Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 31



Hạ Mộng Ngư cùng Từ Tử Sung lên xe của ông chú đó.

Lúc này Từ Tử Sung mới giới thiệu với Hạ Mộng Ngư, thì ra ông chú có bộ râu quai nón này là chủ của câu lạc bộ quyền anh chuyên nghiệp mà cậu chuẩn bị gia nhập.

“Ba chúng ta cùng ăn một bữa cơm thế nào?”, ông chú đề nghị.

Từ Tử Sung liếc Hạ Mộng Ngư. Cô lập tức lắc đầu, cúi xuống nhìn chiếc quần đùi đang mặc rồi ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Mình phải về đến nhà trước khi mẹ về…”

“Thôi, để hôm khác ạ.”, Từ Tử Sung nói.

“Thế thì đưa cô bé này về nhà trước vậy nhé?”, tuy ông chú râu quai nón hỏi nhưng giọng điệu thì lại như khẳng định, “Đợi đưa cô bé về nhà rồi hai anh em mình tìm một chỗ ăn gì đi?”

“Được ạ.”

Trong xe yên tĩnh trở lại khiến bầu không khí có chút gì đó kỳ lạ.

Không biết có phải những người chơi quyền anh đều có khí chất tương tự nhau hay không, mà cho dù chẳng nói lời nào nhưng từ ông chú này cũng toát ra cảm giác không dễ chọc vào. Vì thế Hạ Mộng Ngư căng thẳng một cách kỳ cục.

“Tiểu Từ này.”, ông chú nói, “Đề nghị lần trước anh nói với chú, chú đã nghĩ kĩ chưa?”

“Không phải em đã trả lời rồi sao ạ?”

Ông chú cười, “Thằng nhóc này từ bỏ thật rồi đấy. Chú có biết đợi đến lúc chú mày tốt nghiệp đại học thì thời kỳ hoàng kim của một quyền thủ đã qua rồi không?”

“Học đại học với chơi quyền anh không mâu thuẫn.”

“Thế thì đi Mĩ học vậy, cũng không ảnh hưởng.”. Ông chú lại phân tích tiếp: “Đội anh thật sự xem trọng chú, theo anh đi Mĩ đi. Hiện tại bên Mĩ vẫn muốn mở rộng thị trường sang Trung Quốc, chú rất có ưu thế, phương diện nào cũng tốt.”

Hạ Mộng Ngư nghe mà sửng sốt.

Mĩ?

Liên quan gì đến Mĩ?

“Em cảm ơn, nhưng mục tiêu ngắn hạn của em là nhanh chóng thi chuyên nghiệp, chính thức ra mắt, tham gia giải vô địch châu lục, lấy chứng nhận kiện tướng, thi Thanh Hoa.”

“Từ Tử Sung… Chú trời sinh đã là quyền thủ, đừng lãng phí thời gian. Thi Thanh Hoa với chú không có ý nghĩa gì đâu.”

Thấy Từ Tử Sung không đáp lời nào, ông chú lại tiếp tục phân tích, “Chỉ cần chú đồng ý với điều kiện của bọn anh, anh sẽ lập tức sắp xếp huấn luyện viên và chuyên gia thể chất tốt nhất cho chú, nửa năm sau trực tiếp ra mắt ở Mĩ, cho chú đấu trận chuyên nghiệp đầu tiên. Chờ chú công thành danh toại, ai còn để ý chú học đại học nào.”. Ông chú nhìn Hạ Mộng Ngư rồi hỏi: “Em nói xem, em gái? Em hi vọng bạn trai em sau này trở thành công chức chín giờ đi làm năm giờ về, hay là muốn cậu ấy trở thành quyền vương thu tiền tỉ?”

Hạ Mộng Ngư liếc Từ Tử Sung, cậu vẫn chẳng thay đổi vẻ mặt.

“Em nghe cậu ấy, cậu ấy quyết định thế nào em đều ủng hộ ạ.”

