Cốc trà sữa thứ mười ba: Lê Dương thẳng như thép.
———————-
“Bức tranh nói về cái gì?”
“Đại khái là câu chuyện của một kẻ lưu lạc và con sói hắn nuôi.”
Lê Dương: “…… Sói thì nuôi kiểu gì?”
Thiệu Nhất cầm cọ tiếp tục vẽ: “Ai mà biết. Đây là minh hoạ cho một quyển tiểu thuyết.”
Anh chỉ chỉ đống giấy bên cạnh, “Bản thảo đó kìa.”
Lê Dương liếc qua một cái rồi thôi, cậu không có hứng thú với tiểu thuyết nuôi sói.
“Tác giả này sáng tạo ghê ha.”
Thiệu Nhất cười, “Ừ, anh từng gặp tác giả đó một lần.”
Anh có vẻ không biết nên miêu tả thế nào, “Một cô bé tính cách hơi kì lạ. Cô bé đó nói, những truyện em ấy viết đều dựa trên sự thật.”
“Còn nói trông anh,” Thiệu Nhất ngắt lời, hiếm thấy có chút hoang mang, “Thích hợp làm — vai chính trong tiểu thuyết thuần ái* nữa?”
* 纯爱小说 (tiểu thuyết thuần ái), thuần ái (纯爱) là tình yêu thuần khiết, trong sáng; tiểu thuyết thuần ái thường có cốt truyện đơn giản và cảm động, không có yếu tố khiêu dâm, nhắm tới đối tượng độc giả là người trẻ hiện đại (baidu). Trên trang mạng văn học Tấn Giang, đam mỹ, bách hợp, không cp được đưa vào mục “Thuần ái”, nhưng đam mỹ vẫn chiếm đa số và nhắc tới “Thuần ái” thì người ta sẽ nghĩ là đam mỹ á.
Lê Dương: “……” Đù má ha ha ha ha.
“Bé học bá, tiểu thuyết thuần ái là gì?”
“Bé học bá cái quần.” Lê Dương rất bất mãn với cách xưng hô của Thiệu Nhất, cứ đính kèm nhóc với bé là sao, bản thân anh có lớn hơn cậu bao nhiêu đâu chứ?
Thiệu Nhất rất biết tiếp thu: “Ừm, học bá, thỉnh giáo một chút?”
Lê Dương không biết có nên nói cho anh hay không, một thằng con trai như cậu biết ba cái này cũng hơi kì cục……
Nhưng cậu cũng đâu phải chủ động chủ động muốn biết. Trong lớp có một bạn nữ tên Tiết Lai Đóa suốt ngày nhắc mãi mấy thứ này, nhắc mãi không nói còn bốc cậu với Tô Ngang gép thành một đôi….. Cậu lười quản, mặc kệ nhỏ luôn.
“Thì là…… Một thể loại văn học.”
“Viết về cái gì?”
Đại ca à, lòng hiếu học của ngài mạnh mẽ quá đó?
“Thì…… từa tựa ngôn tình?” Chắc vậy ha.
Thiệu Nhất vẫn còn muốn hỏi: “Tiểu thuyết tình yêu?”
“…… Không khác lắm.” Sao cứ hỏi tôi cái này hoài vậy ông anh tuy tôi thích đàn ông nhưng lĩnh vực này không có hiểu biết sâu rộng đâu.
“Cụ thể là gì?”
Mẹ nó.
Lê Dương hít một hơi thật sâu, thẳng thắn thô bạo nói: “Là giữa hai thằng con trai.”
Thiệu Nhất dừng bút, hiếm thấy trầm mặc.
“…… À,” Sau một lúc lâu, Thiệu Nhất nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ra vậy.”
Lê Dương cảm thấy phản ứng của anh có chút quái, cứ như đây là chuyện bình thường ở phường, đáng lí trai thẳng mà nghe nói bản thân giống vai chính trong chuyện gay thì phải khó chịu chứ nhỉ.
“…… Thật ra cũng không cần để ý, con gái thời nay, toàn vậy không à.” Lê Dương khô khốc an ủi anh.
