Cốc trà sữa thứ mười chín: Dáng vẻ ngủ say.
– ———————-
“Có thể gặp được cậu ở nơi này, thật trùng hợp quá.”
Cô gái cười rất ngọt ngào, Thiệu Nhất không tiếp lời, chỉ hỏi: “Chú của cô là?”
Lưu Nghi Nhiên đáp: “Chủ biên XX, chú nói rất thích tranh của cậu.”
Ra là chủ biên Lưu kia..
Thiệu Nhất mỉm cười, “Muốn uống gì không?”
Lưu Nghi Nhiên cắn cắn môi, “Ừm, cậu làm ông chủ, có đề cử gì không?”
Nghe thấy câu này, không biết vì sao, Thiệu Nhất đột nhiên nghĩ tới luận điểm “Đừng nên uống vị dâu” của Lê Dương.
Lưu Nghi Nhiên cùng bọn họ hàn huyên rất lâu, mới đứng dậy rời đi.
Cô vừa đi khỏi, Lý Nhiên liền bắt đầu chậc chậc chậc.
“Nhưng tớ chỉ thích nói cùng cậu í thoi ~ nha,” Lý Nhiên cảm thán, “Sức quyến rũ của anh Thiệu Nhất mình đúng là hề suy suyển, người ta tìm tới tận quán luôn rồi.”
Thiệu Nhất cố ý thở dài: “Công nhận, đau cả đầu.”
Lý Nhiên: “…… Tao phát hiện nhiều lúc mày cũng hãm ghê.”
Hắn đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Ấy tao biết dồi! Chủ biên Lưu kia, chắc chắn là vì Lưu Nghi Nhiên nên mới nhận bản thảo của mày, ** má cái cửa sau tàng hình này, xịn xò vãi.”
Thiệu Nhất hết nói.
Lý Nhiên: “Tao thấy hình như Lưu Nghi Nhiên muốn theo đuổi mày thì phải?”
Thiệu Nhất không để ý đến hắn.
“Thế bây giờ mày tính làm gì hả?”
Thiệu Nhất hỏi lại: “Bây giờ tao cần làm gì sao?”
“Từ chối hoặc đồng ý đó ba,” Lý Nhiên lắc đầu thở dài, “Nhưng là mày thì trăm phần trăm từ chối rồi, haiz, em gái đáng thương, đau khổ thầm mến mày nhiều năm như thế.”
Ngày hôm sau, từ sáng tinh mơ Lý Nhiên đã gõ cửa phòng Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất thở dài mở cửa: “Tinh thần ngài tốt quá ha?”
Lý Nhiên thúc giục: “Mày nhanh lên, bọn mình phải đi cùng các bạn nhỏ.”
“Mày chắc mấy nhóc đó dậy sớm vậy sao?” Thiệu Nhất chỉ vào chiếc đồng hồ điểm 6 rưỡi của Lý Nhiên.
“…… Thì chắc cũng tầm này.” Lý Nhiên tự an ủi mình, “Bọn nó còn trẻ mà.”
“Mày thật sự coi trọng anh giáo viên đấy à?” Thiệu Nhất quay đi rửa mặt, thuận miệng hỏi hắn.
Lý Nhiên vuốt cằm, “Coi trọng hử.”
“Thấy sao?”
“Đẹp.”
“Nghiêm túc không?”
“Chắc là nghiêm túc,” Lý Nhiên dửng dưng cười, “Không thì chơi chút cũng được.”
Hắn lại đổi giọng: “Nhưng mà thầy giáo này, thật đúng là làm tao rất hứng thú, cho tao cảm giác, ưm, khác hẳn đám người trước đây.”
“Ầy, Thiệu Nhi, mày thấy trong những người mày biết có ai đẹp không?”
Thiệu Nhất đang thu xếp đồ đạc chụp ảnh cần dùng, thuận tay cầm tờ 100 giơ cho hắn xem, lời ít ý nhiều: “Ông ấy.”
Lý Nhiên nhìn ông Mao* màu đỏ, “Còn ai nữa?”
* Mao Trạch Đông – người sáng lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Thiệu Nhất lại tuỳ tiện giơ hắn xem một tờ ông Mao* xanh lá.
*
Lý Nhiên thở ngắn than dài: “Sao mày thô thiển quá vậy bạn ơi! Chẳng lẽ tao xấu hả?”
Thiệu Nhất liếc hắn một cái, “Cũng tạm.”
Lý Nhiên khiếp sợ: “Lấy giá trị nhan sắc của bố, mà vào miệng mày lại thành cũng tạm? Cũng tạm?!”
