Trà Sữa Vị Em

Chương 12: Cảm ơn anh nhất



Cốc trà sữa thứ mười hai: Cảm ơn anh Nhất.

————————

“Em không kén chọn đâu.”

Nói xong lời này, Lê Dương lẳng lặng nhìn Thiệu Nhất, như thể nếu anh không đồng ý thì phải cùng cậu quyết đấu một trận, nào còn dáng vẻ gọi “anh Nhất” lúc đầu.

Thiệu Nhất cảm thấy cậu nhóc này thật sự quá thú vị.

“Em đã gọi anh Nhất rồi, sao anh để em ngủ đất được.”

Thế là Thiệu Nhất mang Lê Dương về nhà.

Anh cũng tự thấy lạ, căn phòng anh thuê ở Thành Nghi, ngoại trừ Lý Nhiên chưa từng có ai ghé tới, chứ đừng nói là ngủ lại qua đêm.

Người đầu tiên anh đưa về thế mà là một cậu bạn nhỏ quen biết chưa lâu.

Anh vào cửa, tìm cho Lê Dương một đôi dép lê, “Cứ ngồi tự nhiên.”

Có lẽ vì màn tâm sự ở tiệm trà sữa, Lê Dương chẳng hề có chút gượng gạo của lần đầu tiên đến nhà người khác, đi một mạch ra chỗ sô pha ngồi xuống.

Chỗ Thiệu Nhất thuê là một phòng ngủ một phòng khách, không lớn, nhưng đủ để một mình anh ở.

Vậy nên thật sự không có phòng hay giường dư cho Lê Dương.

Lê Dương không mấy bận tâm: “Em ngủ sô pha.”

Thiệu Nhất tìm cho cậu tấm chăn, Lê Dương không định tắm rửa, nghĩ chịu khó một đêm, dù sao cũng không mang theo đồ.

“Ngủ được không?” Thiệu Nhất lấy cho cậu ly nước.

Lê Dương ôm chăn lắc đầu.

Ngủ không được, cứ nhắm mắt lại là cảm thấy đêm nay quá dài.

Đêm dài làm người ta lại nghĩ linh tinh.

“Xem TV một lát không?”

Lê Dương kêu ừm, cảm thấy Thiệu Nhất thật là tri kỷ. Cô gái nào sau này được gả cho anh hẳn sẽ hạnh phúc lắm.

Thiệu Nhất bật TV lên.

Chiếc TV này là do Lý Nhiên khăng khăng đưa qua chỗ anh, nói rằng nhất thiết phải có một phương tiện giải trí mới được, mà TV thì người già rất thích.

Nhưng thật ra bản thân Thiệu Nhất cũng chưa xem nó lần nào, thường ngày không có thời gian nhàn rỗi ngồi xuống xem TV, chỉ đặt ở phòng khách làm vật trang trí.

Thiệu Nhất đưa điều khiển cho cậu, Lê Dương cầm lấy.

Cậu vỗ vỗ vị trí sô pha bên cạnh mình.

Thiệu Nhất nhướng mày.

“Ngồi.”

Thiệu Nhất cười thành tiếng.

Lê Dương miệng thì nói “Cười gì mà cười”, trong lòng lại âm thầm thở phào một hơi.

Đúng là cậu không ngủ được, nhưng cũng không muốn nửa đêm ngồi xem TV một mình ở chỗ xa lạ.

Nghe rất ngớ ngẩn ó.

Lê Dương chuyển kênh, chẳng biết muốn xem gì, từ kênh địa phương bấm tới kênh Tân Cương, cái nào cũng thấy nhạt nhẽo.

Lê Dương khịt mũi, quăng điều khiển cho Thiệu Nhất: “Anh bấm.”

“Bấm bừa nhé?”

“Bừa đi.”

Thiệu Nhất liền thật sự bấm bừa một số…… Phim hoạt hình hiện ra.