“Ừa.” Thiệu Nhất ứng tiếng.
Xem Thiệu Nhất vẽ một lát, Lê Dương liền cùng anh cáo từ, “Vậy thôi, ông chủ Thiệu, em về trước nhé? Buổi chiều còn huấn luyện nữa.”
Thiệu Nhất vẽ cũng sắp xong, liền gật đầu hỏi cậu: “Muốn anh đưa em ra không?”
“……… Em có phải con gái đâu.”
Mười phút sau, Lê Dương đứng giữa đống ngõ ngách quanh co ngoằn ngoèo mà trầm tư tự hỏi, hôm qua Thiệu Nhất đi như thế nào nhỉ?
Bên trái hay bên phải đây?
Lê Dương do dự không biết có nên quay lại hỏi Thiệu Nhất hay không.
Cậu tốn nửa ngày để hạ quyết tâm quay lại, sau đó mới phát hiện ngay cả đường quay lại mình cũng quên mất rồi.
Lê Dương cứ đi tới đi lui mấy lần liền, nhưng đều trở về chỗ cũ, có ông lão phe phẩy quạt hóng mát dưới nhà, thấy vậy bèn hoài nghi đánh giá cậu.
Lê Dương thấy ánh mắt ông lão nhìn mình không thiện cảm lắm, đành từ bỏ ý định hỏi ông đường.
Cậu phí công đi thêm mấy bước, rẽ mấy vòng, chẳng biết đã lạc trôi đến phương trời nào, lại đụng phải một bà lão.
“Dạ chào bà……”
Bà lão đột nhiên cảnh giác hẳn lên, soi xét Lê Dương từ trên xuống dưới, “Cậu là ai? Muốn làm gì?”
“…… Cháu muốn hỏi đường?”
“Nói hươu nói vượn! Hỏi đường sao lại hỏi lão già như tôi?! Cậu nói đi, cậu tính làm gì? Không nói tôi báo công an đó!”
“…………”
Lê Dương vạch đen đầy mặt, không biết giải thích thế nào: “Cháu không phải người xấu…… Cháu thật sự muốn hỏi đường mà.”
Bà lão liền xoay người chạy, tay còn cắp theo giỏ đồ ăn, vững chắc cực kỳ. Tốc độ ấy có xưng là Lưu Tường trong người già cũng chẳng ngoa.
* Lưu Tường (1983) là Hoàng tử điền kinh Trung Quốc.
“Ha ha.”
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng cười quen thuộc.
Lê Dương quay đầu, thấy người đang đứng dựa tường quan sát toàn bộ quá trình – Thiệu Nhất.
Bà lão cũng nghe được tiếng anh, ngoái đầu rất chi sung sức chỉ vào Lê Dương: “Tiểu Thiệu! Cậu này cứ lén lút chẳng biết muốn làm gì!”
Lê Dương: “???”
“Bà Điền hiểu lầm ạ,” Thiệu Nhất cười, chỉ chỉ Lê Dương, “Em ấy là bạn cháu.”
Bà Điền thả lỏng: “À thế hử, do thằng nhóc này nhìn cứ là lạ ấy mà……” Bà xua xua tay với Thiệu Nhất, xoay người về nhà.
“…… Đờ mờ, sao anh lại ở đây?”
Thiệu Nhất vừa cười vừa nói: “Vẽ xong rồi, chuẩn bị đến tiệm trà sữa. Mới vừa đi ngang nhà ông Lưu, ông bảo anh có một cậu nhóc cứ loanh quanh chỗ này, rất… khả nghi, bảo anh đi xem thử.”
“Đoán được là em,” Thiệu Nhất nhìn cậu, vẫn cười, “Không biết đường sao?”
Lê Dương híp mắt nhìn anh chằm chằm: “Buồn cười lắm hả.”
Thiệu Nhất dừng cười: “Đi thôi.”
Lê Dương đứng bất động: “Anh đột nhiên nghiêm túc như vậy trông rõ là cố tình đấy biết không.”
