Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 11



“Nhìn tôi giống con người lắm sao?”

Cô nhìn đứa trẻ đang nhách miệng cười một cách ma mị

Gương mặt hoảng hốt của cô trong một giây đã chợt tắt

Thay vào đó là một nụ cười đầy rùng rợn, cô thoắt đã rút ra cây dao làm bằng ngà voi, mạnh mẽ để lên cổ nó

“Đương nhiên là không! Ngươi nghĩ ta ngu đến mức tin ngươi là con người à? Chỉ là bà lão kia đã bị Vương Nguyên thủ tiêu nên ta giữ ngươi lại”

“Nói! Đường đến cổ mộ ở đâu? “

Đứa trẻ kia vẫn chưa khỏi bàng hoàng, cây dao làm bằng ngà voi kia là khắc tinh của nó, khi chạm vào như ngàn lưỡi đau xuyên thấu, đau đớn vô cùng

“Nếu tôi không nói thì sao?”

“Giết!”

Cô phun ra một từ lạnh đến thấu xương, đôi mắt kiên định hơn bao giờ hết

“Nói!”

“Tính mạng chị tôi quan trọng hơn tất cả”

Cô gằn giọng, cây dao sát vào cổ nó hơn, nó đau đớn rú lên

“Được!”

Nó gật đầu rồi bỗng thân thể teo tóp lại chỉ còn một nhúm, từ từ biến thành một con chuột với đôi mắt màu đỏ của máu

Nó xoay vòng vòng rồi bỗng hướng về một hướng mà chạy thụt mạng, cô cũng nhanh chân chạy theo

Từ trong bụi rậm một bóng đen bước ra khí chất ngời ngời

Miệng hắn nhếch nhẹ lên nhìn theo bóng lưng cô không khỏi khen thầm

“Cô gái này….bình thường nhưng không tầm thường!”

Cô chạy mãi chạy mãi theo cặp mắt đỏ lấp lánh phía trước, trên đường vô số cô hồn dã quỷ đều hướng về cô, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cô vừa chạy vừa run sợ sẽ không ổn

Nhưng lạ thật, họ chỉ nhìn cô chứ không làm bất cứ điều gì có hại đến cô, nhưng cô mặc kệ cứ chạy thụt mạng

Cô hồn dã quỷ thèm thuồng nhưng không dám động đến chỉ đơn giản vì

Phía sau cô là một tên ác quỷ cực kỳ mạnh, với đôi mắt đỏ như muốn thiêu rụi cả khu rừng, hắn ta là ác quỷ thuần chủng, thuần túy và là mạnh nhất

Hắn lia ánh mắt về phía bọn chúng, như muốn cảnh báo rằng

“Muốn chết thì động vào cô ta thử xem!”

Và thế là chúng dẹp cơn thèm khát qua một bên và tỏ ra sợ sệt

Cô chạy mãi cuối cùng cũng dừng lại ở một hang động, tối và sâu hút

Cô thở hổn hển rồi từ từ bước vào bên trong, hang động ẩm ướt và lạnh lẽo vô cùng, cô bước vào nghe rõ từng nhịp thở của bản thân, tiếng nước chảy rí rách, tiếng tạch tạch của những giọt nước động lại

Tạch…..Tạch……Tạch……

Từ trên cao nhiễu xuống đầu cô những giọt nước, cô giơ tay xoa đầu thì thấy nóng nóng, cô bất động một chút khi từ trên cao rơi xuống một xác người treo lủng lẳng

Cô nín thở trợn mắt lên tuyệt nhiên không động đậy

Là một người phụ nữ, à không…là đàn ông….không….rốt cuộc là sao?

Thân hình phụ nữ nhưng gương mặt của đàn ông

Cô nhìn thật kĩ, người đó treo ngược, đầu chạm mặt cô, đôi mắt từ từ mở ra, nhìn cô rồi mỉm cười

“Cô gái, muốn đi qua cổ mộ sao?”

Cô không trả lời, chỉ là đứng nhìn, trả lời thì có khi nào sẽ bị bắt mất hồn phách không?

Cô nghĩ thế nên bậm môi không nói một lời

Người kia giờ đã nở một nụ cười đầy rùng rợn nói tiếp

“Ba giọt máu của tôi rớt xuống đầu cô chứng tỏ cô là người thích hợp làm nhiệm vụ cho tôi!”

Máu sao….

Cô giơ tay ra thì quả thật là máu thật, tối có thể không thấy rỏ nhưng mùi của nó thật rất tanh, chính là mùi máu

Người kia lại cười cười nói tiếp

“Có phải cô thắc mắc tôi là đàn ông hay phụ nữ không? Tôi nói cho nghe cũng chẳng sao! Tôi là đàn ông, cơ thể này là của em gái tôi, anh em tôi bị bắt và giết bởi một thương gia giàu có!”

“Ông ta tin rằng nếu chặt đầu tôi ghép vào người em tôi sẽ giúp ông ta giữ của, ông ta đem anh em tôi chôn ở đây với mục đích trấn giữ tài sản ông ta chôn cất ở đây!”

“Do cơ thể không đầy đủ nên hai anh em tôi không thể đầu thai chuyển kiếp được! Cô có thể giúp tôi lại phía kia đào đầu của em gái tôi và thân thể của tôi được không?”

“Cô giúp tôi tôi sẽ cho cô qua khỏi cổ mộ!”

Cô gật đầu rồi tay bỗng thoan thoắt đào bới, đào đến bật móng tay máu chảy lòng ròng

Cuối cùng tìm được một cái quan tài, cô dùng con dao bằng ngà voi cậy quan tài

Bên trong là một cơ thể đàn ông và phía trên là một cái đầu của một cô gái, đôi mắt mở to trợn mắt nhìn chăm chăm lên trời, mặt rách nát, đầu tóc rối bù

Cô lùi về phía sau khi cái xác kia bất ngờ động đậy, hai tay cầm cái đầu rồi ngồi dậy, hai cái xác nằm xuống đổi đầu cho nhau, rồi lại tự động bước lại vào quan tài

Tự động đóng nắp và nhắm mắt

Cô run rẩy ngồi thụp xuống thở hổn hển, cô giật mình khi nghe tiếng nói

“Cô có thể đi!”

Cô sựt nhớ rồi đứng dậy bước đi, phía sau vọng lại tiếng nói của hai người

“Cảm ơn! Chúc cô may mắn! Cô gái!”

Cô thấy buồn cười thật, may mắn chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô, từ nhỏ nhìn thấy ma thì đó đã là một bất hạnh rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.