Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 30



“Đồ khốn!”

Cô nhìn hắn chăm chăm, môi thì mím chặt, hàm răng nghiến như muốn nuốt chửng hắn, nhưng ngược lại hắn lại rất dững dưng với thái độ đó của cô, thật ra hắn muốn xem thử cô sẽ làm gì, có lẽ cô sẽ xuống nước năn nỉ hắn, có thể lắm chứ!

Hắn nhìn cô mỉm cười đắc chí, khẽ mấp máy

“Năn nỉ anh đi! Anh dẫn em ra khỏi chỗ này!”

Cô mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, hắn biết ngay mà! Cô sẽ năn nỉ hắn, hắn giơ tay định vuốt ve mặt cô

“Chát…..”

Đám nữ sinh đứng trợn mắt sững sốt, cô ta…cô ta…đánh Khải Minh! Là chính tay cô ta tát Khải Minh!

Cô nhếch môi hai tay phủi phủi vào nhau, hai ngón tay thon dài vuốt lên vai hắn, khom mặt gần mặt hắn nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe

“Quyến rũ phụ nữ có chồng là phạm pháp đó! Sờ mó cơ thể là quấy rối tình dục! Tôi có thể kiện anh nếu tôi có đủ bằng chứng! Tốt nhất anh đừng để tôi gom đủ bằng chứng!”

Cô phủi tay rồi quay lại trợn mắt nhìn đám nữ sinh, lướt qua người Lệ Á cô dừng lại

“Cái tát cô ban cho tôi! Tôi nhất định sẽ trả!”

Rồi thẳng người mà lướt, cả đám đứng đó cười khinh khỉnh rồi quay lại nhìn theo bóng lưng cô đi xa dần

Lệ Á một phen mất mặt tức đến độ mặt đỏ cả lên, còn hắn, hắn giơ tay xoa xoa bên má bị cô tát lúc nãy miệng bỗng cười cười

“Em đánh tôi! Lần sau tôi hôn em trừ vậy!”

Cứ thế hắn bỏ hai tay vào túi quần rồi đon đả bước đi, cả đám đứng tầng ngần không hiểu gì

“Cái gì thế này? Bị tát rồi bỏ qua! Bị làm bẻ mặt rồi bỏ qua?”

“Chuyện gì thế này? Họ…tất cả họ đều điên hết rồi sao?”

Cô vừa tan học đã uể oải bước ra khỏi lớp, cả ngày gặp chuyện giờ mệt cả người, rõ ràng là cô đâu gây chuyện với ai, làm cô mệt chết

Vừa ra đến cửa hắn đã giơ tay ra chặn cô lại, một tay cầm ba lô, một tay giơ lên tường ép cô sát tường, cô giật mình định giơ tay phản ứng rồi bị hắn chụp lại

“Này! Định tát tôi nữa sao?”

“Tránh xa ra! Đồ xui xẻo!”

Cô giật tay ra rồi chạy nhanh ra cổng, bỏ hắn đứng đờ người như tượng

“Đồ xui xẻo? Trước giờ đã ai dám gọi tôi là đồ xui xẻo chứ? Cô….cô….hừm!”

Cô chạy ra phía xe nhà, tài xế vẫn hằng ngày đều đặn đợi cô ở đó, hôm nay lại không thấy, lát sau cô thấy tài xế chạy đến nói với cô

“Thiếu phu nhân! Xe hỏng lốp rồi ạ! Tôi phải đợi người ta sửa! Thôi thiếu phu nhân hãy đợi một chút nhé!”

“À được….ơ ơ!”

Chưa nói dứt câu tay cô đã bị ai nắm lôi đi, làm cô không kịp phản kháng

Hắn quay lại nói với tài xế

“Tôi đưa thiếu phu nhân nhà các người về! Cứ yên tâm!”

“Bỏ tay! Bỏ tay!”

“Không!”

“Đồ khốn!”

Hắn vẫn vô cảm lôi cô đi đến bãi đỗ xe rồi đến chỗ chiếc xe mui trần màu trắng, mở cửa nhấn mạnh cô xuống ghế ngồi, khóa cửa rồi bật chìa khoá đi nhanh

Cô mệt mỏi không muốn phản kháng nữa, ngồi tựa vào ghế nhắm mắt lại ngủ mặc kệ tên điên này muốn làm gì thì làm

Cô ngủ trên ghế, đầu ngã qua một bên, khuôn mặt tái nhạt không mấy sức sống

Hắn dừng lại bê ven đường rồi quay lại nhìn cô, lúc cô ngủ nhìn hiền hơn lúc thức nhiều, đáng yêu hơn, mỏng manh hơn, tay hắn bất giác gỡ mấy cọng tóc rối bay bay trên mặt cô, trái tim hắn tự dưng lại lỗi một nhịp

Cô giật mình mở mắt, hắn cũng giật tay lại vờ như sờ gáy rồi hỏi vu vơ

“Mệt sao?”

“…”

“Muốn ăn gì không?”

“…”

“Hay…Muốn đi đâu không?”

“…”

“Như Hoa!”

“Làm ơn…để Tôi yên được không? Tôi đã lấy chồng! Tôi là vợ Vương Nguyên! Thiếu phu nhân nhà họ Vương! Làm ơn đừng để tôi khó xử! Tôi không phải công cụ để anh chơi đùa của anh!”

“Vương Nguyên chết rồi! Chết rồi! Em muốn sống với một linh vị cả đời sao?”

“Vương Nguyên không chết! Ít nhất anh ấy sống trong tim tôi!”

“…”

Hắn im lặng phóng xe đi không nói thêm lời nào, biết là nói gì cô cũng không lọt tai, thôi thì thôi vậy, lần đầu coi như thua cô, nhưng lần sau chắc chắn thắng

Đến cổng nhà, người làm ra mở cửa, họ thấy cô ngồi trên xe một chàng trai lạ liền xì xầm to nhỏ, làm cô thấy khó chịu, đến phòng cô mở cửa ra thì trên giường đã đập vào mắt cô khiến cô giật mình

Những tấm hình chụp cô với Khải Minh, nhưng góc chụp lại trùng hợp cả hai động tay động chân, dễ khiến người ta hiểu lầm, là ai? Là ai? Ai đã chụp? Ai chứ?”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa

“Thiếu phu nhân! Phu nhân gọi cô xuống phòng khách có việc!”

“Tôi biết rồi!”

Cô bước vội ra khỏi phòng lòng đầy thấp thỏm, sợ hãi…

“Mẹ!”

“Vương Nguyên chết chưa đầy 1 năm con ạ!”

“Con…con…xin lỗi mẹ!”

“Ngày mai! Lệ Á sẽ đến đây ở! Phòng Vương Nguyên nó sẽ ở! Còn con…Cứ về nhà mẹ đẻ ở nhé! Thật sự…mẹ thất vọng về con!”

“Mẹ! Mẹ! Con muốn ở đây! Mẹ! Con xin mẹ! Mẹ hiểu lầm rồi ạ! Mẹ hãy tin con!”

“Vương Nguyên sẽ về! Con muốn đợi anh ấy! Được không mẹ?”

“Vị trí của con…bây giờ thay đổi rồi!”

“Vẫn là vợ của con mà mẹ!”

“Vương Nguyên!”

Cả hai người hoảng hốt đứng lên hét to

Hắn đứng trước cửa nghiêm nghị nhìn cả hai đôi mắt hơi buồn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.