Có vẻ như chúng đã nương tay với cô. Nhìn đi nhìn lại cũng chưa thấy vết bầm tím nào trên người. Cùng lắm chỉ xây xước chảy máu vài chỗ.
Sau khi hai đứa kia dần cô ra bã rồi thì Đổng Uyên mới yêu cầu dừng lại. Cô ta ghé sát vào mặt cô để buông mấy lời đe dọa:
” Nể tình chúng ta là bạn cũ nên lần này coi như tớ tha. Tốt nhất cậu không nên chĩa mũi vào chuyện của người khác như thế. Ngày xưa bị ăn hành thế vẫn chưa khiến cậu tỉnh ngộ nhỉ ~ “
Sức chống chịu của cô đã đến giới hạn. Vậy nên cô đành chống mắt lên nhìn đám đó rời đi trong sự vui vẻ. Cô muốn gào lên hỏi cô ta vì sao lại biết được quá khứ của mình. Nhưng hai cánh tay cô không thể chống xuống đất thêm lần nào nữa. Tần Nhiệm đành bất lực rồi nằm ngửa lên trời mà nghỉ ngơi.
Ánh mắt cô lặng lẽ quan sát thật kĩ nơi chó má này. Chỉ là một bãi đất trống dưới chiếc cầu nhỏ của thành phố. Bên cạnh là một con sông luôn không mấy được sạch sẽ. Mặt nước luôn có mấy bao rác lềnh đềnh nổi lên rồi bốc mùi thật ghê tởm. Trước mặt cô giờ chỉ là bê tông cứng nhắc của mặt cầu.
” Lần này chúng không hành động trong trường nữa. Thế thì vụ này sẽ thuộc quyền của lãnh đạo địa phương à….. bố mẹ cô ta làm trong đó sao? “
” Khụ. “
Một tiếng ho nhẹ mở đầu cho một tràng ho tiếp theo. Cô như bừng tỉnh mà bật dậy ngay lập tức. Dù toàn thân rất đau nhức nhưng cô vẫn cố gắng đi đến bên cạnh nữ sinh kia. Bạn đó còn thảm hại hơn cô nhiều.
” Bạn không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không? “
Cô lặng lẽ ngồi xuống rồi hỏi han mấy câu. Đối phương không nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu vài cái.
” Không…không cần đâu…. “
Giọng cô ấy lí nhí đáp lại. Tần Nhiệm bặm môi rồi nói tiếp:
” Đừng cố chấp thế chứ. Nếu không đến bệnh viện thì ít ra cũng để tớ băng bó cho bạn. Tớ học trong môn quốc phòng rồi. Ổn thôi. “
Nữ sinh đó vẫn không nói gì, cũng không lắc đầu từ chối. Thế là cô đi tìm lại cặp sách của mình rồi đem cuộn vải trắng để trong cặp ra băng bó cho bạn ấy.
” Băng vào đầu đi… làm ơn…. “
Giọng nói ốm yếu lại khiến lòng cô thêm đau nhói. Đương nhiên sao cô có thể từ chối đối phương có hoàn cảnh như này được.
” Cậu ngẩng mặt lên đi. “
Khuôn mặt cô ấy dần hiện ra sau mớ tóc rối bù xù bị cắt xén theo các kiểu khác nhau. Đôi mắt sưng lên vì bọng nước, má bên trái bị thứ gì đó rạch vào nên vẫn còn rơm rớm máu. Đôi môi nứt nẻ đến trắng bệch như người đã khuất. Đặc biệt hơn cả là ánh mắt vô hồn khi nữ sinh đó nhìn cô. Nó mới lạnh lẽo làm sao.
Cô nhẹ nhàng vòng thêm lần nữa rồi gim chúng lại. Mấy đống thuốc đem theo bên mình như thói quen cũng có lúc phát huy được tác dụng. Nhất là vào dịp nguy hiểm như này.