“Ha ha…”, ông chú bật cười sang sảng, giơ tay chỉ chỉ Hạ Mộng Ngư và nói với Từ Tử Sung, “Chú khá đấy, bạn gái tri kỷ đến thế này cơ.”

Từ Tử Sung nghiêng đầu liếc Hạ Mộng Ngư một cái, sau đó trầm mặc quay đầu nhìn về phía trước, im lặng không nói gì.

Hạ Mộng Ngư nghi hoặc nhìn sườn mặt Từ Tử sung. Sao cô lại cảm thấy tâm trạng cậu không được tốt cho lắm nhỉ?

Trong chốc lát, xe đã về đến gần tiểu khu nhà Hạ Mộng Ngư. Cô không dám để xe đỗ ngay cửa tiểu khu, nhỡ gặp người quen lại phiền phức.

“Em đưa cô ấy vào.”, Từ Tử Sung nói với ông chú đó: “Đợi em tí.”

“Được, đợi chú.”

Từ Tử Sung cùng Hạ Mộng Ngư đi về phía tiểu khu. Vì sợ gặp người quen nên Hạ Mộng Ngư tìm con ngõ nhỏ ít người qua lại.

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Hạ Mộng Ngư hỏi Từ Tử Sung, “Cậu có muốn đi Mĩ không?”

“Không, chỉ có họ muốn thế thôi. Câu lạc bộ hi vọng mình ra mắt ở Mĩ, nhưng mình muốn tham gia trận chuyên nghiệp đầu tiên ở trong nước, tạm thời không đi Mĩ, tốt nghiệp Đại học rồi tính tiếp.”

Hạ Mộng Ngư trầm ngâm chốc lát. Mĩ hẳn là nơi mà tất cả các quyền thủ chuyên nghiệp đều mơ ước tới, ra mắt và hoạt động ở Mĩ, cơ hội tốt biết bao.

“Cậu có nghĩ tới tương lai muốn làm gì không?”, Hạ Mộng Ngư hỏi: “Nghề nghiệp sau này ấy, cậu muốn làm gì?”

“Quyền thủ.”, Từ Tử Sung đáp không chút do dự.

Hạ Mộng Ngư vừa chậm chạp bước vừa nói: “Nếu đây là con đường cậu nhất định phải đi, thế sao không bắt đầu từ bây giờ? Tuy là thầy cô, bố mẹ ngày nào cũng nhắc thi đại học quan trọng thế này thế kia, là chuyện thay đổi cả đời mình, nhưng nếu một chuyện có thể thay đổi cả cuộc đời mình, thế không có nó thì thay đổi làm sao được. Thứ quyết định mình trở thành người thế nào không phải là thi đại học, mà là chính mình. Thế nên nếu mình có cơ hội làm việc mình muốn, mình sẽ không thi đại học, mình không muốn chờ một giây nào mà sẽ lao đi làm việc đấy ngay. Chỉ là mình không có cơ hội thôi. Chẳng hiểu sao cậu lại từ bỏ cơ hội tốt như thế.”

Từ Tử Sung cúi đầu, hai tay đút vào túi quần, cậu lẳng lặng nghe Hạ Mộng Ngư nói.

“Hì, mình chỉ thuận miệng nói bừa thôi.”, Hạ Mộng Ngư nghĩ Từ Tử sung mất hứng nên vội giải thích: “Cậu muốn làm gì thì cứ làm, mình chỉ đưa ý kiến thôi, cuối cùng thì cuộc đời là của cậu, cậu phải tự quyết định.”

“Hạ Mộng Ngư.”

“Hả?”

“Cậu có biết mình đi Mĩ có nghĩa là gì không?”

“Gì?”

Lên như diều gặp gió? Vậy cô có cần nhắc Từ Tử Sung, giàu rồi xin chớ quên nhau?

“Chênh lệch 12 tiếng đồng hồ, 12 giờ bay, khoảng cách 12000km.”, Từ Tử Sung nói.