“Không không, vậy ngài cảm thấy có ai phù hợp với tiêu chuẩn cái đẹp của ngài hả?”
Thiệu Nhất nói nhẹ như bẫng: “Lê Dương nha.”
Bạn nhỏ thật sự lớn lên khá xinh đẹp, chủ yếu là có cái duyên hợp mắt anh, bằng không khi trước anh cũng không tặng cá koi cho người ta chỉ sau ba lần gặp.
Lý Nhiên trầm mặc trong chốc lát, nhíu mày ngồi xổm xuống trước mặt Thiệu Nhất, “…… Chẳng lẽ ăng ten của tao bị lỗi? Thật ra mày cũng là gay?”
“Không chừng là vậy.”
“Tao ** chứ đừng làm tao sợ mà.” Lý Nhiên rõ ràng đã bị hù chết.
Thiệu Nhất mỉm cười, “Chưa gặp người mình thích, sao biết được người ấy là nam hay nữ.”
“…………”
Lý Nhiên bội phục: “Mày được.”
Khi hai người tới cửa Thành Trung, nơi đây không một bóng người.
“Mày gọi điện hỏi Lê Dương đi, xem bao giờ họ xuất phát?”
Thiệu Nhất xoay người đi mất, “Không hỏi.”
“Quây sừ mà?” Lý Nhiên lẽo đẽo theo sau, “Anh hai ơi mày đi đâu thế?”
“Ăn sáng.” Thiệu Nhất lười biếng duỗi lưng, rề rề đi về hướng quán đồ ăn sáng gần đó.
Lý Nhiên chẳng hiểu mô tê: “Thế ảnh hưởng gì việc gọi điện thoại đâu?”
Thiệu Nhất nhớ đến buổi sáng ngày hôm sau Lê Dương ở nhà mình, mỉm cười nói: “Người ta trẻ tuổi, gắt ngủ rất nghiêm trọng.”
Lý Nhiên nín lặng: “Chứ tao thì già rồi?”
Hai người ăn sáng xong, lại đợi trong tiệm trà sữa thêm chốc lát mới thấy một chiếc ô tô ngừng ở trước cửa Thành Trung.
Hẳn là xe của đội bóng rổ.
Thiệu Nhất thấy em nhỏ rồi, mặt hơi sưng mắt hơi híp, giống như chưa tỉnh táo hẳn.
Mấy cậu trai đứng cạnh em nhỏ tinh thần cũng không tốt, ngáp liên miên, chỉ có mấy cậu đến từ nhà thì phấn chấn hơn một chút.
Đang lúc Thiệu Nhất chuẩn bị đi sang, điện thoại lại đinh một tiếng.
【LiY】 Anh tới chưa?
Thiệu Nhất ngẩng đầu, thấy Lê Dương đang cúi mặt bấm điện thoại, chắc vẫn đang gõ tiếp.
【LiY】 Các anh mau đi, chậm là tài xế không đợi đâu.
Thiệu Nhất cười nghĩ, thật làm khó bạn nhỏ mà, đã gắt ngủ rồi thì chớ, còn phải nhớ nhắn tin cho anh.
【. 】 Ăn sáng chưa?
Lê Dương thấy tin này thì bụng cũng phối hợp ọt à ọt ẹt, cậu nhíu mày, tâm trạng càng không tốt.
【LiY】 Chưa.
【. 】 Thế uống trà sữa không?
Lê Dương híp híp mắt, ngước lên nhìn về phía đối diện. Bên kia đường cái, tiệm trà sữa kia hình như thật sự có mở cửa vậy.
Lê Dương không nhắn tin nữa, nhét luôn điện thoại vào túi lại.
“Mọi người đều đến sớm nhỉ.”
Mấy nam sinh hãy còn buồn ngủ, vừa ngáp vừa chào: “Thầy Diệp sáng mát ạ.”
Diệp Dụ cười gật đầu: “Chào mấy đứa.”
“Mọi người đông đủ cả chưa?” Diệp Dụ nhìn qua một lượt, “Đã ăn sáng chưa?”
Bạn mập nghe thấy lời này, tỉnh táo hẳn lên: “Chưa ạ! Mình đi kiếm gì ăn đi!”
Mọi người đều đồng ý, Lê Dương lại gọi giật Diệp Dụ: “Thầy ơi, chờ một chút ạ, em có hai người bạn cùng đi với mình.”
Tô Ngang cũng nhớ ra, cậu ta sợ không có Thiệu Nhất thì Lê Dương không đi, vội vã gật đầu: “Đúng đúng đúng, mình đợi họ một chút rồi cùng đi luôn.”
Vừa lúc Thiệu Nhất và Lý Nhiên đi đến.