Thiệu Nhất nhướng mày: “Vậy hả? Nhưng anh thật mà.”
“……” Lê Dương nheo nheo khoé mắt, đuổi kịp Thiệu Nhất, “Nhưng mà, người ở đây, tinh thần cảnh giác cao thật đấy nhỉ?”
Lần đầu tiên cậu sinh lòng hoài nghi với diện mạo của mình: “Trông em rất khả nghi ư?”
“Vì an ninh không tốt lắm, trộm cướp rất là nhiều, mặt em trông thế này, còn liên tục đi tới đi lui như nghiên cứu địa hình, bà lão lúc nãy không hô hoán người đến bắt em là may rồi đó.”
“Thế tại sao không dọn đi?” Lê Dương nhíu mày, hơi bị khó hiểu.
Thiệu Nhất mỉm cười bất lực: “Cũng phải có tiền đã chứ.”
“……”
À, đúng ha. Vậy Thiệu Nhất ở đây cũng vì không có tiền hả?
Như nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì, Thiệu Nhất cười cười, “Chỗ này ngoại trừ an ninh không tốt, những mặt khác đều ok lắm.”
“Ví như quan hệ của anh với người già ở đây ấy à?”
“Ừa.” Thiệu Nhất vui đùa nói: “Còn có thể cùng các cô các bà nhảy quảng trường đấy.”
Ánh mắt Lê Dương lộ vẻ ghét bỏ.
Hình ảnh Thiệu Nhất nhảy quảng trường, thôi không dám nghĩ.
“Vậy anh mở tiệm trà sữa, còn vẽ tranh, hẳn là có thể kiếm được không ít ha?” Lê Dương lại nghĩ đến hôm ở chợ đêm Thiệu Nhất chụp tranh đường, “Anh còn biết cả chụp ảnh, cũng có thể kiếm tiền từ đó mà?”
“Cũng kiếm được chút ít, không nhiều lắm.”
“Em sau này sẽ thường đến ủng hộ tiệm anh vậy.” Lê Dương sờ sờ chóp mũi.
Thiệu Nhất cười hai tiếng, “Thế thì cảm ơn em.”
“Không cần khách khí.”
Lê Dương đến sân vận động cũng vừa lúc mọi người đang nghỉ trưa.
Giữa sân chỉ có một Tô Ngang thoạt nhìn rất phấn chấn, và một bạn mập uể oải vừa nhìn là biết bị Tô Ngang cưỡng ép ở lại.
Bạn mập thấy Lê Dương, vừa ngáp vừa chào, “Anh Lê đến sớm nha.”
“…… Sớm cái mông.”
Tô Ngang dừng động tác tập, “Ngài đã đến rồi Lê đại gia.”
Tô Ngang ném bóng về phía Lê Dương, “Bay lắc* ở đâu về?”
* 浪 (Lãng) – sóng, có nhiều nghĩa bóng, trong đó có nghĩa “chơi bời” và “lẳng lơ”, “phóng đãng”.
Lê Dương chụp lấy bóng: “Tức ngực khó thở.”
“…… Thế đéo nào tao không biết mày có cái tật này?”
“Không cẩn thận mắc phải.”
“Mày nghĩ tao tin à?” Tô Ngang quay đầu gọi bạn mập, “Tĩnh Nhi có tin không nào?”
Bạn mập nhắm mắt gật gù, như thể đã hết biết hôm nay là ngày mấy rồi.
“Này nghiêm túc, đi bay chỗ nào?” Tô Ngang nắm vai Lê Dương, duỗi tay định lấy lại bóng, bị Lê Dương nhanh như chớp né tránh, “Lại còn giấu cả tao?”
“Bay cái đéo gì,” Lê Dương bật lên úp rổ, “Chữ này dùng trên người mày mới hợp được.”
Tô Ngang xì một tiếng khinh miệt, “Đừng nói bừa!”
Hắn đứng đắn nói: “Tao một thiếu niên năm tốt căn hồng miêu chính*, bay với lắc cái gì?”
