Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 45



Bởi vì tay của Taishi bị gãy nên chuyện tắm rửa rất khó khăn, cuối cùng cũng chỉ đành nhờ Hạ Dương. Khuôn mặt Hạ Dương đỏ bừng, cả cơ thể đều căng cứng, cô cầm khăn tắm dành cho Taishi mà đứng im bất động tại chỗ. Phòng vệ sinh lại rất nhỏ, hai người lúc này đứng cách nhau chưa đến một bước chân, cũng vì vậy mà Hạ Dương mới có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Taishi, Taishi cũng cảm nhận được sự ngại ngùng của cô. Anh tuy là người đề nghị nhưng cũng cảm thấy xấu hổ, anh lớn từng này rồi, ngoại trừ lúc nhỏ được mẹ tắm cho thì đến nay cũng chưa cởi đồ tắm trước mặt người khác phái nào.

Taishi dùng cánh tay không bị thương của mình mà rối rắm gãi đầu, anh nhìn Hạ Dương nói “Vết thương mới bó bột bên không được chạm nước, em giúp tôi lau sơ người và thay quần áo là được rồi.” Taishi là bị thương ở tay phải, anh lại thuận tay đó nữa nên hiện tại muốn hành động gì cũng khó, tay trái lại không thuận nên cũng không giúp được nhiều. Tay áo bên phải của Taishi vì vết thương không thể cử động được nên lúc nãy bác sĩ đã dùng kéo cắt ngang luôn, hiện tại trên người Taishi đang mặt một chiếc áo bị mất một bên tay, cũng may tay đã bó bột nên nhìn tổng thể cũng không khó coi cho lắm.

Hạ Dương cũng hiểu Taishi thật sự cử động rất khó khăn, vì vậy cô không nói gì nữa, cũng cố gắng nén lại sự ngại ngùng của mình mà bắt đầu giúp Taishi cởi áo.

Từng chiếc cúc áo được gở ra, cũng như khúc mắc giữa hai người cũng đang chầm chậm được gở ra. Làn da màu vàng khỏe khoắn cùng cơ ngực săn chắc của Taishi cũng dần lộ ra sau lớp áo, cảnh tượng càng khiến cho Hạ Dương đỏ mặt tim run. Ánh mắt của Taishi cũng trở nên rất rõ ràng, anh cúi đầu nhìn từng cử chỉ cũng như biểu cảm của Hạ Dương, không hiểu sao càng nhìn càng thấy cô đánh yêu, những vết ửng đỏ vì ngại ngùng trên mặt cũng trở nên quyến rũ anh hơn.

Taishi không nhịn được nữa, anh cúi đầu thấp hơn, môi cũng chậm rãi áp vào môi Hạ Dương. Hạ Dương bị anh hôn khiến cho sửng sốt, cô mở to mắt mà nhìn khuôn mặt Taishi đang gần sát. Bởi vì cô kinh ngạc nên bất động, cũng quên luôn việc tiếp nhận hay từ chối anh. Taishi vòng tay trái qua ôm eo Hạ Dương kéo cô sát vào người mình, môi anh cũng cùng lúc đó tham lam mút chặt môi của cô. Nhưng thân mật chưa tới đâu, Taishi đã bị đau mà hít vào một hơi. Thì ra lúc kéo Hạ Dương lại, anh không chú ý mà khiến cô mất đà ngã về phía anh, cũng mất ngờ chạm vào vết thương trên tay anh, xương tay vừa được cố định trước đó cũng bị động, khiến cho Taishi không nhịn được mà hít vào một hơi mạnh vì đau.

Hạ Dương cũng cảm nhận được sự đau đớn của Taishi, cô lùi ra một chút lo lắng hỏi “Anh có sao không? Em…em không có cố ý.”

Taishi nén đau cười với Hạ Dương “Không sao, chỉ bị động một xíu thôi.”

Mặc dù vậy Hạ Dương vẫn không dám lơ là, cô vội vàng cởi hết nút áo của Taishi ra. Sau đó từ từ nhẹ nhàng mà giúp anh cởi áo, cũng may chỗ bó bột không to lắm, cẩn thận một chút đã có thể cởi được áo ra.

Nửa người trên của Taishi rất nhanh đã hiện ra trước mặt, cơ ngực chắc khỏe, cơ bụng cũng hiện rõ sáu múi. Hạ Dương không kiềm chế được, cô đứng bất động nhìn cơ thể Taishi hết mấy giây, đến khi Taishi gõ nhẹ vào trán mới khiến cô choàng tỉnh lại.

Hạ Dương xấu hổ, cô tự giác nuốt nước bọt của mình vào.

Taishi nhìn biểu cảm của cô, sau đó cũng tự nhìn lại cơ bụng của mình “Có đẹp không?”

Hạ Dương theo quán tính gật đầu.

“Có muốn sờ một chút không?”

Hạ Dương vốn dĩ định gật đầu tiếp, cũng may cô tỉnh táo lại kịp thời, vội vàng lắc đầu.

Taishi mỉm cười, khuôn mặt lộ vẻ gian manh, chỉ thấy anh nhỏ giọng dụ dỗ “Tất cả là của em hết, em muốn sờ muốn nắn bao nhiêu cũng được.”