Lý Nhiên thấy Diệp Dụ, cười một cái thật đẹp trai: “Chào buổi sáng thầy Diệp!”
Diệp Dụ khẽ gật đầu: “Chào.”
Bạn mập hỏi hai người: “Anh chủ Thiệu với anh Lý ăn chưa? Đi ăn cùng nhau nha!”
Lý Nhiên quay đầu hỏi: “Thầy Diệp cũng đi cùng à?”
Diệp Dụ sửng sốt, “Đúng vậy.”
Lý Nhiên cười thật hiền lành: “Vừa lúc tôi đói bụng, đi nào!”
Thiệu Nhất nhìn Lý Nhiên, lắc đầu cười.
Ông tướng này mới nãy ăn một tô mì ba cái bánh bao thịt, than no nửa ngày, không biết bây giờ có thể nhét thêm gì vào bụng nữa.
Thiệu Nhất đi đến trước mặt Lê Dương, đưa cho cậu một cốc trà sữa: “Thời gian hạn hẹp, chỉ làm được một cốc.”
Lê Dương nhìn anh: “Không sao đâu, bọn nó cũng không thích trà sữa.”
Cậu uống một ngụm, không quá ngọt, rất ngon.
Chứng gắt ngủ của Lê Dương vơi đi đôi chút, lại lần nữa cảm thấy Thiệu Nhất thật quá tri kỷ.
Sau khi lên xe, Lý Nhiên lấy cớ hỏi đề toán cao cấp để ngồi cùng hàng với Diệp Dụ.
Lê Dương và Thiệu Nhất ngồi ở hàng cuối.
Lê Dương vốn tính ngồi hàng cuối để nằm ngủ trên đường đi, nhưng giờ Thiệu Nhất cũng ngồi đây, liền không nằm được nữa.
Chuyến xe khởi hành, lung lay xóc nảy, Lê Dương rất nhanh đã chìm vào trạng thái mơ màng.
Đám nhóc trong xe phải dậy sớm, ai cũng rất buồn ngủ, xe chỉ cần nghiêng ngả một phát, liền đầu kề đầu vai dựa vai nhau ngủ gật.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ, tiếng Lý Nhiên đứt đoạn chuyện trò, hay tiếng tài xế mắng chửi vì đường đi không thông thuận.
Khi Thiệu Nhất cảm giác vai phải nặng xuống, là khi anh đang chỉnh tiêu cự, chuẩn bị chụp một tấm ảnh bên ngoài cửa sổ.
Anh quay đầu sang nhìn.
Em ấy nhắm mắt, hơi thở không yên. Lông mi em dài, cong lên rất khẽ. Dù có ngủ say, đôi môi kia vẫn mím lại, như thể chủ nhân của nó trước khi ngủ tâm trạng không được vui. Trong tay em cầm hờ cốc trà sữa còn dư phân nửa, lỏng lẻo lay động, phỏng chừng xe rung thêm vài cái sẽ rớt là chắc.
Ánh mặt trời buổi sớm không loá mắt, chiếu qua ô cửa xe, vấn vương trên sườn mặt cậu nhóc, vẽ đường bóng nắng ấm áp lên mi mắt em.
Xe đột ngột phanh lại, tài xế bắt đầu chửi đổng.
Lê Dương trong cơn mơ nhíu mày, vẫn chưa bị giật tỉnh, chỉ có Thiệu Nhất ở gần cậu mới nghe được một tiếng lầu bầu bé xíu truyền ra từ xoang mũi.
Thiệu Nhất mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng rút cốc trà sữa khỏi tay Lê Dương, đặt sang chỗ ngồi bên cạnh, rồi lại vươn tay thả tấm rèn bên phía Lê Dương xuống.
Ánh mặt trời bị che khuất, chỉ lộ ra chút lấp lánh giữa khe hở.
Thiệu Nhất nhìn Lê Dương đã chìm trong bóng tối, hơi tiếc nuối dáng vẻ khi ngủ của cậu. Tuy có ánh nắng trông rất xinh đẹp, nhưng nắng sáng quá, giấc sẽ không yên.
Dáng vẻ cậu bạn nhỏ khi ngủ – thu lại lông nhím, thu lại biểu cảm lạnh lùng thường nhật, tựa vào vai anh, an tĩnh tới nỗi mềm mại – đây là lần đầu tiên Thiệu Nhất nhìn thấy.
Anh chăm chú nhìn một hồi lâu, sau đó mới dời mắt.
HẾT CHƯƠNG 19.
Truyenfull up truyện mình edit mà sao văn án lấy một nửa sửa một nửa thế ạ.-.