Xem một chốc, Lê Dương có chút không thể lý giải: “Tại sao gấu mặc quần áo con người vào thì con người không nhận ra?”

“Hai con gấu ngựa sao lại ăn chay?”

“Tên đầu trọc bị gấu vồ sao không chết vậy?”

Thiệu Nhất bật cười: “Thế đổi kênh khác nhé?”

“Tùy anh.”

Lần này Thiệu Nhất ấn ra một chiếc phim tình cảm.

Trong màn hình, mưa rơi ào ạt tầm tã, nữ chính ôm ngực hét khàn cả giọng: “Tại vì sao?! Tại vì sao anh không yêu em –”

“……” Nhìn cái diễn xuất lố lăng kia, Lê Dương hạn hán lời.

Vừa thấy đau mắt vừa thấy buồn cười.

Đang xem phim tình cảm hả, có lộn sang phim hài không đó.

Lại đổi kênh khác, là phim chống Nhật*.

* Chiến tranh Trung-Nhật là chiến tranh giữa Trung Quốc và Nhật Bản bắt đầu từ 7 tháng 7 năm 1937 khi quân Thiên hoàng tiến chiếm Bắc Trung Hoa.

Nhìn hai người Nhật Bản nói tiếng Trung lưu loát, còn cố ý làm ra vẻ ngọng nghịu, cùng một tiểu binh của Bát lộ quân* đang chết trên chiến trường đột nhiên lắc mình biến thành tay sai của Quốc dân Đảng**, Lê Dương ngáp dài một cái.

* Bát lộ quân là lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo. Cùng với Tân Tứ quân, Bát lộ quân được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

** Nội chiến Trung Quốc kéo dài từ tháng 4 năm 1927 đến tháng 5 năm 1950, là cuộc nội chiến giữa Trung Quốc Quốc dân Đảng và Đảng Cộng sản Trung Quốc. Cuộc nội chiến này bị gián đoạn bởi cuộc Chiến tranh Trung-Nhật, với việc thành lập liên minh kháng chiến Trung Quốc chống sự xâm lược của Nhật, cho tới khi quân Nhật bị Đồng Minh đánh bại vào tháng 8 năm 1945, kết thúc Thế chiến thứ 2, nội chiến Trung Quốc tiếp tục vào năm 1946.

“Buồn ngủ?”

“Không.”

Thiệu Nhất hỏi cậu: “Hay lại xem hoạt hình?”

“…… Ừm.”

Hai người cứ ngồi đó xem gấu nhảy hết cả đêm.

Lê Dương không biết mình thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết khi bị chuông điện thoại réo dậy vào sáng hôm sau, chứng gắt ngủ* của cậu đã sôi sục đến mức sắp phun trào.

* 起床气 (Get up gas) diễn tả trạng thái nóng nảy, buồn bực vô lí sau khi thức dậy hoặc bị gián đoạn giấc ngủ, dễ xảy ra nếu chất lượng giấc ngủ thấp.

Đây là cuộc gọi thứ ba của Nhạc Đông, vì không ai tiếp máy nên tự động ngắt.

Lại thêm một ngày huấn luyện gian khổ.

Phiền.

Cậu ngồi lên, phát hiện cửa phòng Thiệu Nhất vẫn đóng, không biết anh đã dậy hay chưa.

Lê Dương giật giật bả vai, cả đêm nằm nghiêng một tư thế, giờ có chút tê rồi.

Cậu kéo cổ áo mình hít ngửi.

Sau đó tự thấy gớm cái mùi của mình.

Một ngày không tắm rửa, giữa cái thời tiết nóng bức này chắc là thiu người luôn quá.

Sao hôm qua mình không lo tắm nhỉ.

Nhưng hiện tại cậu không biết Thiệu Nhất có ở đây không, đâu thể tuỳ tiện dùng WC nhà người ta được.

Cậu bật điện thoại, phát hiện WeChat đã bị oanh tạc.

【 Núi Cao Phía Đông 】 8 giờ rồi! Lê Dương, sao còn chưa đến?

