm, giọng nói to rõ lạnh như băng của hắn cắt ngang giọng nói già yếu của lão tử kia.
“Lão đầu tử, bộ ông quên rằng ở đây ai là chủ rồi sao?”
Nghe hắn nói thế tất cả mọi người đều lặng câm, không dám lên tiếng nữa câu, hắn nhìn nàng nói to, như muốn cho những người ở đây nghe thấy.
“Tất cả nghe kỹ đây, bắt đầu từ bây giờ mọi chuyện chữa trị đều do nàng ấy chỉ đạo, lão đầu tử ông cũng phải nghe theo!”
Lời nói của hắn phát ra, tất cả mọi người đều nhìn nàng, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán to nhỏ.
“Nha đầu nhỏ tuổi đó là ai? Mà vương gia lại coi trọng nó như vậy.”
“Cho dù nó là ai đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ làm sao có thể giỏi bằng Bàng lão được kia chứ.”
“Ta nghe nói nó là người mà vương gia dẫn đến trưa nay thì phải.”
“Chỉ là một nha đầu mới đến, ai sẽ nghe là lời nó chứ.”
……..
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không dứt, lúc này Bàng lão mới lên tiếng.
“Mọi người đừng ồn nữa, để ta hỏi nha đầu này cho kỹ càng.”
Nghe Bàng lão nói thế, mọi người không bàn tán nữa, chăm chú lắng nghe Bàng Lão nói chuyện với nàng, Bàng Lão cúi đầu thấp xuống nhìn nàng hỏi.
“Nha đầu ngươi là Dược Sĩ sư sao?”
Nghe ông ấy hỏi thế nàng cười nhẹ trả lời.
“Ta chính là Dược Sĩ sư, là trung phẩm Dược Sĩ sư đó thì sao?”
Tất cả mọi người và cả Bàng Lão nghe nàng nói vậy mà không thể tin được nhìn Lục Phong, hắn gật đầu một cái thì mọi người mới tin. Bàng Lão lại hỏi nàng.
“Tiểu nha đầu ngươi biết chữa bệnh sao?”
Nàng lại nhẹ nhàng trả lời.
“Đúng ta biết chữa bệnh, thì sao?”
Bàng Lão lại không tin nhìn hắn, hắn chỉ những vết băng bó trên cơ thể mình nói.
“Quả thật là như vậy, ta đã từng được nàng ấy cứu chữa, không thể sai được.”
Đám Dược Sĩ sư kia mắc chữ O mồm chữ A nhìn nàng, nhìn nàng chỉ mới khoảng 10-12 tuổi làm quái nào mà có thể biết chữa bệnh, khác với Cường Giả sư và Ngự Thuật sư là sinh ra đã có, Dược Sĩ sư phải trải qua các lớp đào tạo mới có thể có được danh hiện Dược Sĩ sư, làm quái nào một nha đầu lại biết chữa bệnh cứu người, làm Dược Sĩ sư trung phẩm được. Bàng Lão nhìn nàng nói.
“Vậy nha đầu, ngươi có dám chắc có thể chữa được cho tên Lục La đó không?”
Nàng chỉ chờ có thời khắc này, nàng nhếch miệng cười lời nói chắc như đinh đóng cột.
“Ta chắn chắc có thể cứu khỏi tàn phế, nhưng ta cần một số vật dụng y tế, như dao phẫu thuật và kéo, các ngươi có hay không?”
– —–Hết Chương 22——