………………….
Cả hai sau khi băng bó xong thì ngồi lại cạnh nhau bên con sông kia. Trời đã tối hẳn. Những vì sao trên bầu trời cứ lấp lánh lấp lánh làm cô nhớ lại những gì mình học được về chiêm tinh. Họ không nói gì với nhau nhưng vẫn ngồi chung cùng nhau. Như một giao ước ngầm giữa những kẻ xui xẻo.
” Cậu là người… đã báo cho giáo viên biết về vụ một tháng trước… đúng…không…? “
Nữ sinh kia cuối cùng cũng cất tiếng hỏi cô. Tần Nhiệm vẫn nhìn lên trời mà đáp:
” Ra lúc đó cậu tỉnh rồi hả? “
Im lặng.
” Đừng lo. Mình không trách cậu vì không đến giúp đỡ tớ đâu. Chúng ta gần gần giống nhau còn gì. “
” Giống nhau…. “
Nữ sinh lặp lại lời cô nói bằng giọng nói thật nhỏ nhẹ. Nếu có một cơn gió nào bất ngờ thổi qua thì Tần Nhiệm chắc cũng không nghe rõ cô bạn nói gì.
Không hiểu sao cô muốn bày tỏ cái gì đó thật nhiều với bạn này. Kiểu như muốn nói với nhau thật nhiều thứ nhưng rồi lại thôi. Hoàn cảnh quá thảm thương này sẽ không ủng hộ một cuộc trò chuyện vô nghĩa. Nên kiềm chế lại thôi.
Tần Nhiệm cúi đầu xuống rồi chuyển đối tượng quan sát. Cô vừa nhìn chăm chăm vào con sông vừa mạnh dạn hỏi:
” Cậu…. tên là gì? “
” Hàn Linh Nhật… “
” Không phải cậu…. “
Cô ngạc nhiên quay sang bên cạnh. Đây không phải cô bạn lớp A10 được nêu gương trong tháng trước hay sao? Là người mà cô đã gián tiếp cứu vào buổi tối hôm đó mà?!
Linh Nhật không ngạc nhiên trước biểu cảm của cô. Ngược lại còn nói thêm:
” Ban nãy mình cứ tưởng cậu nhận ra tôi. Suýt nữa tôi nghĩ mình bị hoang tưởng. “
” Xin lỗi cậu nha… nghĩ lại thì giọng của cậu giống bạn nữ đó ghê. “
” Thì là tôi còn gì. “
Linh Nhật nói xong thì cười nhẹ. Tần Nhiệm ngồi bên cạnh ngạc nhiên không thôi.
” Nhìn cậu cười lên trông xinh lắm luôn. Nếu không có những vết sẹo này thì… “
” Tôi có thuốc bôi ở nhà. Không sao. “
Cô bạn trấn an Tần Nhiệm khi thấy giọng nói cô nhỏ dần. Cô không biết phải giấu mặt đi đâu trong trường hợp này.
” Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế? “
” Xin-xin lỗi! Chỉ là mình muốn hỏi bạn rằng…rằng là….tại sao….sao lại…. “
Cô lắp ba lắp bắp khi bị Linh Nhật bắt quả tang mình đang nhìn trộm cổ. Đối phương cũng chẳng ngại mà nói ra luôn:
” Do tôi đã cứu một người khác bị bắt nạt. Giống như cậu. Hồi lớp chín. Cuối cùng tôi lại bị nhớ mặt đến khi lên cấp ba. Tôi cũn nghĩ rằng vào được ngôi trường như này sẽ không có chuyện bạo lực học đường xảy ra. Nhưng nó vẫn đeo bám lấy tôi. Thế nên bài học mà tôi muốn đưa ra cho cậu ngay bây giờ là: đừng bao giờ biến mình thành kẻ thế thân cho người khác. “
Sau đó Hàn Linh Nhật đứng lên và ra về.