Mọi việc sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi, bởi vì Tuấn Vỹ đã sắp xếp sẵn nên thủ tục khi Hạ Dương và Taishi đăng ký kết hôn cũng đỡ phiền phức hơn rất nhiều.
Hạ Dương cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay mà cảm giác như đang mơ, cô không ngờ đến sẽ có một ngày tên cô và Taishi có thể nằm ở cùng nhau như vậy. Cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh khi mình lấy chồng, cũng từng nghĩ sẽ cùng người mình yêu thương đến đây, cùng người ấy ký vào tờ giấy quan trọng này. Chỉ là không ngờ, mọi thứ khác xa với cô tưởng tượng.
Taishi ở bên cạnh cũng xoay qua nhìn cô, anh cũng nhìn vào tờ giấy trên tay cô. Anh không rõ cảm xúc của bản thân hiện tại như thế nào, đang vui, đang buồn, hay khó xử.
“Chúng ta về thôi.” Giọng nói của Hạ Dương cất lên, kèm theo đó còn có một tiếng thở dài.
Taishi cũng gật gật đầu, mọi chuyện cũng đã đi đến đây rồi, bây giờ anh có hối hận hay có thêm một suy nghĩ nào khác thì cũng không còn kịp.
Thời gian có chút gấp gáp, hai người mới vừa đăng ký kết hôn xong đã vội vàng chuẩn bị đồ cho kịp chuyến bay trở về Nhật. Lúc Hạ Dương rời đi ngoài Tuấn Vỹ ra thì chỉ có mẹ cô đến tiễn, ba cô vẫn còn tức giận nên không muốn nhìn thấy cô. Hạ Dương biết tính của ông, cô ngoại trừ nói xin lỗi ra cũng không biết nói thêm gì để ông bớt giận.
Mẹ Hạ Dương rất lo lắng cho cô, bà cầm tay cô vừa khóc vừa dặn dò “Sang bên đó rồi thì không thể sống cẩu thả như ở nhà nữa có biết không. Con cũng kết hôn rồi, không còn là trẻ con nữa, sau này ngoại trừ chăm sóc cho mình thì còn phải biết lo lắng cho chồng con, đừng có mà vô lo vô nghĩ như trước nữa.”
Hạ Dương lau nước mắt, cô gật đầu với mẹ mình “Con biết rồi, ba mẹ ở nhà cũng phải chăm sóc cho mình thật tốt đó.”
Mẹ cô vỗ vỗ tay cô “Mẹ biết rồi. Ba con ông ấy tuy hơi cố chấp nhưng cũng rất thương con, bây giờ sĩ diện nên mới không đến đây, chứ tối hôm qua ông ấy đã mất ngủ cả đêm đó.”
Hạ Dương lại rơi nước mắt, cô biết ba cô rất thương cô, lần này là cô bất hiếu rồi.
Tuấn Vỹ đưa hành lý của Hạ Dương cho Taishi, anh tiến đến vỗ vai thím mình “Được rồi, máy bay cũng sắp cất cánh rồi, thím đừng lo lắng quá, sau này em ấy cũng sẽ về thăm nhà mà.”
Mẹ Hạ Dương lau nước mắt gật đầu, bà nắm lấy tay Hạ Dương đặt và tay Taishi “Giúp bác chăm sóc con bé thật tốt nhé.”
Taishi vội vàng trấn an bà “Con biết rồi ạ, con nhất định sẽ chăm sóc em ấy tốt.”
Lúc lên máy bay rồi mà Hạ Dương vẫn còn thút thít, Taishi nhìn thấy cũng đau lòng, anh rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô “Đừng buồn nữa, sau này nếu em muốn về thăm họ thì tôi sẽ cùng em về.”
Hạ Dương biết Taishi chỉ muốn an ủi cô thôi, cô cũng không còn tâm trạng nào mà quan tâm nữa, chỉ gật gật đầu rồi im lặng quay sang một hướng khác.
Taishi thở dài, anh biết nếu muốn để hai người hòa hợp được sẽ rất khó, nhưng thời gian còn dài, anh nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của mình, sẽ để cho Hạ Dương có thể an tâm mà ở bên cạnh anh.
Rất nhanh máy bay đã đến Nhật, vừa ra khỏi sân bay Hạ Dương đã ngơ ngác nhìn xung quanh, cô quên không hỏi đây là đâu, là sân bay của tỉnh nào.