【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】 Anh Lê sao lại đến trễ! Mới là buổi thứ hai thôi đó!

【ww*】 Sao chưa đến nữa? Tao có chuyện muốn nói với mày.

* Pinyin của Nguỵ Vi là Wèi Wēi.

Lê Dương nhìn tên của Tô Ngang, nhướng mày.

【LiY】 Hoà rồi?

【ww】Tao ** | Sao mày biết?!

【LiY】……

【ww】 Ầy thật ra chưa có chuyển chính thức đâu, nhưng mà [ mặt đỏ /]

【ww】Tao ** lão Nhạc tới khoan hàn huyên đã mày lo đến đi nhanh nhá!

Lê Dương ôm điện thoại ngồi xổm cạnh sô pha, không có ý định nhúc nhích.

Cậu nghe thấy tiếng khoá cửa, ngáp một cái, lười biếng nghĩ, hoá ra là đi ra ngoài.

“Dậy sớm thế?”

Thiệu Nhất nhướng mày, tiện tay đặt một bát mì một ly sữa đậu lên nóc tủ cạnh cửa.

“Ò.”

“Hôm qua hơn ba giờ em mới ngủ, không buồn ngủ à?”

“Buồn.”

Thiệu Nhất thấy cậu cứ một chữ mà đáp, không khỏi buồn cười, “Thế sao không ngủ thêm chút nữa?” Hôm qua thấy em suy sụp như vậy, còn tưởng phải bổ sung năng lượng đến tận khi mặt trời lên cao cơ.

Câu sau anh không nói ra miệng, sợ bé con này nổ tung mất.

Lê Dương thở dài, “Huấn luyện.”

Thiệu Nhất hiểu rồi, hôm trước ở thuỷ cung có nghe đám nhóc nói về thi bóng rổ gì đó.

“Ngồi xổm chỗ đó làm gì? Lại đây ăn mì”

Lê Dương nhíu mày, “Em……”

Đệch, chân tê quá.

Cậu rên một tiếng, chậm rì rì đứng lên, nỗ lực ổn định.

Thiệu Nhất giả vờ không thấy Lê Dương cố cậy mạnh, mau chóng duỗi tay chống tủ lạnh rồi lại mau chóng thả tay ra.

Thiệu Nhất đưa đũa cho cậu: “Không biết em thích ăn gì, tuỳ tiện mua thôi.”

“Anh ăn rồi, còn chút việc phải làm, cứ từ từ ăn nhé.”

Lê Dương trầm mặc nhận đũa, không ừ hử tiếng nào, nhìn theo bóng Thiệu Nhất vào phòng.

Quá khéo, mỗi lần Thiệu Nhất tùy tiện, mặc kệ là làm hay là mua, đều trúng loại cậu không thích.

Ví dụ như ly trà hoa quả vị dâu tây lần trước, ví dụ như bát mì lần này.

Má nó chứ, sao dở quá vậy nè. Quán nào làm đây, sao còn chưa dẹp tiệm nữa?

Phiền chết đi được, lại không thể vứt.

Uất ức nha.

Thiệu Nhất đã cho cậu mượn chỗ ngủ, còn mua đồ ăn sáng cho cậu, tuy rằng cậu ăn đến phát bực, nhưng vẫn cố gắng ăn bằng hết, nếu không cậu thật chả ra gì.

Nghĩ đến đó, Lê Dương khuyên nhủ bản thân, chịu đựng xong bát mì này là được.

Quằn quại mãi mới vượt qua kiếp nạn, cậu lườm cửa phòng Thiệu Nhất một cái thật sâu.

Con mẹ nó cậu lớn đến từng này đã bao giờ bị ép phải ăn thứ mình không thích đâu, ai ép cậu cậu liều mạng với người đó luôn á.

Nhưng Thiệu Nhất cố tình lại xuất phát từ góc độ cậu không cách nào cự tuyệt.