Hạ Mộng Ngư sửng sốt. Cô nghiêng đầu nhìn Từ Tử Sung rồi trêu cậu: “Thật ra… Nếu đi từ Bắc Kinh qua Thái Bình Dương để đến Mĩ, khoảng cách ước chừng là 14000km. Nếu theo hướng từ đông qua tây, xuyên qua châu Á, châu Âu, và Đại Tây Dương, ước chừng là khoảng 15000km.”

“Hạ Mộng Ngư…”, Từ Tử Sung nhíu mày, nhìn Hạ Mộng Ngư và nói: “Hiện tại mình không có tâm trạng nói đùa.”

“Ôi dào, nghiêm túc thế làm gì…”, Hạ Mộng Ngư nở nụ cười ngọt ngào, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thật ra mình hiểu ý cậu. Từ Tử Sung, cậu còn nhớ đại ái vô cương mình từng nói với cậu không?”

“Có.”

“Mình hi vọng cậu có thể là chính cậu, mình hi vọng cậu càng đi càng xa, cho dù đến cuối cùng hạnh phúc của cậu không liên quan đến mình, mình cũng không để ý đâu, mình mong những điều tốt đẹp cho cậu, mong cậu vui vẻ.”, Hạ Mộng Ngư nói.

Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn về phía trước, nụ cười rạng ngời khiến Từ Tử Sung cảm thấy bỏng mắt.

“Mình không làm được.”, Từ Tử Sung nói.

“Gì cơ?”

“Đại ái vô cương, mình không làm được.”, giọng nói của Từ Tử Sung rất trầm thấp, cậu nhẹ nhàng mà lại trịnh trọng nói: “Mình yêu một người thì sẽ cho cô ấy tương lai.”

“Nhưng mà tương lai sẽ thay đổi đấy.”, Hạ Mộng Ngư nói: “Ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Thế lại càng phải chuẩn bị trước thì mới không bị động. Đúng là cuộc đời sẽ thay đổi liên tục, nhưng trong phạm vi có thể dự đoán được, vẫn có nhiều chuyện mình có khả năng khống chế. Về phần không thể đoán được…”, Từ Tử Sung thoáng nhìn qua Hạ Mộng Ngư, “Thì có lẽ là số mệnh.”

Số mệnh định ra chuyện sẽ xảy đến.

Số mệnh định ra người mình sẽ yêu.

Hạ Mộng Ngư vẫn bày ra vẻ vô tư lự, “Mình không nghĩ thế, mình cảm thấy nếu đã không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì thì đâu cần phải lo nghĩ cho ngày mai. Mình không lo đến tương lai, chỉ nghĩ đến hiện tại. Chuyện muốn làm thì phải làm ngay, người muốn yêu… thì phải lập tức yêu.”

“Dù không có kết quả?”

“Đúng, dù không có kết quả.”, Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự.

“Thế thì có ý nghĩa gì?”

“Có chứ!”, Hạ Mộng Ngư tủm tỉm cười, “Mình rất thích một câu, nếu chỉ còn mười phút nữa sẽ lên thuyền, thì ít nhất chúng ta vẫn còn có thể hôn năm phút.”

Từ Tử Sung thoáng dừng bước rồi lại đi tiếp.

“Hạ Mộng Ngư.”

“Hả?”

“Mình không đi Mĩ.”

“Ờ. Cũng được, cậu vui là được rồi.”

“Ừ.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Bỗng Hạ Mộng Ngư thở dài một tiếng.

“Thở dài cái gì?”, Từ Tử Sung hỏi.

“Mình vẫn cứ cảm thấy chơi chuyên nghiệp phức tạp thật. Nếu là chuyện học hành thì mình còn giúp cậu được, chứ còn quyền anh thì mình bó tay, chẳng làm được gì cho cậu, chỉ có thể đứng nhìn.”

Từ Tử Sung nhíu mày hỏi Hạ Mộng Ngư, “Sao cậu lại cứ phải giúp mình?”