Taishi bắt xe, sau đó mang hành lý của hai người để vào xe, nhìn thấy cô ngơ ngác anh khó hiểu hỏi “Sao vậy?”
Hạ Dương xoay người hỏi Taishi “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Taishi mở cửa xe cho cô “Về nhà của tôi.”
Hạ Dương nghe xong liền khẩn trương. Nhà của anh?? Vậy có phải là sẽ gặp ba mẹ của anh không?
Cô run giọng hỏi Taishi “Ba mẹ của anh có biết chuyện của chúng ta không?”
Taishi bối rối, anh vẫn chưa nói gì với họ, anh cũng quên không nhắc gì về họ với Hạ Dương.
Không thấy Taishi trả lời, Hạ Dương nhìn anh “Một lát nữa có phải sẽ gặp ba mẹ anh không?”
Taishi khẽ lắc đầu “Không có, chúng ta về nhà riêng của tôi. Xin lỗi em, tôi vẫn chưa kịp nói gì với họ cả.”
Hạ Dương thở phào “Như vậy cũng tốt, anh khoan hãy nói với họ, cứ từ từ cũng được.” Nhưng sau đó trong lòng cô lại âm thầm nói thêm ‘không biết cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu, đừng để người lớn phải khó xử thêm nữa.’ Cô cảm thấy chỉ ba mẹ cô chịu đựng là đủ lắm rồi.
Taishi không biết nói gì thêm nữa, anh âm thầm nhìn Hạ Dương. Trong lòng anh cũng rất khó chịu, thà cô cứ như lúc trước, cứ âm thầm thích anh, thấy anh sẽ ngại ngùng, như vậy sẽ tốt hơn là cô ở hiện tại. Cô ở hiện tại khiến anh không có cách nào nhìn thấu được, cảm giác còn vô cùng xa lạ.
Nhà của Taishi nằm bên trong một con phố ở tỉnh Nagoya, tuy con phố không nhộn nhịp nhưng nhà cửa ở đây cũng rất khang trang. Nhà của anh nằm ở gần cuối con phố, căn nhà với màu chủ đạo là xám, sân bên trong có vẻ rất rộng.
Taishi xuống xe trước, anh vừa định bước sang mở cửa xe cho Hạ Dương nhưng cô đã tự mình mở cửa và bước ra. Anh bất đắc dĩ chỉ đành vòng ra sau lấy hành lý của hai người, sau đó thanh toán tiền cho người tài xế.
Hạ Dương rất im lặng, cô có tò mò nhưng lại lựa chọn không nói gì, thật ra cô sợ phiền Taishi, sợ anh sẽ càng chán ghét cô.
Hạ Dương so với người Taishi gặp lần đầu giống như hai người khác nhau, anh thật sự hi vọng cô có thể như lúc trước, tuy ngại ngùng nhưng vẫn sẽ nói với anh nhiều thứ, chứ không phải dáng vẻ ảm đạm như bây giờ.
Taishi nhấn mật khẩu để mở cửa vào nhà, anh vừa đi vừa kéo lấy hành lý của hai người vào bên trong. Hạ Dương đi phía sau anh, cô nhìn ngó xung quanh, muốn nhìn rõ nơi mình sẽ sống sau này.
Nhà Taishi cũng khá rộng, có hai phòng ngủ lớn, một phòng bếp, một phòng khách, còn có một phòng sách và một phòng tập thể dục nữa.
Taishi bật đèn trong nhà lên, anh lên tiếng giới thiệu mọi thứ với Hạ Dương, lúc đi vào phòng ngủ anh nói “Đây là phòng của tôi, bên cạnh còn một phòng nữa, nếu em ngại thì có thể ở phòng đó.”
Hạ Dương gật gật đầu, cô rất tự giác kéo va li của mình đi về hướng phòng Taishi vừa nói.
Bất ngờ là Taishi kéo cô lại, khuôn mặt anh lộ vẻ chần chừ “Em…em thật sự không muốn ở cùng phòng với tôi sao?”1
Tim Hạ Dương như đập lệch đi một nhịp, nhưng cuối cùng cô lại lựa chọn lắc đầu “Không cần đâu, em ở phòng đó được rồi.” Cô không muốn anh khó xử, càng không muốn anh vì trách nhiệm mới ngủ với cô.
Taishi định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ im lặng mà thở dài.
Thôi vậy, thời gian cũng còn nhiều, anh và cô cứ từ từ cũng được.