Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 1: Chụp trộm đại minh tinh



Trong căn phòng làm việc rộng lớn, mọi người đều đồng loạt cúi mặt xuống bàn, áp lực không dám nhìn người phụ nữ ngồi ở vị trí đầu bàn cao nhất kia vì sợ bản thân là người xấu số bị cô ta đem ra vô cớ trút giận.

Đột ngột, người phụ nữ khuôn mặt hầm hầm, lia tầm nhìn đến chỗ Lệ Du Huyên bằng ánh mắt khó chịu, lên giọng ra lệnh: “Cô! Trong hết ngày mai phải đi lấy được tin tức độc quyền của Giang Niệm Dương đưa đến cho tôi, nếu không làm được thì chuẩn bị rời khỏi toà soạn Đế Vương này đi là vừa.”

Mọi người đồng loạt nhìn đến Lệ Du Huyên bằng ánh mắt đồng cảm.

Người phụ nữ người mà mọi người dè chừng này là Tô Thanh Thanh, trưởng biên tập của tòa soạn Đế Vương. Cô ta có tính cách rất khó ưa, hễ không vừa mắt ai là trù dập người đó, bức đến khi họ không chịu được nữa mà xin nghỉ việc. Tình cảnh hiện tại của Lệ Du Huyên cũng tương tự như vậy, chỉ là chưa đến bước nghỉ việc thôi vì cô có nghị lực vô cùng kinh khủng.

Chuyện xuất phát từ một nam phóng viên, cũng là đồng nghiệp với cô tên Lâm Chí Khanh. Vì muốn có được vị trí tốt trong tòa soạn đã tự nguyện làm “trai bao” bên cạnh Tô Thanh Thanh, một người phụ nữ lớn hơn cậu ta cả một con giáp.

Tô Thanh Thanh nào biết rằng sau lưng cô ta, Lâm Chí Khanh còn trêu hoa ghẹo nguyệt biết bao cô gái khác.

Một lần thấy Lệ Du Huyên đang pha cà phê trong phòng thức uống, Lâm Chí Khanh thấy dáng người cô rất xinh đẹp, hắn ta đã giở trò sàm sỡ, cố tình chạm vào mông cô. Lệ Du Huyên ghét nhất là loại ông người này, thẳng thừng dán cho hắn một cái bạt tay, mắng chửi té tát. Từ đó Lâm Chí Khanh sinh ra căm ghét cô. Hàng đêm ở bên Tô Thanh Thanh, thì thầm bên tai cô ta rằng Lệ Du Huyên có ý với hắn, ngày nào cũng câu dẫn hắn. Mặc nhiên, Tô Thanh Thanh nảy sinh căm phẫn với Lệ Du Huyên, suốt cả tháng qua cứ trù dập cô. Nếu là người khác đã thẳng thừng nghỉ việc lâu rồi nhưng Lệ Du Huyên thì khác, cô còn có một tiểu tử ở nhà nữa, thằng nhóc này cái gì cũng làm được, thông minh thiên phú từ bé, mỗi tội là có thể ăn cả thế giới, nếu cô thất nghiệp thì làm sao nuôi nổi tiểu tử kia? Cho nên đành cắn răng chịu đựng.

Lệ Du Huyên gật đầu, đáp lại Tô Thanh Thanh: “Tôi sẽ nhanh chóng lấy được tin tức của Giang Niệm Dương mau chóng, tổng biên tập hãy yên tâm.”

Tô Thanh Thanh liếc xéo cô. Cô ta đã ra sức gây khó dễ cho Lệ Du Huyên, vậy mà cô cứ mặt dày mày dạn không chịu nghỉ việc. Nhưng không sao, để xem Lệ Du Huyên lấy được tin tức từ Giang Niệm Dương bằng cách nào. Ai ai cũng biết lấy tin tức đáng chú ý từ vị minh tinh nổi danh nhất toàn cầu này khó như lên trời, anh ta nổi tiếng ăn ở sạch sẽ, chưa từng dính một tin đồn thất thiệt nào. Lệ Du Huyên chỉ biết than khổ trong lòng, cầu trời thương xót cho cô.