Thực tế, bát mì kia không khó ăn đến vậy, chỉ là không hợp khẩu vị Lê Dương, lại ăn vào lúc sáng sớm đang gắt ngủ, các loại cảm xúc đều bị phóng đại, dẫn đến mức độ khó ăn thẳng tắp gia tăng thôi.

“Cho em dùng nhờ WC nhà anh nha?” Lê Dương lau miệng, gõ cửa hỏi, “Em muốn tắm một cái.”

“Em có quần áo không?”

“……” Ừ nhỉ.

Tuy cậu không thể đi mượn quần áo Thiệu Nhất, nhưng vẫn có thể mượn nước giặt và máy sấy mà.

Cậu cầm điện thoại nhắn tin báo Nhạc Đông.

Thầy ơi, hôm nay em không khoẻ, buổi chiều sẽ đến tập.

Dù sao cũng đến muộn rồi, nhiều thêm vài tiếng có đáng là bao.

Cậu tắm rửa xong, giặt sạch quần áo, sấy khô rồi mặc lại.

Cũng tiện đường gội luôn đầu, chỉ là không sấy. Cậu luôn không thích sấy tóc, dù là đông hay hè.

Tận khi cậu lục đục xong xuôi, Thiệu Nhất vẫn chưa một lần ra khỏi phòng ngủ.

Cậu đi tới gõ cửa: “Thiệu Nhất?”

Thiệu Nhất mở cửa, thấy một cậu bé tóc ướt nhẹp.

Lê Dương vừa mới tắm xong, từ đầu đến chân thơm mùi dầu gội, sữa tắm, nước giặt của anh.

“Sao không sấy khô tóc đi?”

“Không muốn.” Lê Dương rất nghiêm túc nói thêm lần nữa, “Em cảm ơn anh Nhất.”

Thiệu Nhất cười cười, “Không có gì.”

“Đến tiệm trà sữa ủng hộ nhiều một chút là được.”

“Dạ.” Lê Dương nghĩ ngợi, “Hay em làm như Tô Ngang nha, thắng bóng rổ thì bao hết quán?”

“Mà thôi,” Cậu sửa lời: “Chắc chắn không có ngày đó đâu. Để em lựa ngày lành tháng tốt đi bao quán vậy.”

Thiệu Nhất: “Trẻ con thật là.”

Lê Dương: “……?”

Thiệu Nhất đổi đề tài: “Thích đánh bóng rổ à?”

“Không thích, đánh mệt muốn chết.” Lê Dương lạnh nhạt nói.

“Thế sao còn huấn luyện đi thi?”

“Chắc vì em giỏi.”

Thiệu Nhất bật cười, “Trước kia anh cũng chơi bóng rổ, có thời gian thì so thử nhé?”

Lê Dương lắc đầu, thẳng thừng từ chối: “Có cái gì mà so, không thể so.”

“Vì sao không thể so?”

Lê Dương nhíu mày hỏi lại: “Vì sao muốn so?”

Thiệu Nhất cười, thở dài: “Giới trẻ thường hay vận động mà.”

Lê Dương lắc đầu, “Em già rồi.”

“Anh làm gì bên trong á?” Lê Dương thuận miệng hỏi.

Thiệu Nhất nghiêng người, ý bảo cậu tự nhìn, “Vẽ tranh.”

Lê Dương nhướng mày, “Lần trước khen anh đa tài có phải là quá sớm không nhỉ?”

“Vậy ngài có muốn khen lại lần nữa không?”

“Không khen.”

Lê Dương đi vào xem tranh Thiệu Nhất vẽ, là tranh sơn dầu, phong cách giống bức anh treo ở tiệm trà sữa.

Bức này cũng là sa mạc, nhưng không có ốc đảo, chỉ có cát vàng đầy trời, mịt mù gió bụi. Cùng bóng lưng một lữ khách cúi đầu và một con sói rảo bước đồng hành.

HẾT CHƯƠNG 12.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.