“Vâng, được…… Bao giờ đến thì gọi cho con……”
“Em ấy? Vẫn còn ngủ……”
Lê Dương trở mình, bực bội quăng gối.
Cửa sổ đóng chặt cũng không ngăn được tiếng ầm ầm của công trình thi công bên ngoài.
Mới sáng sớm!
Có phải thiếu người khiếu nại không!
Cậu vùng vằng ngồi dậy, không cẩn thận động phải cơ đùi dùng sức quá độ đêm qua.
“Ôi đậu……”
Đại khái là nghe thấy tiếng cậu, cửa phòng ngủ “kẽo kẹt” mở ra.
Thiệu Nhất tựa vào cạnh cửa, “Tỉnh rồi?”
Lê Dương nằm lại giường, buồn phiền đáp: “Ờ!”
Thiệu Nhất hơi buồn cười, đi đến mép giường nhéo mặt bạn nhỏ, “Nghe nói đã có người khiếu nại, mấy ngày tới chắc không ồn vậy nữa đâu.”
Lê Dương gạt tay Thiệu Nhất, mới buổi sáng giọng còn hơi khàn.
“Nãy anh nói chuyện với ai?”
“Mẹ anh.” Thiệu Nhất ôm cậu ngả người lên giường, “Cùng Tiểu Dư và dì Phương* đi du lịch.”
* Mẹ nuôi Chu Dư, vợ Chu Nghị.
Mấy năm nay cảm xúc của Thiệu Vân khá ổn định, bác sĩ đã cho phép về nhà tĩnh dưỡng.
Vừa lúc Thiệu Vân luôn tò mò về thế giới bên ngoài, đợi Chu Dư thi đại học xong liền cùng nhau đi du lịch.
“Ồ.” Lê Dương nói, lại nhớ tới một chuyện, “Này, anh nghĩ xem dì Thiệu… có phải nhận ra rồi không?”
Cậu hỏi hơi do dự.
Tuần trước hai người đến thăm Thiệu Vân, cậu cứ cảm thấy thái độ của bà là lạ.
Cũng không phải bài xích hay kháng cự gì, chỉ là ánh mắt trông như đã nhìn thấu mối quan hệ của hai người.
“Có khả năng.” Thiệu Nhất trầm ngâm trong chốc lát, “Dù sao mẹ anh cũng gặp nhiều người như vậy rồi.”
Lê Dương ngồi dậy, hơi lo lắng: “Thế……”
Thiệu Nhất lắc đầu ôm cậu, “Nếu mẹ không thể hiện ra ngoài, vậy chắc là không sao. Hơn nữa bây giờ mẹ đã xem em như con ruột, có thể có chuyện gì chứ?”
Thiệu Vân hiện tại thật sự ổn định hơn xưa rất nhiều, có lẽ bà đã nhìn ra quan hệ của bọn họ, có lẽ chưa.
Nhưng dù sao mọi chuyện cũng sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp.
Lê Dương quay đầu ngoạm vai anh, “Vậy em an tâm được rồi nhỉ?”
“An một ngàn cái tâm cũng được.”
“Không nhiều đến thế, chỉ một cái thôi.”
Thiệu Nhất cười nhìn cậu, “Hử?”
Lê Dương vỗ vỗ ngực anh, “Ở đây này.”
Thiệu Nhất mỉm cười, “Bạn nhỏ, miệng ngọt của em học từ đâu thế?”
Lê Dương lay anh ra, xuống giường mặc quần áo.
“Cái này gọi là gần mực thì đen.”
Thiệu Nhất chậc một tiếng, “Chẳng lẽ không phải gần đèn thì sáng?”
“Ừ, anh là con heo.” Lê Dương nhíu mũi.
Thiệu Nhất bật cười, “Chửi anh nữa hả?”
“Chửi heo thì có,” Lê Dương lườm anh, “Em còn nhớ nhé, có con heo nợ em bức thư tình.”
Thiệu Nhất nghe vậy, sâu kín thở dài.
“Thật sự muốn anh viết?”
“Lần trước là ai ghen?” Lê Dương đi tới véo cổ anh, “Em hả?”
Thiệu Nhất thở dài, “Là anh, là anh.”
Nguồn cơn chuyện này phải quay về hoạt động “Phục cổ tháng năm” của trường W, không biết là ai cho ý kiến, nói thư tình viết tay cũng xem như phục cổ.
Thế là trào lưu viết thư tay thịnh hành toàn trường.
Lê Dương thu được cả một ngăn kéo, nam có nữ có, thậm chí phần lớn thư có thể đem đi làm văn mẫu.
So với thư tình của Bạn Mập phải cao hơn cả trăm cấp độ.Có người còn đuổi tới ký túc xá, bị Lâm Quân doạ chạy về.
Vốn Lê Dương định cho đống thư vào thùng, đợi hoạt động kết thúc sẽ đem bán phế liệu.
Dù sao cậu cũng là người có bạn trai, không giữ được mấy cái này, trả thẳng mặt người ta thì lại quá quắt, vừa lúc tiền bán phế liệu ở ký túc bọn họ có thể đem đi từ thiện.
Kết quả lúc đem bán Thiệu Nhất cũng ở đó, tiện tay cầm một tờ lên xem, tưởng là bản nháp của Lê Dương, ngờ đâu đọc được một phong thư tình văn chương lai láng mùi mẫn xúc động.
Chữ kí rõ ràng là nam.
Xem thêm một tờ nữa, vẫn là thư tình.
Thiệu Nhất không nhịn được lục tung đống giấy trong thùng.
Thiệu Nhất: “……”
Anh cũng không nhớ lúc ấy mình nổi cơn ghen như nào, chỉ biết cuối cùng anh phải viết cho bạn nhỏ một bức thư tình.