“Tại vì mình muốn trở nên có ích cho cậu…”

Thích một người chung quy không thể chỉ nói mồm mà chẳng làm được gì, Hạ Mộng Ngư thầm nghĩ như vậy.

Từ Tử Sung trầm mặc trong chốc lát.

“Hạ Mộng Ngư.”

“Hả?”

“Cậu không cần phải hữu ích với mình.”, Từ Tử Sung thoáng dừng lại rồi trầm giọng nói tiếp: “Cậu cứ là chính cậu là được rồi.”

“Nhưng mà mình chẳng có ích gì cho cậu cả, mình không thể chai mặt quấn lấy cậu suốt được.”

Từ Tử Sung càng nhíu mày chặt hơn, lần này thì giọng điệu khá nghiêm khắc: “Sao cậu lại nghĩ cái chuyện kỳ quái này trong đầu cơ chứ.”

“Chẳng lẽ không nên thế à?”, Hạ Mộng Ngư cúi đầu đi về phía trước, “Nếu không có tác dụng với cậu, thế thì với cậu mà nói, mình tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?”

Trên đời này đâu có tình yêu vô điều kiện? Đến cả bố mẹ cũng sẽ không yêu bạn vô điều kiện. Còn nhớ trước đây, bố mẹ hay nói với cô: “Con phải ngoan, điểm phải cao, phải thật giỏi giang. Bởi vì không ai cần một đứa trẻ vô dụng cả.”; “Mày không nghe lời như thế thì nuôi mày làm cái gì nữa?”

Ai có thể yêu mà không cầu lợi?

Vậy nên, nếu cô vô ích đối với Từ Tử Sung, nếu cô không đẹp, không thông minh, không giúp ích cho cậu, thì đâu xứng được với tình yêu của cậu. Cô đâu thể không biết xấu hổ mà ở bên cạnh cậu?

“Hạ Mộng Ngư.”

“Hả?”

“Rốt cuộc cậu có hiểu mình nói gì không?”

Giọng điệu của Từ Tử Sung vô cùng nghiêm túc, đến nỗi khiến Hạ Mộng Ngư sửng sốt.

“Gì cơ?”, khuôn mặt Hạ Mộng Ngư hiện đầy vẻ mông lung.

“Cậu không cần có ích cho mình, cậu không cần làm gì cả, cậu chỉ cần đứng ở nơi mình nhìn thấy là được rồi.”, Từ Tử Sung nghiêm túc nói: “Cậu hiểu không?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà…”

“Thế…”

“Không có thế thì gì hết.”

Hạ Mộng Ngư bị chặn cứng họng.

Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư bằng ánh mắt sâu hun hút, rồi cậu nói bằng ngữ khí chắc chắn, không chút do dự, “Cho dù cậu là người vô dụng nhất trên đời này, mình cũng không bận tâm. Chỉ cần cậu là cậu là đủ rồi. Cậu không cần lo cho tương lai, mình sẽ tính toán chu toàn. Cậu cứ nói điều cậu muốn nói, làm chuyện cậu muốn làm. Chỉ cần cậu đồng ý, cho dù cậu có là phế nhân thì mình cũng không quan tâm.”

Dù sao Từ Tử Sung cũng cảm thấy nuôi Hạ Mộng Ngư ở nhà, ngày ngày không cần làm gì cũng được.

Bỗng Hạ Mộng Ngư dừng bước. Từ Tử Sung đi quá một đoạn rồi mà vẫn chưa thấy cô lên theo, bèn nghi hoặc xoay người lại.

“Đến rồi à?”

Vẫn còn đang trong ngõ, chưa tới cổng tiểu khu.

Không nghe thấy Hạ Mộng Ngư trả lời, Từ Tử Sung nhìn về phía cô, lại ngay lập tức bị bộ dạng của cô dọa cho hoảng sợ.

Hạ Mộng Ngư nước mắt lưng tròng, miệng méo xệch, hai má run run, hệt như một con chó nhỏ bị mưa xối ướt, hai giọt nước mắt có thể lăn xuống bất cứ lúc nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.