*根红苗正 (căn hồng miêu chính): Hiểu nôm na là người có xuất thân, nền tảng tốt. Đây là một thành ngữ chính trị trong thời đại Mao Trạch Đông, “hồng” (đỏ) là màu lá cờ và biểu ngữ của Đảng Cộng sản Trung Quốc, “căn hồng” (gốc đỏ) là xuất thân từ gia đình công nhân, nông dân nghèo và quân đội (giống như lực lượng nòng cốt của cách mạng Việt Nam là công nhân và giai cấp lao động). Còn “miêu chính” (mầm non ngay thẳng) là “sinh ra ở Trung Quốc Mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, nói chung là có gia cảnh thích hợp tham gia cách mạng.
Lê Dương: “Tà lưa mấy nhỏ lớp dưới chẳng lẽ là Lục Tĩnh Chi?”
Bạn mập nghe được tên của mình, nhạy bén trợn mắt, “Gì cơ? Không phải tao tao không có mày đừng nói bậy!”
Tô Ngang: “Giữa tao và đàn em rõ ràng chỉ là mối quan hệ học trưởng học muội vô cùng thuần khiết ô kê?”
Lê Dương: “À.”
Tô Ngang mạnh mẽ biện bạch: “Thuần hơn cả sữa bò thuần.”
Lê Dương: “Nói.”
Tô Ngang chả hiểu đầu đuôi, “Nói cái gì?”
Lê Dương nhìn hắn.
Tô Ngang đần người hồi lâu mới nhớ sáng nay mình nhắn WeChat Lê Dương rằng có chuyện cần nói với cậu.
“À, chuyện đó í hả.” Tô Ngang bất chợt thẹn thùng.
“Thì là, Ngụy Vi, khụ khụ,” Đôi mắt Tô Ngang ánh lên vẻ lúng túng, năm chữ sau đây nói như chụm lại làm một, “Hôn tao một chút xíu.”
Lê Dương vô cảm: “Thế thôi hả?”
“Chứ không thì sao?” Tô Ngang trừng cậu, “Cưỡng hôn đó! Là cưỡng hôn!”
Bạn mập: “Trâu bò vãi lòn.”
Tô Ngang ngoái đầu: “Mẹ mày sao còn ở đây?”
Bạn mập vô tội muốn chết: “Tao vẫn luôn ở đây mà.”
Tô Ngang cũng không rảnh để ý cậu ta, chỉ khiển trách một câu không được học người khác nói bậy, rồi quay lại lải nhải tiếp với Lê Dương về cảm xúc sau khi bị hôn.
“Ngày hôm qua nhỏ tới tìm tao, nói lại muốn chuyển trường, chính là cái lúc sáng đó đó, bọn mày đều thấy mà. Sau đấy đến tối nhỏ liền! Hôn tao aaa!”
“Nhỏ còn thích tao hả mày?!”
“Chắc kèo là vậy rồi! Ha ha ha ha!”
Lê Dương nhìn cái mặt Tô Ngang cười ngu, hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Nhỏ muốn chuyển trường đúng không?”
Tô Ngang: “……”
Bạn mập không đành lòng nhìn thoáng qua Tô Ngang đang cấp tốc xìu xuống, bảo Lê Dương: “Tao đi ngủ đây. Buổi chiều gặp nha Lê ca.”
Lê Dương cũng nhìn Tô Ngang đang khủng hoảng, tiếp tục đâm dao: “Nhỏ hôn mày không chừng là để tạm biệt đó?”
Tô Ngang: “…… Đừng nói nữa Tiểu Lê Tử, tao…… Đệt! Để bố mày ngẫm đã.”
Lê Dương: “Mày gọi điện cho nhỏ là xong mà?”
Mặt Tô Ngang dại ra: “Gọi điện làm gì?”
Lê Dương: “Hỏi nhỏ tại sao hôn mày.”
Tô Ngang nhìn cậu, “…… Thật lòng có đôi khi, tao cảm thấy mày mới đúng là trai thẳng. Thẳng như thép.”
HẾT CHƯƠNG 13.