Từ năm giờ sáng, Lệ Du Huyên đã lò mò bắt taxi đến MG, công ty truyền thông nổi tiếng nhất đất nước, cũng thành lập từ tay Giang Niệm Dương mà ra. Người đàn ông này quả thật quá tài giỏi, chẳng biết anh ta có hoàn hảo như lời đồn không. Người nổi tiếng thường hay nhờ quan hệ mà ém những tin xấu của mình đi, nói chi là ngôi sao quốc tế nổi tiếng toàn cầu như Giang Niệm Dương, càng phải tẩy trắng hình ảnh của mình.

Đến đây với một tâm thế quyết tâm, cô nhất định phải theo dõi Giang Niệm Dương mọi lúc không lơ là một giây một phút nào.

Trốn trong bụi cây đầy lá xanh, Lệ Du Huyên đưa ta đẩy những cành lá khuất tầm nhìn, trông thấy rõ công ty truyền thông MG trước mắt. Thấy bóng dáng cao lớn, soái khí ngút ngàn cùng hàng chục vệ sĩ đô con hộ tống xung quanh, Lệ Du Huyên đã choáng ngợp, âm thầm chột dạ, tưởng tượng ra cảnh bị bọn họ phát hiện, cho cô một trận no xương… Lệ Du Huyên vỗ mặt mình trấn tĩnh.

” y, đừng nghĩ bậy, đừng nghĩ bậy nữa. Vì tiểu Lục, mình phải quyết tâm lấy được tin tức của Giang Niệm Dương!”

Thế là cô ở trong bụi cây kia từ năm giờ sáng đến bốn giờ chiều vẫn chưa thấy Giang Niệm Dương ra khỏi công ty, bụng đã đói meo liên tục kêu ra tiếng, còn bị mấy con muỗi đáng ghét hút máu, trông cô như một người vô gia cư vất vưởng vậy.

Khi Lệ Du Huyên gần như không thể trụ được, hai mắt sắp dán chặt vì buồn ngủ, trong mơ hồ thấy bóng dáng của Giang Niệm Dương từ xa, bừng tỉnh mà mở mắt bắt đầu đứng dậy quan sát. Lệ Du Huyên định chờ đến khi Giang Niệm Dương lên xe, cô sẽ bắt taxi theo sau, chụp được nơi ở của anh cũng xem như là lấy được tin tức hot rồi.

Đáng bất ngờ hơn, từ xa có một bóng dáng nữ nhân bước đến gần Giang Niệm Dương. Hai mắt Lệ Du Huyên sáng lên, trong lòng nở hoa thầm nghĩ: “Sao số mình hên như thế chứ? Không chừng tin tức sốt dẻo này sẽ đứng nhất hot search suốt mấy tháng liền đây.”

Lúc ấy, dù Tô Thanh Thanh không bằng lòng nhưng vẫn phải thưởng cho cô một khoảng tiền thưởng lớn theo quy định, nghĩ đến đã vui sướng, chỉ muốn nhảy cẫng lên mà hét.

Mặc kệ hai con người này có mối quan hệ như thế nào, cô phải chụp được ảnh của bọn họ.

*Tách!

Tư thế này thật che khuất tầm nhìn, không thấy rõ bọn họ, Lệ Du Huyên muốn bước đến gần hơn để chụp rõ mặt, không may cho cô, vô tình vấp phải nhánh bên dưới, cả người té nhào ra ngoài đường.

“Ui da, chết cái cùi chỏ tôi rồi!”

Cú ngã làm cánh tay Lệ Du Huyên bị trầy một đường rớm máu đau đớn. Cô khó khăn đứng dậy phủi phủi đồ trên người, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Bây giờ mới để ý đến Giang Niệm Dương đang nhìn về mình bằng ánh mắt lạnh toát cùng mấy tên vệ sĩ hùng hổ đằng sau, hai tay bắt đầu run cầm cập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.