Hạ Dương cắn môi, ép buộc mình không nghe theo lời anh. Cô vội vàng kéo Taishi lại, đưa tay đóng nắp bồn cầu rồi ra hiệu anh ngồi lên đó. Anh cao như vậy cô muốn giúp anh lau người cũng khó.

“Không cởi quần sao?”

Mặt Hạ Dương đỏ như gấc, cô liên tục nuốt nước bọt nói “Hay là…hay là anh thay áo thôi…”

“Không được, quần này hơi ôm, tôi di chuyển cũng không thoải mái lắm.”

Hạ Dương trong lòng gào thét, ai bảo anh mặc quần ôm làm gì cơ chứ?

Nhưng dù vậy cô vẫn cố gắng nói “Vậy…vậy để em cởi nó ra.”

Khuôn mặt Taishi đầy ý cười “Được.”

Thật khó khăn lắm mới cởi được quần dài bên ngoài ra, dù cho Hạ Dương có cố gắng cách mấy cũng không ngăn được mắt của mình vô tình nhìn qua cái nơi không nên nhìn kia mấy lần. Quần dài đã được cởi ra, Taishi đứng trước mặt Hạ Dương lộ ra đôi chân dài khỏe khoắn, cơ đùi và cơ bắp chân cũng lộ rõ ràng ra. Đã đi đến nước này rồi cũng không thể quay đầu được nữa, thôi thì “chết sớm, siêu thoát sớm”, chuyện kia hai người cũng đã làm qua rồi, bây giờ nhìn thấy thì có sao đâu chứ. Hạ quyết tâm xong Hạ Dương liền đưa tay chạm đến chiếc quần lót của Taishi, nhưng tay cô vừa chạm vào còn chưa kịp động đã nghe anh nói “Quần này thì không cần cởi ra đâu.” Cũng chỉ là lau người thôi, nhìn thấy cô ngại ngùng cùng xấu hổ như vậy anh cũng không đành lòng.

Hạ Dương có chút không nói nỗi, sao từ đầu không nói vậy đi? Không cởi quần lót thì nói sớm một chút, sao lại chờ cô chạm vào rồi mới lên tiếng, khiến cho cô bây giờ xấu hổ mà muốn tìm cái lỗ chui đi trốn luôn.

Taishi cười cười, anh rất tự giác mà ngồi lên bồn cầu, giương mắt nhìn Hạ Dương như muốn nói anh đã sẵn sàng rồi, cô cứ việc tới đi.

Hạ Dương cảm thấy sự xấu hổ của hai mươi mấy năm qua của cô không bằng một góc của ngày hôm nay. Dù vậy vẫn phải lau người cho Taishi, không thể để anh khỏa thân ngồi trong này cùng cô giao lưu ánh mắt như vậy được. Hạ Dương bắt đầu xả nước ra, cô điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, sau đó dùng khăn thấm ướt, vắt khô, sau đó mới cầm khăn chậm rãi lau người cho Taishi. Vị trí lau đầu tiên là cổ, sau đó là vai, tiếp theo mới xuống ngực, mỗi lần di chuyển một vị trí khác là mỗi lần hơi thở của cô cùng Taishi đều trở nên hỗn loạn. Chỉ thấy Taishi dùng tay trái không bị thương của mình mà sờ vào eo của Hạ Dương, tay anh cũng chậm rãi luồng vào trong áo xoa nhẹ vào da thịt của cô.

“Đừng lộn xộn.” Hạ Dương hít vào một hơi ngăn cản hành động của Taishi, cô vẫn chưa quên anh vừa mới bị động đến vết thương.

Taishi bị Hạ Dương ngăn cản cũng thu tay lại, anh biết chuyện này không thể vội vàng được. Bản thân anh lại còn đang bị thương sẽ gây ra nhiều bất tiện, có khi còn khiến cô không thoải mái.

Taishi ngoan ngoãn thu tay lại như vậy ngược lại khiến cho Hạ Dương hơi thất vọng. Cô tự gõ đầu chính mình, hiện tại sao cô lại thất vọng cơ chứ, chẳng lẽ bản thân cô cũng đang hi vọng chuyện kia sao? Càng nghĩ càng đỏ mặt, Hạ Dương không thể làm gì khác ngoài tăng tốc độ tay lên, nhanh chóng lau người cho Taishi.

Cũng may Taishi không cởi quần lót, bộ phận kia cũng không cần cô lau, vì vậy một đường lau xuống đến chân anh tương đối thuận lợi. Hạ Dương thở ra một hơi, cô xoay người xả nước giặc chiếc khăn một lần nữa, lúc xong quay mặt lại đã thấy Taishi dùng ánh mắt mời gọi mà nhìn cô.

“Khụ…đợi một chút em giúp anh mặc quần áo ngay.”

“Không cần vội, em cứ từ từ cũng được.”

Hạ Dương ngẩn tò te. Cái gì mà không cần vội? Anh định khỏa thân ở trong này suốt sao? Hạ Dương rất muốn nói với Taishi, anh có thể nhịn được nhưng cô thì chưa chắc đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.