Lệ Du Huyên ngồi lại ghế đối diện, cố ý muốn giữ khoảng cách với ông ta. Mà cái lão Quách La này lại cũng không biết ngượng là gì, tiếp tục nhào qua ngồi bên cạnh cô.
Mặc kệ cô đang huyên thuyên thảo luận về các vấn đề của cuộc phỏng vấn, ánh mắt ông ta nhìn cô như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Cuối cùng không nhịn được ham muốn mà đưa tay vuốt lấy bàn tay của cô, rồi còn cố tình chạm đến đùi.
“Cô thật sự rất đẹp! Lệ tiểu thư à, cô có bằng lòng ở bên cạnh tôi không? Chỉ cần cô đồng ý thì bảo vật gì trên đời mà cô muốn tôi đều cho cô. Chỉ cần cô đồng ý…”
Bàn tay không yên phận còn có ý định chạm lên trên đùi Lệ Du Huyên. Nhưng ý đồ còn chưa thành thì một chiếc giày không biết từ đâu giáng xuống đầu ông ta.
Quách La đang tán tỉnh mỹ nhận tự dưng bị dán một cú vào đầu, thẹn quá hoá giận, còn định quay ra quát mắng thì đập vào mắt là vẻ mặt sừng sộ của Quách phu nhân.
“Quách La, lão già nhà ông gan to bằng trời rồi nhỉ? Lại còn dám ở sau lưng tôi làm ra chuyện như thế! Ông không xem tôi ra gì sao?”
Quách phu nhân chưa nói tới nửa câu thì đã nhào đến nắm lấy lỗ tai ông ta, vừa mắng nhiếc, vừa liên tục đánh vào người ông. Quách La sợ vợ, không dám phản kháng chỉ có thể chịu đòn, kêu cha gọi mẹ rất thảm.
Thực khách và nhân viên nhà hàng bên ngoài nghe ồn ào thì liền tụ tập lại xem, bàn tán không ngớt lời. Quách La thường ngày thể diện lớn, hôm nay bị đánh thảm trước mặt mọi người, chắc chắn là nhục nhã đến không dám ngẩng đầu.
Lệ Du Huyên ngồi một góc xem kịch còn trưng ra vẻ mặt vô cùng hài lòng. Lúc trước khi rời khỏi toà soạn, cô đã lấy được số điện thoại của Quách phu nhân. Người phụ nữ này ghen tuông nhưng cũng không phải không có lý trí.
Ban đầu bà ấy không đồng ý giúp cô vì như thế sẽ mất mặt chồng mình. Nhưng rồi nghĩ đến việc Quách La làm không ít chuyện xấu, bà ta cũng xem như đã nhẫn nhịn rất lâu.
Lệ Du Huyên cố gắng thuyết phục bà ấy một chút, chạm trúng điểm yếu của người phụ nữ nên bà liền đồng ý giúp đỡ cô diễn một vở bắt quả tang tại trận. Như vậy về sau ông ta chắc cũng không còn dám ở bên ngoài làm ra chuyện bất nhân nữa. Mà cô cũng có thể an toàn rồi! . Đam Mỹ H Văn
Quách La bị phu nhân đánh cho một trận, khuôn mặt chỗ tím chỗ xanh, biến dạng như cái đầu heo xấu xí. Ông ta không còn biết phải chối như thế nào liền muốn đem cái tội danh này đổ lên đầu Lệ Du Huyên nhưng nào ngờ được, từng bước từng bước cô đã lường trước sẵn rồi còn ông ta chỉ là một con rối bị mắc bẫy.
“Vợ à, em nghe anh nói! Không phải anh! Thật sự là không phải anh! Là nó! Là con nhỏ hồ ly tinh này quyến rũ anh, anh thật không có phản bội em.”
Lệ Du Huyên ngớ người. Lão già biến thái này vừa ăn cướp vừa la làng, cũng may là cô đã lường trước tất cả. Hừ! Tưởng muốn hại cô là dễ lắm sao?
