Nước mắt nóng hổi chảy ra từ khoé mắt hai người, bác sĩ đứng bên cạnh liên tục thúc giục, Giang Tuấn cắn răng gật đầu hứa với cô.
– Được, anh ký tên cho em… anh cũng hiến… hiến cả đôi mắt này có được không em?
Kiều Lệ chỉ kịp đáp lại anh một cái gật đầu trước khi được đẩy sang phòng phẫu thuật, Giang Tuấn hốt hoảng chạy đuổi theo sau, cửa phòng lần nữa đóng lại, anh như một kẻ mất phương hướng quỳ rạp xuống nền gạch.
Nữ y tá an ủi anh hết lời, khuyên nhủ anh đứng lên để đi làm thủ tục. Giang Tuấn ngồi nhìn tờ giấy cam kết, không còn lựa chọn nào khác đành đặt bút ký tên. Trước mặt anh bây giờ có thêm hai tờ đơn đăng ký hiến tạng, một cho Kiều Lệ và một cho anh.
Các ô vuông chỉ phần muốn hiến được anh đánh dấu X đầy đủ từ trên xuống dưới, đến phần giác mạc, chợt anh nhớ ra bệnh viện này chính là nơi mà hơn 11 năm trước Trương Hạ đã bị người ta lấy đi đôi giác mạc, hôm nay tại đây anh lại hiến tặng nó cho một người không may mắn khác khi mình qua đời.
“Anh hai! Cho phép em để đôi mắt của anh được thắp sáng thêm lần nữa khi nằm ở đôi nhãn cầu khác, nhưng mong anh phù hộ cho Kiều Lệ vượt qua thời khắc sinh tử này, em và cô ấy nguyện sống chết có nhau.”
Giang Tuấn đóng dấu vân tay, ký tên hoàn tất đơn đăng ký của mình không một chút do dự, còn phần của Kiều Lệ… là đợi cô ấy bình an trở ra sẽ tự mình làm…
Khi còn sống ta dành trọn mọi thứ cho những người yêu thương, nhưng khi ta chết đi linh hồn thoát xác, mỗi quả tim, quả thận hay đôi mắt đã sớm đóng lại đều sẽ cứu rỗi nhịp đập và hơi thở cho một hoặc rất nhiều người, họ thay ta tiếp tục yêu thương, họ giúp ta giữ gìn sự sống…
Cho đi đâu cần phải nhận lại… cho đi là còn mãi ở trên đời!
Giang Tuấn rời khỏi phòng làm thủ tục đứng chờ trước phòng phẫu thuật. Tâm trạng anh bây giờ như đang đi trên dây, lúc nóng lúc lạnh, lúc hụt chân rơi xuống vùng trũng tăm tối. Hơn ba mươi phút sau cánh cửa mở ra, nữ y tá ôm trên tay đứa bé đỏ hỏn, da mặt nhăn nheo nhỏ xíu tới trước mặt anh.
– Chúc mừng người nhà, mẹ và con đều được an toàn, bé trai nặng 3 kilogam, ba vào chuẩn bị thực hiện pháp da kề da với bé để mẹ vào phòng hồi sức để chăm sóc đặc biệt nhé.
Hai chân Giang Tuấn mềm nhũn, đáy lòng như trút được tảng đá nặng ngàn cân, cố kìm nén cách mấy cũng rơi nước mắt. Anh ôm cục cưng nhỏ của mình vào lòng càng ngắm càng yêu.
– Bé con của ba, chào mừng con đến với thế giới tươi đẹp này.
Lúc Kiều Lệ rời khỏi phòng hồi sức đã là bảy giờ sáng, Giang Thừa và Trần Duệ Dung lo lắng đi đón cô về phòng thường, suốt dọc đường ai cũng tưởng họ là cha mẹ ruột, chỉ hỏi cô có đau không mà mắt cũng rưng rưng.
Giang Tuấn ôm bé con đứng đợi trước cửa phòng, nhìn Kiều Lệ khó khăn thay giường mà lòng anh se thắt lại. Anh đặt bé con vào vòng tay cô, hai mắt ánh lên sự yêu thương và hạnh phúc chẳng gì đo đếm được.
– Vợ à! Vất vả cho em rồi, em nhìn xem cục cưng giống em lắm đấy, đôi mắt này, cái mũi này, cả bàn tay nữa.
Hai chiếc bao tay nhỏ xinh được Giang Tuấn tháo ra để Kiều Lệ nhìn ngắm từng ngón tay của con mình, cô xoa xoa nhẹ làn da mềm mại của bé cưng, môi cong lên một đường mãn nguyện. Chợt, hai mắt cô dừng lại ở nốt ruồi nhỏ màu đen nằm gọn gàng ở giữa lòng bàn tay bé xíu. Đôi mắt trong veo nhanh chóng trực trào lệ, hai vai cô run lên bần bật làm ai nấy cũng hốt hoảng giật mình.
– Kiều Lệ, em làm sao vậy?
Kiều Lệ ngước nhìn Giang Tuấn, giở bàn tay của bé con cho anh xem, cổ họng nghẹn cứng thật lâu mới thốt lên thành lời.
– Anh hai… Giang Tuấn… Là anh hai đó…
Cô chỉ vào nốt ruồi nhỏ trong lòng bàn tay của bé con, giải thích từng câu ngắt quãng.
– Đêm qua em mơ thấy anh hai… anh hai nói sẽ ở với em cả đời… nuốt ruồi này là của anh ấy đó…
Giang Tuấn ngây người trong giây lát, sau đó ngồi xuống ôm lấy hai mẹ con vào lòng, lau nước mắt đọng trên mi cô, dịu dàng an ủi:
– Là anh ấy không nỡ xa em, Kiều Lệ… sau này anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con em, nhất định không bao giờ làm hai mẹ con thiếu thốn hay buồn phiền bất cứ thứ gì.
Nắng sớm cuối hạ dìu dịu lọt vào phòng, có khóc thúc thít vang lên, không phải cay cũng chẳng phải đắng, mà là hạnh phúc tầng tầng lớp lớp đan xen. Giang Thừa và Trần Duệ Dung đứng kế bên lặng lẽ lau nước mắt, miệng liên tục tạ ơn trời đất, chuyện trùng hợp khó tin này chính là điềm lành, là phước đức của nhà họ Giang.
Có lẽ trời cũng động lòng thương mà rải một cơn mưa rào cuối hạ, mọi thứ trong lành, mát mẻ khiến tâm hồn dẫu có cằn cỗi cũng trở nên tươi vui. Giang Tuấn hỏi Kiều Lệ muốn đặt bé con tên gì, cô nhìn cơn mưa rào xuyên qua màn nắng ngoài kia, nhẹ nhàng trả lời:
– Hạ Vĩ… Giang Hạ Vĩ…
…
Có những cuộc chia ly đẫm nước mắt, lúc tương phùn lệ ướt mấy cũng khô. Tay ta không lau lệ kia tự cạn, nhưng khóe mắt ngày gặp lại đừng hoen mờ mà nhất định phải chứa vầng trăng khuyết sáng trong.
Ta đi qua mấy mươi năm cuộc đời có yêu và hận, có hợp rồi tan, có những lúc ta tưởng mình là đứa con bị trời cao ruồng bỏ nên chuyện gì cũng gãy đổ chẳng hanh thông. Nhưng đời bắt ta lau lệ thì cũng sẽ trả cho ta ngàn vạn nụ cười, chẳng một ai trên thế gian là người bất hạnh, hạnh phúc ở trước mắt, quan trọng là ta có bắt gặp được chúng sớm hay không mà thôi…