Viết tay.
Còn phải dùng thứ tình cảm chân thành nhất.
Ông chủ Thiệu lại thở dài.
Tự dưng rảnh rỗi đi ghen bậy làm chi.
Không phải anh không muốn viết thư tình cho bạn nhỏ, chỉ là anh một thanh niên bỏ học, viết thư tình sao lai láng bằng dàn sinh viên tài giỏi của trường W được.
Lê Dương sau khi biết suy nghĩ của anh thì cười sặc, “…… Anh Nhất, lần đầu tiên em thấy anh như vậy luôn. Thật.”
“…… Như nào?”
“Không tự tin như vậy.” Lê Dương có vẻ vui lắm, ôm chầm lấy anh, dỗ dành nói, “Dù anh sai chính tả cả bài thì em vẫn trân trọng mà.”
Nhưng bức thư tình đã đặt gạch ấy, qua vài tháng Lê Dương vẫn chưa thấy nó đâu.
Phải đến đêm trước sinh nhật cậu.
Sinh hoạt hài hoà xong, Lê Dương nằm liệt trên giường không động đậy, cảm giác Thiệu Nhất nhét vào tay mình một tờ giấy.
Cậu nghiêng đầu hé mắt nhìn, “Gì đấy?”
Thiệu Nhất thơm thơm lên mặt cậu.
“Thư tình.”
Lê Dương tỉnh luôn, cậu vội vã bật đèn, nhìn tờ giấy mỏng trên tay.
Mở đầu vậy mà rất đứng đắn.
Viết cho bạn nhỏ đời này anh yêu nhất ——
Lê Dương cười một tiếng, liếc sang Thiệu Nhất, sau đó tiếp tục đọc. Thư tình này, thật đúng là không dễ viết.
Ừm.
Nên nói gì nhỉ……
Trước tiên khen bạn trai anh một chút đi.
Bạn nhỏ là đáng yêu nhất, bạn nhỏ đẹp nhất, bạn nhỏ thông minh nhất.
Bạn nhỏ cái gì cũng nhất.
Anh thích nhất bạn nhỏ.
…… ( chấm chấm chấm, bảo bối ơi anh thật sự không biết viết gì ( mặt khóc))
Có phải thư tình thì nên thuật lại quá trình nảy sinh tình cảm không?
Quá trình của anh thật ra rất đơn giản.
Lần đầu tiên gặp nhau anh cũng không biết, không ngờ tới tương lai một ngày sẽ phải lòng em.
Em bao gồm rất nhiều điều, là mặt trời nhỏ mà thật lâu trước kia anh không dám mơ tưởng đến.
So sánh vậy có phải rất kì cục không? Nhưng mà thôi, em cứ xem tạm đi nhé.
Trước kia từng băn khoăn rất nhiều, anh làm kiêu nhỉ. Chậc chậc chậc.
Nhưng hiện tại không như thế nữa.
Hiện tại muốn cùng Dương Dương bên nhau cả đời.
Ừm…… Ừm……
Viết gì đây nhỉ ( đã gạch)
Kể em nghe chuyện hồi cấp ba của anh đi, thấy em vẫn luôn tò mò. Tò mò mà không dám hỏi, bị anh nhìn ra được rồi ~
Thực ra cũng đơn giản thôi, năm lớp 10 hớn ha hớn hở như đồ ngốc, tuy chuyện trong nhà lộn xộn nhưng anh cảm thấy mình sống không tệ, cho đến năm lớp mười một.
Có một khoảng thời gian anh rất âm u, giờ tự mình nghĩ lại cũng cảm thấy… Ầy.
Đương nhiên, con người anh vốn không thuộc chủ nghĩa lạc quan, đặc biệt là sau khi nhà xảy ra chuyện, em hỏi anh tại sao tiệm trà sữa tên là Vị Tri.
Anh thật sự không có hàm ý cụ thể hay lí do đặc biệt gì khi lấy tên này, như anh nói đó, vì hấp dẫn khách hàng thôi (em lại định chê tục phải không, mặt cười) nhưng có lẽ còn bởi vì khi ấy anh cảm thấy con đường phía trước là ẩn số, đời người là ẩn số, vận mệnh là ẩn số.
Nhưng cũng vào lúc ấy, em xuất hiện ——
Ẩn số lớn nhất của cuộc đời anh.
Em biến mọi ẩn số trở thành phong cảnh, biến mọi điều tốt đẹp trên cuộc đời thành dáng vẻ tương lai.
Anh từng nhìn thấy rất nhiều cảnh vật, nhưng dường như thật dễ quên đi chúng. Chụp rất nhiều, vẽ rất nhiều, nhưng cũng không nhớ rõ.
Có lẽ một ngày, có lẽ một giờ, có lẽ chỉ cần một giây, anh đều sẽ quên sạch.
Chỉ có em là không giống, em là điều rõ ràng nhất, loá mắt nhất, là điều anh yêu thích nhất.
Không thể quên em, cũng luyến tiếc quên em.
Hiện tại muốn cùng Dương Dương bên nhau cả đời, chết rồi cũng muốn cùng Dương Dương sống tiếp kiếp sau.
Anh lớn hơn em ba tuổi, vậy đành thiệt thòi em sống ít hơn anh ba năm (câu này nghe hơi kì…. em cứ nhìn đại ý thôi).
Có một cách chết rất lưu hành ( cười), sống đủ rồi thì cùng người mình yêu nắm tay nhau nằm trên giường, nói chết thôi, vậy là chúng ta chết.
Ừm….. Còn điều cuối cùng
Về chuyện hai chúng ta vĩnh viễn không xa rời ——
Không biết ý của em thế nào?
HẾT NGOẠI TRUYỆN THỨ HAI – HOÀN.