Cô là người báo án thì sao có thể thành kẻ gây án được chứ, huống hồ tính cách chồng mình ra sao Quách phu nhân lại còn chẳng biết?
Quách phu nhân liếc Quách La một cái cảnh cáo, rồi nhìn cô với vẻ niềm nở.
“Lệ tiểu thư, hôm nay thật sự xin lỗi cô, là do tôi quản chồng không tốt. Đã để cô chịu thiệt rồi.”
Quách La không ngờ đến Quách phu nhân không những không chửi rủa Lệ Du Huyên mà còn hạ mình với cô. Ông ta không dám tin vào tai mình, vội ôm lấy tay của Quách phu nhân cố gắng biện minh: “Vợ, em sao lại như vậy? Em phải tin anh! Là cô ta quyến rũ anh, cô ta ham tiền tài của anh. Em nhìn cô ta không việc gì lại mặc váy ngắn là muốn quyến rũ đàn ông đây mà.”
Lệ Du Huyên thật là không nhìn nổi nữa. Ông ta còn chưa từ bỏ ý nghĩ muốn đổi trắng thay đen này hay sao? Đúng là vô liêm sỉ hết mức.
Tiếng bước chân vang lên phía sau lưng, một bàn tay đặt lên vai cô cùng giọng nói trầm quen thuộc vang lên: “Ông dám nói người phụ nữ của tôi ham vài đồng bạc lẻ của ông?”
Sự xuất hiện bất ngờ của Giang Niệm Dương khiến cho lão già kia vô cùng kinh ngạc sợ khiếp vía lùi hết mấy bước.
Giang Niệm Dương ôm lấy eo Lệ Du Huyên như đánh dấu chủ quyền, dịu dàng vuốt tóc cô.
“Ông đang muốn vu khống cho người phụ nữ của tôi? Phẩm vị của cô ấy chưa tệ đến mức quyến rũ tên xấu xí đần độn như ông. Là ông đang quá tự tin hay là ông cho rằng Giang Niệm Dương này nghèo hèn hơn ông?”
Quách La biết mình không còn có thể biện mình thêm gì nữa. Điều mà ông ta càng không ngờ đến chính là Lệ Du Huyên là người phụ nữ của Giang Niệm Dương.
Nhớ lại ban nãy còn vu khống cho cô tội ham tiền, mà người phụ nữ của Giang Niệm Dương thì làm sao có thể thiếu tiền cho được? Khác nào nói anh Nghèo hèn không thể nuôi nổi tình nhân.
Lại nói Giang Niệm Dương trước nay đối với nữ sắc không mấy hứng thú, lần này lại chủ động thừa nhận thân phận của Lệ Du Huyên, nghĩ thôi cũng biết anh đối với cô cực kỳ xem trọng.
Quách La quỳ rạp xuống khẩn thiết xin tha. Quách phu nhân nhìn thấy tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, bà ấy cũng không ngờ đến phía sau Lệ Du Huyên lại là cái cây đại thụ lớn như vậy.
Quách phu nhân tiến lên một bước muốn hoà giải tình hình: “Cái đó, Lệ tiểu thư, chồng tôi thật sự là hồ đồ. Tôi thay mặt ông ấy xin lỗi cô. Chuyện hôm nay tôi chắc chắn cho cô một câu trả lời thích đáng. Còn nữa, chuyện phỏng vấn hợp tác tôi thay mặt chồng mình đơn phương huỷ hợp đồng, sẽ gửi bồi thường đến cho cô, xem như là phí tổn thất danh dự. Cô xem chuyện này…”
Lệ Du Huyên cũng không định làm khó, Quách phu nhân nếu đã nhượng bộ đến vậy mà làm khó thêm cũng không được gì. Huống hồ tên Quách La qua vụ việc này chắc chắn cũng chịu không ít tai tiếng. Mọi việc đến đây là đủ.
Vốn cô định mở miệng đồng ý thì lại bị Giang Niệm Dương đi trước một bước, chặn lại điều cô muốn nói.